Phán Quan Địa Phủ Thu Nhập Cao

Chương 16: 16 Trăng Non

“Sóng biển lặng thinh nhấn chìm màn đêm sâu hút, gợn qua nơi góc cuối bầu trời, Đại Ngư lách mình qua khe mộng cảnh, lặng ngắm dáng hình người đang say giấc…” (*)

(*) Lời bài hát Đại Ngư – Châu Thâm.

Trong lúc đang rối ren vì không đuổi theo kịp chiếc xe kia, điện thoại Dạ Mạn đổ chuông đánh thức nó.

Dạ Mạn mở mắt, màn hình điện thoại hiển thị ba chữ Tư Đồ Hạo, Dạ Mạn liếc nhìn xấp tư liệu của Thẩm Tâm Lan trên bàn, lướt nghe máy.

“Trời má, má ơi! Dạ Mạn, cậu biết mình nhìn thấy ai rồi không? Chồng của Thẩm Tâm Lan, chồng chị ta đi vào quán bar với một cô gái trẻ xinh đẹp, nhìn là biết hai người quen nhau lâu rồi, nghe mùi biển lắm, chắc chắn là có biến, vợ mới chết có mấy hôm đâu mà đã đú đởn với gái rồi cơ chứ, chắc chắn là có vấn đề!”

Dạ Mạn còn chưa tỉnh hẳn, mơ màng nghe tiếp.

Phát hiện của mình: “Cậu đoán xem mình còn phát hiện ra gì nữa? Camera ở đường Hạnh Phúc với ngõ Chính Nghĩa vì thi công nên tạm dừng vào hôm đó, cậu thấy có trùng hợp không? Có mùi quái gở lắm đúng không?”

“Mình quyết định sẽ lần theo manh mối của chồng Thẩm Tâm Lan, có tiến triển gì mới mình sẽ báo ngay cho cậu!”

Tư Đồ Hạo nói liên tua bất tận rồi lại cúp máy như đang bận gì lắm, Dạ Mạn ném điện thoại sang một bên, day day huyệt thái dương.

Đầu Dạ Mạn đau nhức, dần tỉnh táo lại, nó cầm điện thoại lên, nó muốn xác nhận những gì nó thấy có thật sự đã diễn ra không.

Dạ Mạn bấm vào hồ sơ của Thẩm Tâm Lan, nhìn thấy ảnh chụp hiện trường, nó sờ vào cái vòng trên tay trái, những thứ vừa rồi có thể không chỉ là mơ.

Dạ Mạn mở lịch, lật tới tháng Tư, hôm xảy ra tai nạn là hôm 23, lịch âm của 23 tháng Tư hình như là mùng Một!

Trăng non, tất cả đều không phải mơ.

Nếu tất cả mọi thứ nó nhìn thấy đều là sự thật, thế thì việc Nghiên Hy mất tích có liên quan mật thiết đến vụ án của Thẩm Tâm Lan.

Có thể bắt tay vào điều tra từ vụ án của Thẩm Tâm Lan trước.

Những gì nó thấy trong mơ chứng tỏ cái chết của Thẩm Tâm Lan không chỉ đơn giản là tai nạn xe.

Là mưu sát sao? Hung thủ là ai? Ai đã giết Thẩm Tâm Lan? Hung thủ có phải người đàn ông áo đen đã đưa Nghiên Hy đi không?

Dạ Mạn đầy rẫy nghi vấn trong đầu, nó quyết định đến 402 tìm Thẩm Tâm Lan hỏi thử.

Hôm đó Thẩm Tâm Lan đến tìm nó, nó cứ thấy hình như chị ta muốn nói gì đó với mình…

Đêm tới trằn trọc, mơ thấy đủ thứ lung tung, đến lúc nó thức dậy thì trời đã sáng.

Dạ Mạn vươn vai, giật mình nhận ra ngoài nó ra thì còn một người nữa trong tòa nhà này, tên điên ánh kim Lục Phi.

