Phán Quan Địa Phủ Thu Nhập Cao

Chương 13: 13 Hô Hấp Nhân Tạo

Dạ Mạn lập tức lóe lên ý định chuồn đi, nhưng mà sao trốn cho được? Trong lúc đang vắt óc tìm thời cơ chạy thoát, chú La lại trầm giọng: “Cô Dạ, chuyện là thế này, từ đây ra đường cao tốc chỉ có một tuyến đường, trời tối không thích hợp để lái xe, hay cô nghỉ tạm một đêm, mai tôi lại đưa cô về nhé?”

Dạ Mạn nhìn bụi cây tối đen đằng sau, chợt chần chừ, nếu nó không nhìn lầm thì hai cái viên bi tròn tròn ánh vàng loé lên sau bụi cây chính là cặp mắt của một loài động vật!

Xung quanh đều trông không giống như nơi dành cho người ở, tuyệt vọng chết mất, ai bảo nó tham ngủ thế làm gì, ngủ suốt cả dọc đường!

Giờ sao đây, chỉ còn có hai lựa chọn thôi! Một là thấp thỏm ở đây, hai là ra kia làm mồi cho thú dữ! Lỡ đâu nó nhìn lầm thì sao, nhưng mà ngoài kia tối đen hà… Sớm muộn gì cũng chết, hay là xông thẳng ra luôn cho rồi!

“À hú!” Một tiếng sói tru xé rách màn đêm yên tĩnh, Dạ Mạn rùng mình, mẹ bà cái chỗ khỉ ho cò gáy nào vậy nè, tới sói mà cũng có nữa hả!

Chú La chỉ về trước, giọng rất hiền từ: “Cô xem đấy, bà La đã chuẩn bị sẵn chỗ nghỉ ngơi cho cô rồi!”

Dạ Mạn nhìn vào căn phòng sáng đèn theo hướng chú La chỉ, hết sức miễn cưỡng gật đầu.

Một đêm, ở một đêm thôi, mai rồi chuồn, nó nhớ là thím La cũng tốt lắm!

Chú La quay đi mấy bước, Dạ Mạn cắn răng đi theo, không dám buông lơi cảnh giác, vừa bước thật chậm vừa quan sát xung quanh.

Phòng cho khách hôm nay nó ở hình như cách cổng rất gần, lỡ có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì chắc cũng chạy kịp.

Mà không chừng là trùng hợp cũng nên, chứ không sao đi tới đây rồi còn chưa thấy bóng ai kia đâu?

Ủa lạ ghê, lạ quá trời, nó tự dâng tới cửa rồi mà sao ai kia vẫn có lòng tốt để nó yên thân một mình vậy? Vậy là rất có thể chỉ là trùng hợp mà thôi, kệ đi, hôm nay ở đây đã, mai rồi lủi sau!

Dạ Mạn đi vào phòng cho khách, không thấy thím La đâu bèn hỏi: “Thím La đâu chú?”

Chú La bảo ở nhà có việc, thím La về quê rồi.

Dạ Mạn không nghi ngờ gì, đi vào trong phòng.

Tuy là ai kia không tới làm phiền nó, nó cũng không thể nào thấy thoải mái được, Dạ Mạn tiễn chú La đi, nó tắt đèn, xác nhận lại xem cửa có khoá trái chưa, sau đó lại cẩn thận kiểm tra từng cánh cửa sổ đã đóng chặt chưa, giờ mới yên tâm nằm trên cái giường mềm mại.

Cửa sổ đã đóng rồi, cửa cũng đã khoá trái, chắc là an toàn rồi nhỉ, hôm nay phiền phức chết được, mệt quá! Chắc là dạo này thật sự quá mệt mỏi, nên nằm còn chưa nóng giường, nó đã ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Dạ Mạn bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức.

Tiếng chuông đột ngột làm nó thức giấc, nó ngủ quên mất.

Đã định bụng là hôm nay phải chạy thoát, ngáo thật, Dạ Mạn vỗ trán, vội vã xuống giường.

