Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 63

Trên tường hành lang có vài chiếc đen hoa đăng, anh mặc quần áo bình thường ở nhà nhưng vẫn rất nghiêm chỉnh, một tay đút trong túi quần. Anh rất cao, người cũng khồng phải quá gầy vừa nhìn đã thấy rất đàn ông, lúc mặc vest, hormone nam tính sẽ khiến cô kích thích đến chết mất. Nguyễn Hạ rất thích ngoại hình và dáng người của anh. Hiện tại anh còn đeo kính gọng vàng nên lại càng trở nên nhã nhặn.

Nhã nhặn chết mất.

Đột nhiên trong đầu Nguyễn Hạ hiện ra một từ.

Sắc khí trào dâng nhưng thật thích.

“Sao còn chưa ngủ?” Tống Đình Thâm hỏi, không giấu được vẻ uể oải.

“Tôi không ngủ được, định đi pha một cốc sữa uống.” Nguyễn Hạ bị ma xui quỷ khiến hỏi: “Anh có muốn uống không?”

Tống Đình Thâm gật đầu: “Được. Phiền cô.”

Hai người một trước một sau đi xuống nhà. Lúc này ở tầng một rất yên tĩnh, dì giúp việc đã đi ngủ từ sớm.

Chỉ vài phút sau, hai cốc sữa nóng liền được làm xong, Nguyễn Hạ đưa cho Tống Đình Thâm một cốc, hai người đứng đối diện nhau dựa vào bàn ăn, uống cốc sữa trong tay.

Vì pha sữa bằng nước nóng nên khi uống xong cốc sữa, trên mặt Nguyễn Hạ chảy đầy mồ hôi. Cô mặc váy ngủ ngắn đến đầu gối, mái tóc dài xoã xuống rồi vào nhau, chân cũng không đi dép lười biếng dựa vào bàn.

“Tôi lên phòng đi ngủ đây.” Nguyễn Hạ nghĩ một chút rồi nói: “Anh bế Vượng Tử về phòng anh đi. Có thể hôm nay tôi sẽ mất ngủ, sáng mai chắc không dậy được.”

“Được.”

Tống Đình Thâm đem hai cốc sữa đi rửa, sau đó liền đi sau Nguyễn Hạ tới phòng ngủ.

Vượng Tử đã ngủ say, Tống Đình Thâm cẩn thân bế cậu bé lên, bàn tay to đỡ phần lưng cậu đi về phòng ngủ của mình.

Trẻ con ngủ rất say, sét đánh cũng không tỉnh.

Vượng Tử có chút ho nhẹ, bụng thở phập phồng. Mùi hương trên người cậu đều là mùi sữa. Tống Đình Thâm ngồi cạnh nhìn cậu hồi lâu, mọi người đều nói con gái sẽ giống ba, con trai giống mẹ. Đúng như vậy, lúc ngủ Vượng Tử nhìn càng giống Nguyễn Hạ.

Tình cảm của người đàn ông với con bắt đầu từ khi con được sinh ra, Tống Đình Thâm cũng vậy, khi anh tay chân luống cuống chạy tới ôm lấy Vượng Tử vừa chào đời lúc đó, những chỗ trống trong lòng anh đều được lấp đầy.

Thật sự khi Vượng Tử được sinh ra, Tống Đình Thâm từng nghĩ sẽ cố gắng sống hoà thuận với Nguyễn Hạ, dù sao cô cũng mang thai mười tháng chịu đựng sự đau đớn của việc sinh con, nên rất khó để anh không rung động. Tống Đình Thâm mất ba mẹ từ nhỏ, nên bất luận thế nào anh cũng muốn có một gia đình.

Đương nhiên Nguyễn Hạ không nghĩ như vậy. Cô ấy chỉ muốn sống cuộc sống cô ấy muốn, những chuyện khác cô ấy không quan tâm. Cô ấy không muốn gần gũi với con, xưa nay không bao giờ chủ động ôm con. Sự ràng buộc của giữa họ chính là Vượng Tử, cứ như vậy một thời gian dài nên nước sông không phạm nước giếng.

Chính Tống Đình Thâm cũng không biết giờ Nguyễn Hạ thay đổi liệu có quá muộn không.

Tuy mất ngủ nhưng dậy sớm đã trở thành thói quen của Nguyễn Hạ, dù có lăn lộn trên giường đến một hai giờ sáng thì sáng thứ hai cô vẫn tỉnh dậy lúc bảy giờ sáng.

Cô có con rồi nên cũng không muốn ngủ nướng, Nguyễn Hạ coi đây là sự tự giác. Cô rời giường rửa mặt xong liền xuống tầng, Tống Đình Thâm và Vượng Tử đã ngồi ở bàn ăn đợi đồ ăn sáng.

Tống Đình Thâm thấy cô dậy sớm ngạc nhiên hỏi: “Không phải tối hôm qua cô nói mất ngủ sao?”

Nguyễn Hạ có quầng thâm mắt, mệt mỏi ngồi xuống chố đối diện anh: “Bảy giờ tôi vẫn tỉnh dậy. Hôm nay tôi phải đi thẩm mỹ viện để chăm sóc da mới được.”

Trước đây không có điều kiện nhưng hiện tại nguyên chủ có thẻ hội viên kim cương của không biết bao nhiêu thẩm mỹ viện, không dùng thì quả thật là lãng phí.

Cô không cần soi gương cũng biết lúc này nhan sắc đã bị giảm xuống 0.0001%.

Vượng Tử có lần đi theo Nguyễn Hạ đến thẩm mỹ viện, đối với cậu thẩm mỹ viện là có chị phục vụ cậu nước chanh, lại còn có cả bánh quy, bánh gato rất ngon, vì vậy ấn tượng về thẩm mỹ viện của cậu rất sâu sắc. Mắt cậu lập tức sáng lên nói: “Mẹ, cho con đi cùng mẹ.”

Nguyễn Hạ do dự, ở nhà trẻ của Vượng Tử có mấy bạn đã bị nghi là bị bệnh. Tối hôm qua cũng có mấy phụ huynh xin nghỉ với giáo viên cho con. Vì lo cho sự an toàn của cậu nên cô cũng gọi điện cho giáo viên xin nghỉ.

“Dẫn con đi cùng đi.” Tống Đình Thâm nhìn Nguyễn Hạ một chút: “Hai mẹ con xong thì đến công ty đợi tôi, buổi chiều chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

Nguyễn Hạ cảm thấy Tống Đình Thâm hôm nay có chút kỳ lạ.

Vượng Tử muốn được đi ăn đương nhiên sẽ tự nói là muốn đi ăn ở ngoài. Hơn nữa cô nhớ bọn họ có quy ước sẽ làm vợ chồng hạnh phúc trước mặt Vượng Tử nên cô có thể hiểu được.

“Được.”