Rời khỏi nhà Trần Minh Ngôn, tài xế vẫn là Mộ Dung Phỉ, nàng là người được chọn. Kinh Luân không biết lái xe, Tàng Huyền Thanh thì biết, kỹ thuật có thể so sánh với tay đua chuyên nghiệp, nhưng kêu cô lái xe là tuyệt đối không có khả năng, xã hội đen chú ý nhất là quy củ và thân phận.
Mộ Dung Phỉ một đường dựa theo GPS xác định lộ trình, nhưng trên đường trở về, Mộ Dung Phỉ ngay cả nhìn cũng không nhìn, nàng không phải cố ý ghi nhớ lộ tuyến, nhưng não phải của nàng lớn hơn người bình thường mấy lần, cho thấy ưu thế tư duy logic cùng trí nhớ vạn phần biến thái.
Tàng Huyền Thanh hai mắt mê ly, có lẽ ở chỗ Trần Minh Ngôn đè nén nhiều lắm, hiện tại ngáp không ngừng, tựa hồ muốn đem tất cả đều bồi trở về. Một tay vô ý thức vê động Phật châu, một tay dùng đầu ngón tay quệt nước mắt. Nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Phỉ mặt không chút thay đổi, trong nội tâm cô đang suy tư về câu hỏi của Trần Minh Ngôn: "Thật sự quyết tâm không kết hôn? Nàng là kế tiếp sao?"
Phụ nữ 30 lo lắng vấn đề hôn nhân, phụ nữ 50 lo lắng vấn đề hương khói. Tàng Huyền Thanh năm nay 32 tuổi, nhưng cô lại không lo lắng việc hôn nhân của mình, bởi vì cô đã sớm bất đắc dĩ thừa nhận, người cùng thế hệ không ai xứng với cô, càng không có người có thể thuyết phục được cô. Tàng Huyền Thanh mới đầu 3, không lo lắng việc hôn nhân, ngược lại là lo lắng việc hương khói.
Thanh Liên Hội là thành tựu cả đời của Tàng Thiên Hải, Tàng Huyền Thanh bất kể thế nào cũng không đành lòng nó liền kết thúc ở trên tay mình, cô muốn Thanh Liên Hội có thể tồn tại lâu dài. Cô cũng không vọng tưởng mình có thể trường sinh bất lão, hiện tại sống đều thấy mệt, tiếp tục sống lâu một chút còn không phiền chết cô sao. Cô nhất định phải có một người thừa kế, kết hôn là không thể nào, còn lại cũng chỉ có thụ tinh nhân tạo hoặc là nhận con nuôi. Nhưng Tàng Huyền Thanh không có mẫu tính, cũng không tin chính mình có thể làm một mẫu thân tốt, trên thế giới này hẳn là không có mẫu thân nào tốt như Trương Nghiên Khánh. Nếu kết hôn, thụ tinh nhân tạo và nhận con nuôi đều không thể thực hiện được, như vậy...
Tàng Huyền Thanh nhàn hạ thầm nghĩ, còn không bằng tìm hàng có sẵn, không cần sinh nở gì sất, chỉ cần điều giáo một chút thôi. Trong nội tâm cô sơ định, người được chọn hiện nay có ba, Cố Dao, Lâm Tử Vận, còn có Mộ Dung Phỉ. Tàng Huyền Thanh thích nhất là dùng phương pháp bài trừ, cô không biết mình muốn cái gì, nhưng lại biết rõ mình không muốn cái gì.
Cẩn thận suy tư phân tích, Tàng Huyền Thanh trước tiên vạch ra tên Cố Dao, Cố Dao người này không thích hợp đi hắc đạo, bởi vì em ấy không đủ ngoan, không đủ tuyệt, lại có điểm mềm yếu. Tiếp theo cô lại vạch ra tên Lâm Tử Vận, Lâm Tử Vận tuy rằng ngoan tuyệt, tâm địa cũng đủ lãnh huyết ác độc, nhưng em ấy lại quá mức tiêu sái tùy ý, khuyết thiếu kiên nhẫn. Cuối cùng... Chỉ còn lại có Mộ Dung Phỉ.