Cứ nhớ tới cảnh ai đó lên cơn, nó lại không muốn ở lại đây giây phút nào, vội vàng thu dọn đồ đạc, chạy ra cầu thang.

Lúc sắp sửa tới cầu thang, Dạ Mạn khựng bước, quyển sổ da bò màu đỏ cũng bỗng nhiên xuất hiện trong đầu nó.

Nhớ tới lời đe dọa của ai kia tối qua, Dạ Mạn quay người về phòng, cầm lấy quyển sổ.

Tên điên nào đó đáng sợ quá, quyển sổ da bò có liên quan đến tính mạng của cả nhà nó, nó vẫn nên mang theo cho đàng hoàng thì hơn.

Dạ Mạn rời khỏi Ngũ điện thành công, nó bước lên xe buýt, Tư Đồ Hạo cũng nhắn tin tới.

Nhìn thấy nội dung tin nhắn, Dạ Mạn quyết định tới cái chỗ gọi là văn phòng thám tử kia xem trước.

Dạ Mạn xuống xe ở trạm Hương Thuỷ, địa chỉ mà Tư Đồ Hạo gửi tới cũng ở gần toà nhà cũ.

Dạ Mạn đứng ở ngã đường nhìn toà nhà cũ kỹ đối diện mà thở dài, cách có một con đường mà cảnh vật hay bên khác nhau như không cùng một thành phố.

Dạ Mạn xoay người, đi tới dưới lầu tòa nhà văn phòng, ngẩng lên nhìn mặt trời trên cao.

Tối qua Tư Đồ Hạo bận rộn cả đêm, đang định về văn phòng nghỉ ngơi thì từ xa đã thấy bóng dáng Dạ Mạn.

“Dạ Mạn, là cậu thật à.

Tư Đồ Hạo thấy Dạ Mạn đứng ngay cửa thì mừng lắm, không giấu nổi nụ cười.

“Dạ Mạn cậu tới đúng lúc thật đấy, mình lại có phát hiện mới rồi, đi thôi, lên lầu đi rồi mình nói cậu nghe.

Văn phòng làm việc ở tầng 18, dùng để làm văn phòng thám tử thì hơi rộng, Tư Đồ Hạo nói đây là một căn bất động sản nhà cậu, cậu mượn tạm của bố để làm văn phòng.

“Ngồi đi, uống cà phê hay trà?”

“Cái nào cũng được.

Tư Đồ Hạo đặt ly xuống, nói ra phát hiện của mình.

Tối qua, cậu nhìn thấy chồng Thẩm Tâm Lan ở quán bar rồi đi theo gã, cậu nhận ra chồng của Thẩm Tâm Lan không đưa cô gái trẻ đó vào khách sạn mà lại vào một căn nhà, sau đó điều tra thì phát hiện, căn nhà đó được chồng của Thẩm Tâm Lan đứng tên.

Càng điều tra thì nghi vấn cũng càng nhiều, gia cảnh của chồng Thẩm Tâm Lan rất bình thường, nhưng công việc thì cũng ổn, gã làm quản lý kỹ thuật ở một công ty nhỏ, nhưng cũng chưa giàu đến mức có thể mua nhà trả ngay.

Suốt quãng đường sau đó, Tư Đồ Hạo có đến chỗ môi giới nhà đất gần đó hỏi thăm, phát hiện chồng Thẩm Tâm Lan đã dùng tiền bảo hiểm của vợ mình để mua nhà.

“Tiền bảo hiểm?” Dạ Mạn hỏi lại.

Tư Đồ Hạo gật đầu: “Ừ, kỳ lạ chưa, mình dám chắc vụ này chắc chắn không đơn giản là tai nạn xe.

Dạ Mạn cầm ly đi tới bên cửa sổ.