Dáng người nhỏ nhắn khoác áo ngủ vào, dụi mắt đi đi tới bên bàn, uống nước ừng ực, ánh mắt nó bị thu hút bởi một phong thư dưới đất.

“Gửi cô Dạ”, cô Dạ? Thư viết cho nó sao? Bức thư này nhét vào phòng từ bao giờ thế?

Dạ Mạn đặt ly nước xuống, mở bức thư ra.

“Chào cô Dạ, tối qua ở nhà có chuyện lớn, tôi không thể không về quê một chuyến, lúc tờ mờ sáng có gõ cửa nhưng cô không trả lời, chỉ đành để lại thư.

Bây giờ trong Ngũ điện chỉ có mình cô với ngài Lục, vì thế nên cũng chỉ có thể nhờ cô giúp cho.

Vào hôm x, ngài Lục, chủ nhân của Ngũ điện đã gặp chút chuyện ngoài ý muốn, rạch trúng động mạch, suýt nữa thì chết, may là ngài Lục mạng lớn, còn cứu được, nhưng bây giờ sức khoẻ ngài ấy rất yếu, phải có người chăm sóc.

Cô Diệp, tôi khẩn thiết nhờ cô giúp chúng tôi chăm sóc ngài Lục, để ngài ấy an toàn qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, giờ cũng chỉ có thể phiền cô chăm sóc ngài Lục giúp, nói ra cũng lạ đời, bình hoa đang yên đang lành tự dưng lại rơi, còn trượt ngã, mảnh vỡ còn cắm vào động mạch, hôm đó tôi với bà La sợ chết khiếp.

Phiền cô ba ngày thôi, ba ngày nữa tôi sẽ về, đành giao ngài Lục cho cô vậy!”

Dạ Mạn xem xong chữ cuối cùng, khoé môi giật giật như bị sét đánh, loạng choạng suýt ngã, cái gì vậy trời, biến hóa khôn lường như hát tuồng vậy, nó hoàn toàn không kịp hiểu rõ đầu cua tai nheo gì!

Bình hoa rơi, trượt ngã, cứa trúng động mạch, sao nghe quen vậy?

Dạ Mạn cúi đầu nhìn những dòng chữ trong tay, đột nhiên thốt lên thất thanh, không lộn đấy chứ, vào hôm x thật này!

Thời gian, địa điểm và quá trình đều quá mức tương đồng!

Không không, không phải tương đồng mà là… bà mẹ nó giống nhau hoàn toàn!

Dạ Mạn cảm nhận rõ rệt mình đang chảy mồ hôi lạnh khắp người! Chẳng lẽ sự cố ngoài ý muốn của ai kia thật sự có liên quan tới nó?

Ơ trộm vía, nghĩ đi đâu vậy, bị hoang tưởng tự khi nào vậy, mà thế này có phải gọi là hoang tưởng không? Sao mà bị vậy? Dạ Mạn đã quá sức nể phục tư duy của mình, nó nắm tay gõ vào đầu.

Thôi tỉnh đi, giờ đã là lúc nào rồi, còn ở không ngẫm nghĩ tư duy với bệnh tật gì, ngáo thật rồi!

Tỉnh lại, tỉnh lại, không được liên tưởng lung tung nữa!

Trùng hợp đấy, đúng rồi, có khi là trùng hợp cũng nên, sao mà một người đang yên đang lành lại có thể chết đi theo cái cách nó viết được, không khoa học chút nào!

Dạ Mạn vỗ trán, nó đang nghiền ngẫm lung tung gì thế này, trời sáng trưng rồi còn chưa chịu chuồn nữa?

Chắc do sốt ruột quá nên tai sinh ảo giác, dường như còn nghe thấy âm thanh yếu ớt ở đâu vọng tới.

“Nước… nước…”

Bức thư tuột khỏi tay, lơ lửng trong không trung rồi rơi xuống đất, Dạ Mạn giật mình, dọn cặp xông ra ngoài Ngũ điện.

Chạy ra khỏi cổng mười mấy mét rồi Dạ Mạn mới nhớ ra, mới rồi chuồn đi hình như có thấy ai ở trên giường, cả quả đầu ánh kim làm nó lạnh cả người.