Mí mắt Tàng Huyền Thanh rũ xuống phân nửa, mê ly đánh giá Mộ Dung Phỉ, cẩn thận hồi tưởng từng chuyện từ khi Mộ Dung Phỉ đi theo mình, phân tích tính cách của nàng. Ngoan, cũng đủ; tuyệt, cũng đủ, thông minh, cũng đủ; kiên nhẫn, cũng đủ... Giờ phút này, Tàng Huyền Thanh mới phát giác, chẳng trách cô gần đây đi đâu đều thích mang theo Mộ Dung Phỉ, nguyên lai người này phù hợp tiêu chuẩn của mình đến thế.
Lại ngáp một cái, Tàng Huyền Thanh giống như vô tâm đột nhiên hỏi: "Mộ Dung Phỉ, để Đao Si dạy ngươi học đao, thế nào?"
Mộ Dung Phỉ quay đầu, xem Tàng Huyền Thanh, trong nháy mắt, tầm mắt nàng liền tập trung trên môi đỏ tươi đẹp. Bởi vì đang lái xe, quay đầu quá lâu cũng không tốt, nàng lại nhìn về phía trước, mặt không chút thay đổi, thanh âm bình thản nói: "Không cần."
Tàng Huyền Thanh bỗng dưng có thần một chút, mí mắt nửa khép nửa mở cũng mở to ra, hứng thú nhìn Mộ Dung Phỉ, không tự giác mỉm cười hỏi: "A? Vì sao?"
Mộ Dung Phỉ mắt nhìn phía trước, trên mặt như trước không mang theo nửa điểm động dung, tựa hồ không có bất cứ chuyện gì có thể khơi mào tâm tình của nàng, đơn giản đáp: "Tự luyện rất tốt."
Lời này quá tự tin, nếu bị lão tiền bối nào đó nghe được, không vả miệng nàng, cũng sẽ cười lạnh nàng vô tri. Trên thế giới này có người nào dám nói mình có thể chơi đao thắng Đao Si, được Đao Si chỉ điểm là vinh hạnh cỡ nào. Mộ Dung Phỉ không chỉ cự tuyệt cơ hội, còn nói tự luyện rất tốt.
Nhưng Tàng Huyền Thanh lại vừa lòng nở nụ cười, bởi vì cô lý giải tính cách của Mộ Dung Phỉ, cho nên có thể nghe hiểu ý tứ chân chính trong lời nàng nói. Góc độ Mộ Dung Phỉ lo lắng sự tình là xuất phát từ bản thân, hoàn toàn không lo lắng các nhân tố khác. Tàng Huyền Thanh âm thầm gật đầu, đích xác, Mộ Dung Phỉ giống mình, đi con đường cực đoan, càng đơn giản thuần túy càng tốt, nếu thật sự muốn học phi đao, mặc kệ kỹ xảo tốt thế nào, chung quy sẽ chỉ là rườm rà mà thôi, ngược lại là hạ xuống tiểu thừa.
Tàng Huyền Thanh trong lòng âm thầm hạ quyết định, trước khi nhắm mắt, cô nói: "Mộ Dung Phỉ, sau này ngươi hãy giống như Kinh Luân, đi theo ta đi."
Mộ Dung Phỉ lại quay đầu, tầm mắt định tại một nơi thoáng hiện đỏ bừng, chẳng biết vì sao, nàng lúc này cảm thấy màu đỏ bừng kia hơi đậm, thậm chí có điểm chói mắt không đành lòng nhìn nữa, vì thế nàng lại vội vàng quay đầu, chỉ nghe thấy chính mình nói: "Hảo."
Thời tiết tháng bảy ở H thị luôn khiến mọi người buồn bực, cho dù là ban đêm cũng sẽ có một cỗ oi bức khu hoài không đi, làm cho người ta rất khó tĩnh tâm.