Trời hạ trong veo, đối diện chắc là toà nhà cũ… Dạ Mạn buông rèm xuống, nhìn tòa lầu kia qua khe hở, nó có nên đến gặp Thẩm Tâm Lan không?

“Dạ Mạn, cậu trả phòng chưa? Phải chuyển hành lý nữa đúng chứ? Cần mình giúp không?”

Lúc này, Dạ Mạn mới nhớ tới chuyện hành lý, ôi trời ạ, hành lý của nó còn ở Ngũ điện, làm sao đây!

Lúc rời khỏi văn phòng thám tử, Dạ Mạn trùng hợp nhìn thấy Châu Mẫn Na.

May là nó nhanh tay lẹ mắt, né mặt thành công, chứ không lại phiền to.

Dạ Mạn đứng ở trạm xe buýt, đắn đo một hồi, nó không muốn ở cái căn nhà mà 402 một phút một giây nào nữa, cũng không muốn đến cái nơi mà Trương Phong Nam gợi ý, văn phòng thám tử của Tư Đồ Hạo cũng có vấn đề, giờ nó biết đi đâu đây?

Dạ Mạn nhìn biển báo trạm xe, lại nhìn sang tòa lầu bốn ở đối diện, cảnh tượng máu me của Thẩm Tâm Lan hiện ra ngay trước mắt, thê thảm thật, nó không sao quên được dáng vẻ đáng thương đó.

Trời ạ, đúng là dày vò người khác!

Trong một góc tối tại căn 401 cũ kỹ.

Thẩm Tâm Lan nhìn ra ngoài cửa sổ khấn vái, cô bé ở phòng bên cạnh là cọng rơm cứu mạng của chị ta, chỉ linh hồn của cô bé đó mới tỏa ra ánh sáng trắng, nghe nói chỉ những ai có linh hồn thuần khiết nhất mới có được ánh sáng trắng.

Linh hồn thuần khiết sẽ không có mưu mô gì khác, sẽ không thấy chết mà không cứu, hiện giờ chỉ có cô bé này mới có thể giúp chị ta thôi.

Chị ta nhớ hình như cô bé tên Dạ Mạn, Dạ Mạn… Dạ Mạn, năn nỉ em đấy, nhìn chị đi, chị ở đây này…

Thẩm Tâm Lan để ý thấy ánh mắt của cô bé đó đang nhìn sang bên này, càng phấn chấn hơn mà tiếp tục khấn vái.

Xin em sang đây gặp chị đi, mau sang đây, sang đây may đi, tới mà nghe chuyện của chị, nghe chị thỉnh cầu, xin em đấy!”

Dạ Mạn nhìn điện thoại, màn hình hiển thị còn 29 phút nữa là tới chuyến xe tiếp theo, đứng đợi không 29 phút cũng chả làm gì, thôi thì đi gặp Thẩm Tâm Lan vậy, quá lắm có gì thì chạy thôi, đành liều vậy, vì sống chết của Nghiên Hy.

Thẩm Tâm Lan đứng trước của 401, lo lắng chờ đợi, nghe thấy tiếng gõ cửa thì vội ra mở ngay.

Dạ Mạn ngồi xuống cái bàn ăn lần trước.

Thẩm Tâm Lan rót cho nó một ly nước, Dạ Mạn làm gì mà dám uống.

“Vào chủ đề chính đi, chị muốn nói gì?” Dạ Mạn nhìn điện thoại, ngước nhìn vào mắt Thẩm Tâm Lan, trong lòng vẫn rất lo lắng, người ở đối diện có phải người đâu.

Thẩm Tâm Lan thấy Dạ Mạn chủ động giúp mình, vừa vui mừng vừa kích động, vội kể lại câu chuyện và nói ra thỉnh cầu một cách không thứ tự.

…Người được gia đình giáo dục sẽ không reup kiếm lợi nhuận, bạn đọc vui lòng chỉ đọc truyện ở shiningjustforme.

wordpress.

com…

Chị ta phát hiện chồng mình ngoại tình ba tháng trước vụ tai nạn.

