Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 242

Có Tống Đình Thâm ở đây, cô không có chút nào lo lắng việc Vượng Tử sẽ bị nuôi sai cách.

Có cô ở đây, cô cũng không lo Vượng Tử sẽ thiếu đi tình thương.

Dưới sự nỗ lực của cô và Tống Đình Thâm, Vượng Tử không chỉ là sẽ không trở thành nhân vật phản diện, mà ngược lại nhất định sẽ trở thành một người rất tốt. Chút ít tự tin này thì cô vẫn có.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Tống Đình Thâm nằm trên giường, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, nói với Nguyễn Hạ: "Đi lên ngủ thôi."

Nguyễn Hạ chỉ chỉ vào mặt mình: "Em còn chưa có dưỡng da xong đâu."

Tống Đình Thâm bất đắc dĩ cảm khái: "Mỗi ngày đều thoa nhiều lớp lên mặt như vậy, em không cảm thấy hít thở không thông sao?"

"Mỗi ngày, anh đều không thoa gì cả, mặt không khô sao?" Nguyễn Hạ công kích anh một câu, chỉ còn chưa có nói làn da của Tống Đình Thâm là vỏ cây già thôi. Được rồi, Tống Đình Thâm chính là nằm trong tốp những người làm cho người ta ghen tị. Cho dù anh không dưỡng da, cho dù anh không thoa gì cả thì làn da của anh nhìn cũng rất là đẹp.

Hai vợ chồng bọn họ cũng xem như là hai thái cực rồi. Một người mỗi ngày đều cẩn thận dưỡng da, một bước cũng không dám quên. Một người thì ngay cả kem dưỡng cũng không thoa, trên cơ bản thì mỗi ngày đều chỉ rửa một lần với nước sạch, gần như là không tiêu phí gì ở mặt dưỡng da này.

Dù thế nào thì sau khi kết thúc việc dưỡng da, Nguyễn Hạ vẫn phải ngoan ngoãn leo lên giường.

Tống Đình Thâm nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn không yên tâm, đứng dậy đi đến cạnh cửa, khóa trái cửa phòng ngủ lại.

Nguyễn Hạ mắng anh: "Có cần phải vậy không? Còn khóa trái nữa."

Đây là loại cha ruột gì vậy. Không biết thì lại nghĩ là đang phòng trộm nữa đấy.

Tống Đình Thâm lập trường kiên định gật đầu: "Rất là cần đấy. Nói không chừng chờ chút nữa thì Vượng Tử lại trộm qua đây nữa. Cũng không phải là con chưa từng làm loại chuyện như vậy."

Nguyễn Hạ: “…”

Nếu không thì sao lại nói hiểu con không ai ngoài ba được. Hai người bọn họ mới vừa nằm được một lúc, đang nói chuyện thì nghe thấy âm thanh truyền đến từ cửa.

Vượng Tử đi chân đất trên thảm, cậu đưa tay ra, chuẩn bị lén lút mở cửa. Cậu nghĩ rằng không chừng ba mẹ đều đã ngủ rồi. Cậu thừa dịp bọn họ không chú ý vụng trộm chuồn lên giường cũng không phải là không thể!

Tống Đình Thâm liếc Nguyễn Hạ một cái, thấp giọng nói: "Đã nhìn thấy chưa?"

Dưới tình huống không mở được cửa, cũng không dám đánh thức ba mẹ, cậu chỉ thấy khó hiểu là hôm nay, sao lại không mở được cánh cửa này rồi. Chỉ có thể cô đơn xoay người trở về phòng ngủ của mình.

Nguyễn Hạ tự tưởng tượng một chút bộ dạng của cậu lúc này, không khỏi mềm lòng: "Hay là cho con ngủ cùng chúng ta đi. Dù sao thì con cũng vẫn còn nhỏ mà."

"Không được." Thái độ của Tống Đình Thâm rất kiên quyết: "Không thể cho con có một loại ảo tưởng là ba mẹ rất dễ thỏa hiệp. Chúng ta là ba mẹ, quả thật là có thể nhường con nhưng còn người khác thì sao. Nếu như con cảm thấy việc người khác thỏa hiệp, nhường nhịn đều là điều đương nhiên, vậy thì, con chính là loại người làm người ta ghét nhất trên đời này. Hơn nữa, con cũng đã không còn nhỏ nữa, sắp năm tuổi rồi. Ở tuổi này thì cũng nên tự mình ngủ được rồi. Bồi dưỡng tính độc lập cho con sớm một chút thì sẽ tốt cho cả em và anh."

"Được, được, được. Anh nói cái gì cũng đúng hết." Về mặt giáo dục con, cô thật sự vẫn còn là một tay mơ. Dẫu sao thì cô làm mẹ cũng chưa được bao lâu, mà Tống Đình Thâm thì bắt đầu từ lúc Vượng Tử được sinh ra đã hoàn toàn bước vào vai người ba rồi. Cho dù là nhìn từ phương diện nào thì anh cũng đều biết nhiều hơn cô.

Thật ra Vượng Tử cũng không nhát gan. Cậu ngủ một mình cũng không sợ. Lúc này cậu đang nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, thở dài một hơi thật sâu, xoay người, quấn chăn, nhắm mắt chưa được một lúc thì đã ngủ mất rồi. Hoàn toàn không có đáng thương như tưởng tượng của Nguyễn Hạ.

Mười một giờ tối, Tống Đình Thâm mặc quần ngủ. Nguyễn Hạ đã mệt rã rời và ngủ từ sớm rồi. Anh cẩn thận từng li từng tí rời giường, mở cửa, đến phòng ngủ phụ, đắp chăn đàng hoàng lại cho Vượng Tử. Ngồi ở mép giường nhìn cậu một lúc. Lúc này mới yên tâm trở về phòng ngủ chính ôm Nguyễn Hạ ngủ.

...

Cửa hàng của Nguyễn Hạ bắt đầu mở cửa trước hè, mở ở gần Tống thị. Tống Đình Thâm vì để ủng hộ cho vợ, rất thản nhiên mà lấy việc công làm việc tư, đã dặn dò với bên hành chính nhân sự, sau này tất cả đồ ngọt trong phòng nghỉ đều phải do cửa hàng của Nguyễn Hạ cung cấp. Mỗi tháng, vốn dĩ bên phòng hành chính đều sẽ chi ra một khoản như vậy. Vậy thì đương nhiên là nước phù sa không chảy ruộng ngoài rồi.