Mộ Dung Phỉ đóng chặt cửa sổ, điều hòa cũng không mở, nàng mặc một bộ đồ da trễ ngực đen bó sát người, lộ ra da thịt như sữa trên cánh tay trắng nõn non mịn, "tiểu lung bao" còn chưa dậy thì hoàn toàn vào thời khắc này cũng đặc biệt rõ ràng. Nàng một tay cầm sách nghiêm túc nhìn, tay kia ngẫu nhiên cầm lấy một thanh phi đao trên bàn, liếc tấm bia treo trên tường, giữa hồng tâm đã chật ních 5-6 thanh phi đao.
Nàng toàn thân trên dưới không có chút dấu vết mồ hôi, rất khó tưởng tượng, dưới tình huống nhất tâm nhị dụng như vầy, tâm lại đạt tới cảnh giới tự nhiên lãnh tĩnh.
Áo khoác để trên bàn, không biết Mộ Dung Phỉ cố ý hay vô ý, áo khoác bị lật qua, có thể phát hiện ở phần eo có một miếng vải nhỏ, bên trong phồng lên.
Mộ Dung Phỉ xem hết đoạn văn, buông sách xuống, cầm lên thanh phi đao cuối cùng, nhưng không có ngắm ngay hồng tâm, mà là nhìn về phía áo khoác, thoáng suy tư một chút, Mộ Dung Phỉ cầm áo lên, dùng lưỡi đao tách miếng vải ra, sau đó từ bên trong lấy ra một vật thể hình tròn màu đen.
Trên vật thể có một công tắc nhỏ rất tinh xảo, đây là một dụng cụ phát tín hiệu xác định vị trí, chỉ cần mở công tắc, ở H thị nơi nào đó trong 1 phút sẽ xác định được vị trí của nàng, sai số tuyệt đối sẽ không vượt qua 3 thước.
Mộ Dung Phỉ mặt không chút thay đổi nhìn dụng cụ phát tín hiệu Sở Thu giao cho nàng, nhớ tới lúc ấy Sở Thu nói với nàng, chỉ cần giai đoạn thứ nhất hoàn thành, lập tức mở dụng cụ này ra, đến lúc đó hắn sẽ nghĩ biện pháp cùng mình tiếp xúc.
Nhiệm vụ đầu tiên Sở Thu giao cho Mộ Dung Phỉ, đó đương nhiên là thuận lợi lẩn vào Thanh Liên Hội, hôm nay Mộ Dung Phỉ mới chính thức xác định mình đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nàng lại do dự có nên tức khắc mở công tắc không, nàng biết Thanh Liên Hội và những bang phái khác bất đồng, Tàng Thiên Hải hơn 30 năm kinh doanh, Thanh Liên Hội đã tích tụ nội tình thâm hậu, chính phủ tuy rằng biết lại không cách nào tiếp cận sào huyệt của bọn họ, ai biết ở đây có máy gây nhiễu sóng hay không, Mộ Dung Phỉ không thể không cẩn thận.
Nhìn dụng cụ ngăm đen kia, Mộ Dung Phỉ lại nhớ đến Tàng Huyền Thanh cùng sắc son đỏ. Mộ Dung Phỉ cứ như vậy nhìn, không nhúc nhích ngồi hồi lâu, đột nhiên híp mắt, lộ ra một tia âm tàn đoạn tuyệt, gắt gao nắm chặt dụng cụ trong lòng bàn tay, không quay đầu lại mà hướng tấm bia vung phi đao lên.
"Đốc!" một tiếng, phi đao cắm giữa hồng tâm, tiếp theo vang lên thanh âm "đinh đinh đang đang", nguyên bản hồng tâm đã đầy đao, lại bởi vì một đao này dùng lực quá lớn, toàn bộ đều rớt xuống...
Cuối cùng Tiểu Phỉ cũng sẽ theo độc phụ bỏ cuộc chơi thôi =))