Đang hè mà lạnh khiếp!

Dạ Mạn quay đầu lại nhìn Ngũ điện, sải bước ra đường lớn, nó không phải Bồ Tát, lo nhiều thế làm gì, còn ông nội ngài Lục đầu ánh kim gì đó nữa, nếu mà tính mạng nguy kịch thế, người làm còn bỏ mặc hắn đó mà đi sao?

Chắc chắn là có nội tình, kệ đi, chạy trước vẫn nên!

Nhưng mà giờ đi đâu đây, mới rồi chạy gấp quá quên lấy hành lý, Dạ Mạn lấy điện thoại ra, nhìn nắng gắt trên đầu, bất lực thở dài!

Nó khổ quá mà, trời mùa hè nắng nóng mà không có chốn nương thân!

Dạ Mạn móc điện thoại ra tìm cứu viện, còn chưa kịp mở danh bạ thì Tư Đồ Hạo đã gọi tới.

“Ôi trời cậu chịu nghe máy rồi, cậu đang ở đâu vậy, có tiện gặp không, mình tìm được hồ sơ của vụ án Tần Nghiên Hy rồi.

Dạ Mạn lập tức lấy lại tinh thần, lần trước nó có buột miệng kể cho Tư Đồ Hạo nghe, không ngờ cậu thật sự lại giúp nó tìm ra hồ sơ của Nghiên Hy, Dạ Mạn quyết định phải đến gặp Tư Đồ Hạo ngay.

“Để mình tới văn phòng cậu, cậu chụp hồ sơ gửi mình trước được không, à, còn nữa…” Dạ Mạn ngập ngừng rồi lại lắc đầu: “À thôi không có gì!”

Nó đang định hỏi có thể ở nhờ mấy hôm không, cuối cùng thì vẫn không nói.

Lúc nó về đến gần toà nhà cũ, mặt trời đã lên tám sào, Dạ Mạn lê cái thân rã rời đến trước trạm xe buýt, nhìn sang bên hướng tòa lầu, cái gì thế, sao mà đông người vậy, đừng có nói là lại xảy ra chuyện gì nha…

Dạ Mạn đi qua đường, bước vào tòa nhà, lòng thấy hồi hộp, không phải là có chuyện gì thật rồi đấy chứ?

Dạ Mạn đi tới gần đám người, chỉ thấy hai bà bác đang lắc đầu than thở về cuộc đời.

“Bà coi đó, tụi trẻ bây giờ sao mà hồ đồ quá, để người đang thoi thóp một mình trong nhà, rồi đó, chết người rồi đó, hay chưa, chậc chậc!”

“Ôi trời ạ, người đang sống sờ sờ tự dưng lại đi đời, tụi nó không biết chuyện sống chết chỉ trong tích tắc thôi hả?”

“Chứ còn gì nữa, thanh niên bây giờ toàn tự lo thân không hà, đâu có quan tâm gì nhiều đâu, có coi tin tức mấy ngày trước không, có đứa còn nhốt con trong xe, đứa trẻ chết ngạt luôn.

“Ba má nó không dạy hay gì á, đám người này sống ích kỷ vậy có tự chịu nổi không vậy!”

“Đúng rồi đó, nhưng mà nói ra thì cái toà này cũng âm khí dữ quá, chết liên tiếp mấy người…”

Mọi người lại bỗng im bặt như nhớ ra gì đó.

Dạ Mạn lẳng lặng rời khỏi đám người, đi về địa chỉ Tư Đồ Hạo đưa, trong đầu lại không ngừng nhớ lại cảnh người đàn ông tóc ánh kim thoi thóp trên giường bệnh…

“Nước… nước…”

Dạ Mạn rùng mình, cố gắng quên đi cảnh tượng đó, nhưng còn chưa kịp bước tiếp đã nhớ lại câu nói của mấy bà bác.

“Sống chết chỉ trong tích tắc thôi!”

“Để người đang thoi thóp một mình trong nhà…”

Dạ Mạn khựng bước, Tư Đồ Hạo đang cúi đầu xem điện thoại ở bóng râm đằng xa.

