Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 236

“Không phải em từng xuất hiện rồi sao?”

“Lần này khác mà!” Nguyễn Hạ quyết định: “Còn một tuần, bắt đầu từ ngày mai, em phải giảm béo, quay trở lại cân nặng dáng người như lúc ban đầu.”

Tống Đình Thâm tỏ vẻ tiếc nuối, khó khăn lắm mới tăng được một cân thịt, cô cứ nói bỏ là bỏ như thế, không suy nghĩ đến cảm xúc của thịt một chút nào, cũng không quan tâm đến cảm giác của anh.

Không thể xem nhẹ sức mạnh ý chí của phụ nữ được, nhất là khi sắp phải tham dự một hội nghị quan trọng nào đó họ thậm chí còn sẽ tỏa ra ánh hào quang rực rỡ. Tống Đình Thâm xem như là đã hiểu được sự tự chủ mạnh mẽ của Nguyễn Hạ rồi. Sau một tuần, cô ấy quả thật là đã gầy rồi. Còn gầy hơn hai cân.

Mỗi ngày là rau luộc, trứng luộc hoặc là ức gà trắng trắng, vừa nhìn là đã làm người ta không muốn ăn chút nào cả rồi. Ít dầu, ít muối, vô cùng lành mạnh. Cũng đã có thể sánh được với thực đơn của nữ minh tinh rồi.

Ngay cả Vượng Tử cũng vừa gặm cánh gà vừa nói: "Mẹ ơi, lúc mẹ ăn mấy thứ này trông thật khó chịu."

Nguyễn Hạ không phải là không cảm thấy miệng đã sắp nhạt nhẽo đến vô vị rồi. Mỗi một tế bào trong cơ thể cô đều đang kêu gào muốn ăn lẩu, muốn ăn những đồ ăn có lượng calo cao. Nhưng cô có thể nhịn được. Dùng đũa gắp lên rau luộc không có một chút chất béo nào, cô vẻ mặt thấy chết không sợ, nói với Vượng Tử: "Đây chính là cái giá phải trả sau khi buông thả."

Cẩn thận mà nghĩ lại, nếu như không phải tháng trước cô quá buông thả bản thân, tự nhiên lại ăn mấy nồi lẩu với Tống Đình Thâm thì bây giờ, cô cũng không cần phải làm khó bản thân như vậy rồi.

"Mẹ à, thật ra mẹ không cần phải giảm cân đâu." Vượng Tử còn rất vẻ vang mà nhéo bụng mỡ nhỏ của mình: "Con cũng đâu có giảm cân."

Tống Đình Thâm cũng phụ họa nói theo: "Đúng vậy. Ăn một miếng thịt đi. Nhìn em cũng quá thảm rồi."

Làm sao mà được chứ!

Nguyễn Hạ lắc đầu. Chỉ cảm thấy hai cha con này đều là ma quỷ!

Bọn họ dốc sức cám dỗ cô phạm tội. Mắt thấy thành công đang vẫy chào trước mặt rồi, có làm sao thì cô cũng sẽ không phản ứng lại với hai cái con người ma quỷ này đâu!

Nguyễn Hạ dứt khoát đem đĩa lên lầu, giải quyết cho xong đĩa rau luộc này của cô, còn có trứng luộc làm người ta khó nuốt xuống nữa.

Đợi sau khi cô đi, Tống Đình Thâm mới nói với Vượng Tử: "Cho nên nói, mẹ của con vì để giữ khuôn mặt xinh đẹp rất vất vả. Sau này con phải nhờ vào sự xinh đẹp của mẹ rồi."

Vượng Tử thở dài: "Thật ra, nếu như mẹ có béo thì con cũng cảm thấy mẹ là người đẹp nhất mà."

"Thật đúng là tư tưởng lớn gặp nhau." Tống Đình Thâm bưng chén canh trước mặt lên, chạm chén với Vượng Tử.

Tống Đình Thâm và Vượng Tử đều không có cách nào với Nguyễn Hạ. Đối với chuyện này, cô rất là có chủ kiến, không nghe vào lời của bất cứ ai. Tống Đình Thâm chỉ hy vọng ngày họp thường niên đó đến nhanh một chút. Như vậy, nói không chừng đợi sau khi buổi họp thường niên kết thúc, cô sẽ khôi phục lại bình thường. Không cần phải tự tra tấn chính mình như vậy nữa.

Các nhân viên của công ty đều đang chờ mong ngày họp thường niên. Trừ việc có thể ăn một bữa no ra thì khâu mà làm người ta mong chờ nhất chính là rút thưởng. Đặc biệt là bọn họ nghe được từ bên chỗ bộ phận hành chính, phần thưởng của năm nay còn muốn phong phú hơn mọi khi. Mỗi một người đều xoa tay, hăm he. Mỗi ngày đều chuyển phát hình cá Koi, cầu nguyện bản thân có thể trở thành người nhận giải đấy.

Tống thị luôn ra tay hào phóng, đãi ngộ cũng là tốt số một số hai trong ngành.

Buổi họp thường niên năm nay vẫn được bố trí ở một khách sạn năm sao trong thành phố như thường lệ. Tống Đình Thâm giơ tay lên, nhìn thoáng qua thời gian. Cả người đã đợi đến không còn tính khí gì nữa. Vượng Tử mặc một bộ âu phục bản mini, cậu ngồi trên sofa, ánh mắt hư vô, hiển nhiên là cũng đã đợi rất lâu rồi.

Nguyễn Hạ được hai người đàn ông này mong mỏi chờ đợi nhưng lại vẫn thong thả trang điểm.

Trong hai giờ vừa rồi, cô đã gội đầu, sấy tóc, còn đắp mặt nạ. Lễ phục và đồ trang sức còn có giày cao gót và clutch đã sớm chọn xong trong tuần trước.

Nguyễn Hạ cố gắng hết sức làm cho mỗi một chỗ đều tinh tế, mỗi một chi tiết đều hoàn hảo, mỗi một sợi tóc đều an phận thủ thường, giữ vững vị trí, không dám lỗ mãng.

Tuy rằng cô cũng không phải là nhân vật chính của đêm nay. Nhưng, cô vẫn cảm thấy tham dự vào một dịp như vậy thì nhất định phải làm thật hoàn mỹ. Ít nhất phải giữ lại một ấn tượng thật tốt cho các nhân viên của Tống thị. Cuộc họp thường niên chỉ có mấy tiếng ngắn ngủi nên cô cũng không thể tiếp xúc với mọi người được. Như vậy, chỉ cần làm cho người ta mỗi khi nghĩ đến vị Tống phu nhân này, sẽ tự động phân cho cô vào phạm vi người đẹp cao cấp. Vậy thì xem như là cô đã thành công rồi. Cũng không phụ lòng cho sự nỗ lực trong một tuần nay của cô.