Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 12

Bởi vậy có thể thấy được, mặc dù người này không có tình cảm gì với nguyên chủ nhưng với những yêu cầu của cô, nếu là làm được thì làm, cũng chính vì thế, Tống Đình Thâm và nguyên chủ mới có thể yên ổn chung sống với nhau nhiều năm, cho đến nay vẫn không hề cãi nhau.

Khi ở thế giới của cô, trước khi mua xe Nguyễn Hạ cũng thường xuyên bon chen đi tàu điện ngầm, bất kể là ngồi xe buýt hay đi tàu điện ngầm, kỹ thuật giành chỗ của cô thật sự là hạng nhất, không phải sao, mới đi qua vài trạm tàu, cô đã giành được một chỗ rồi.

Mặc dù Tống Đình Thâm không nói gì nhưng ánh mắt anh thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ thông thuộc việc giành chỗ ngồi, trong lòng lại càng nghi ngờ thêm.

Mặc dù quan hệ giữa anh và vợ trên danh nghĩa của anh không được tốt lắm, thậm chí có thể nói là xa lạ, tuy nhiên, bốn năm qua, anh đều cố gắng cho hai mẹ con họ điều kiện sống tốt nhất, mới đầu Nguyễn Hạ ra ngoài luôn có tài xế đưa đón, sau này khi cô có bằng lái, anh lại mua cho cô một chiếc xe.

Thế nhưng cô lại thông thạo việc giành chỗ như vậy...

Tống Đình Thâm lại gạt đi nghi ngờ trong lòng, có thể đây chính là người có thiên phú chăng?

Mặc dù hai ngày này cô quả thực là rất kỳ quái, tuy nhiên cô còn trẻ như vậy, vì một giấc mơ suy tính thiệt hơn, cũng không phải là không được.

Nguyễn Hạ cũng không biết hai ngày này Tống Đình Thâm đều để ý đến sự khác thường của cô. Thực sự cô cũng không lo lắng, dù sao thì nguyên chủ cũng chẳng thân thiết, gần gũi với ai, cứ coi như là biểu hiện bây giờ của cô khác với trước kia, ai có thể chứng minh, bên trong thân thể này đã đổi thành một người khác chứ? Phải biết rằng, hiện tại tổng cục không cho phép chiếu phim thể loại xuyên qua thời không mượn xác hoàn hồn trên TV, cho nên cô không hề lo lắng chút nào, một người tính tình đột nhiên thay đổi, tất nhiên sẽ khiến những người xung quanh mình để ý đến và nghi ngờ nhưng trong cuộc sống hiện thực này có mấy ai sẽ nghĩ đến chuyện siêu nhiên này đâu?

Cũng may là nguyên chủ không thân thiết với ai, việc này cũng là một chuyện tốt đối với cô.

Mặc dù Nguyễn Hạ đặt vé tàu hỏa nhưng cô đặt giường mềm, chỉ cần ngủ một tối là ổn, sáng hôm sau là có thể về đến nhà rồi.

Trên thực tế, giá giường mềm không thể so với sự tiện lợi của đường sắt cao tốc.

Hôm qua, sau khi quyết định đi tàu hỏa, cho nên tạm thời ra ngoài mua hai bộ ga giường mới tinh, lúc này cuối cùng cũng lên tàu hỏa, tâm trạng cô mới có thể tạm thời thả lỏng.

Bản thân Nguyễn Hạ cũng không có bệnh sạch sẽ, trước kia đi du lịch, cũng đã từng chịu đựng một đêm nằm giường cứng nhưng cô sợ Tống Đình Thâm có bệnh thích sạch sẽ, lúc này cô đang mở va li, giống như một chú ong mật nhỏ bé cần cù trải ga giường, vừa trải ga vừa ngâm nga hát.

Bên trong chỗ giường mềm cũng coi như sạch sẽ, cũng không có nhiều người, thời đại học lúc Tống Đình Thâm lên thủ đô đi học, cũng là đi tàu hỏa, thoáng một cái mà đã vài chục năm, thêm một lần đi tàu hỏa, anh cũng không từ chối.

Hơn nữa, điều này đối với con trai cũng là một trải nghiệm mới lạ không phải sao?

Hôm qua Nguyễn Hạ đã giặt ga giường với nước, sau khi cô trải xong, nhóc mập mạp lập tức cởi giày nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp lăn qua lộn lại.