Dạ Mạn cứ nghe cái chữ “nước” văng vẳng bên tai, giọng nói yếu ớt run rẩy đó cứ không ngừng làm phiền nó như một lời nguyền, làm loạn tâm trí nó, Dạ Mạn quả quyết xoay người, chạy về phía trạm xe.

Ông điên đầu ánh kim, ông làm ơn làm phước đừng over giùm nha!

“Hạo, mình bận việc rồi, hôm nay không tới được, cậu chụp tư liệu gửi mình trước nhé, cảm ơn cậu.

Chưa được mấy giây, Dạ Mạn đã nhận được thư điện tử, nó mở ra xem ngay từng trang một, hình ảnh và ghi chép đều không có gì khác với những gì nó biết, không hề có phát hiện gì mới.

Tối đến rồi nghiên cứu sao, cứu người cái đã.

…Người được gia đình giáo dục sẽ không reup kiếm lợi nhuận, bạn đọc vui lòng chỉ đọc truyện ở shiningjustforme.

wordpress.

com…

Dạ Mạn vịn vào khung cửa Ngũ điện, thở hồng hộc lấy hơi, mệt chết mất, nè thằng cha họ Lục, ông đừng có bị sao nha, đừng có ảnh hưởng tới nửa đời sau của nó.

“Ầm!” Tiếng vật nặng rơi xuống đánh thức suy nghĩ của nó, Dạ Mạn còn chưa kịp lau mồ hôi đã vội chạy vào nhà.

Cái giường trống không càng khiến nó hoảng hốt hơn, hắn đâu rồi? Lúc nó đi rõ ràng là hắn vẫn còn nằm trên giường mà, đi đâu mất rồi.

Dạ Mạn đi tới mấy bước, nhìn thấy dưới sàn bên kia giường có người đang nằm.

Người đó nằm vật ra đất không nhúc nhích, Dạ Mạn trắng bệch mặt mày! Không phải chết rồi đấy chứ? Sao trời cứ một mực muốn nó không được yên vậy!

Dạ Mạn lau mồ hôi bằng bàn tay đang run rẩy, nó bước chầm chậm đến bên kia giường.

“Này, này, anh kia ơi, tỉnh lại đi!”

Người nằm trên sàn không trả lời, cũng không nhúc nhích.

Linh cảm chẳng lành lan khắp người, Dạ Mạn run rẩy đưa ngón trỏ ra, áp sát đầu mũi gợn sóng.

Một giây, hai giây, ba giây…

Sao không có chút hơi ấm nào vậy, tại sao vậy!

Dạ Mạn nhũn cả chân, nó ngồi phịch xuống đất.

Bình tĩnh, bình tĩnh nào, nhất định phải bình tĩnh, phải rồi, mới nãy còn nghe có tiếng động, chứng tỏ người này mới chỉ rớt từ trên giường xuống, chứng tỏ là còn cứu được!

Phải sơ cứu, đúng rồi, sơ cứu!

Dạ Mạn lật người kia lại, tay chồng lại đặt trên lồng ngực, cố nhớ lại kiến thức môn sơ cứu đã học ở Đại học, cố sức thực hiện theo.

Nó ép lồng ngực được mấy phút, cái cơ thể nằm trên sàn vẫn không hề nhúc nhích, lúc này, Dạ Mạn mới nhớ mình đã làm thiếu một bước: “Hô hấp nhân tạo!

Hô hấp nhân tạo… ờm… làm kiểu gì đây…

Suy nghĩ trong đầu hết sức rối ren, đủ thứ cảm xúc đan xen nhau.

Tính mạng con người đang trong tình trạng cấp bách, Dạ Mạn vẫn quyết định lấy hai tay vạch hai cánh môi lạnh băng kia ra, thổi hơi vào trong.

Người kia nhíu mày, ho khẽ mấy tiếng.

Dạ Mạn mừng rỡ ngồi ngã ra sau, cứu được rồi, cứu được rồi, nó cứu người được rồi! Nó cứu được ai đó về từ Quỷ Môn Quan rồi! May quá!

“Mùi gì vậy!” Người đàn ông trên sàn lên tiếng.

.