Bắt đầu từ khoảng nửa năm trước, chồng chị ta dần về nhà muộn, có lúc hai ba giờ khuya, có lúc năm giờ sáng mới về, thậm chí là cả đêm không về.

Không chỉ về muộn mà còn hay đi công tác, chị ta biết chồng mình rất bận bịu, nhưng cũng không tới nỗi công tác với tần suất dày đặc như vậy.

Chị ta sinh nghi, cũng có xem điện thoại của chồng nhưng không thấy gì bất thường, thế nhưng vẫn cứ thấy kỳ lạ thế nào, rất bất an.

Chị ta quyết định đích thân theo dõi chồng mình.

Trực giác của phụ nữ lúc nào cũng chính xác, suy đoán của chị ta là đúng đắn, chồng chị ta đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài.

Chị ta chụp hình lại, chuẩn bị vạch trần, lúc hẹn gặp gã để nói chuyện, lại phát hiện mình đã có thai.

Chị ta từng làm phẫu thuật u xơ tử cung, bác sĩ nói khả năng mang thai thấp hơn nhiều so với những người khác, nhưng không phải là không thể có thai, chỉ là tỷ lệ thấp, mấy năm nay chị ta cũng cố giữ gìn sức khỏe, chuẩn bị cho ngày này, kết quả ngày ấy lại tới vào lúc này.

Chị ta từng đến gặp bác sĩ sản khoa, bác sĩ nói nếu phá thai thì chị ta gần như sẽ không còn có thai được nữa.

Chồng chị ta ngoại tình, chị ta lại mang thai đứa con của gã, chị ta thích đứa bé này, nhưng lại sợ nó sinh ra mà không có bố… chị ta thấy do dự, quyết định tìm gã để nói chuyện.

Nếu… nếu gã chịu buông bỏ tất cả mọi thứ ngoài kia, về lại với gia đình, chị ta quyết định sẽ tha thứ cho gã, nhưng câu trả lời của gã lại hoàn toàn ngoài dự đoán của chị ta.

Đêm đó, cảnh tượng Dạ Mạn nhìn thấy lúc về nhà chính là cảnh tượng tối đó họ thương lượng đổ vỡ.

“Anh ấy đi mất, thậm chí còn đòi ly hôn nữa.

” Thẩm Tâm Lan hết sức thất vọng.

Dạ Mạn chưa từng trải qua hôn nhân, nhưng hôm đó lúc Lâm Vũ đòi chia tay, đòi rời khỏi nó, trong lòng nó cũng khó chịu lắm.

Huống hồ gì lại là người mình yêu vứt bỏ mình, rời khỏi mình, lại còn đòi ly hôn với mình, chắc Thẩm Tâm Lan đau đớn lắm.

“Sau đó thì sao?” Dạ Mạn đưa khăn giấy tới trước mặt Thẩm Tâm Lan.

Thẩm Tâm Lan nghẹn ngào kể tiếp những chuyện sau đó.

Sau đó nghĩ lại thì ly hôn cũng được, chị ta tự sinh con, tự nuôi lấy là được, làm mẹ đơn thân cũng hạnh phúc mà, nhưng đây chính là đứa con duy nhất của chị ta trên đời này.

Chị ta quyết định tác thành cho gã, nhưng lúc chuẩn bị thủ tục ly hôn, gã lại đến tìm chị ta, gã nói từ trước đến giờ gã chỉ thích mình chị ta, còn nói chị ta không tha thứ cũng không sao, chỉ cần chịu tới Nam Sơn đi du lịch với gã một lần thì chuyện gì cũng sẽ nghe theo chị ta.

Đôi mắt chân thành của gã khiến chị ta cảm động, chị ta đồng ý thỉnh cầu của gã, ai ngờ hôm đó là hôm cuối cùng chị ta ở lại cõi dương.

Linh hồn chị ta bị nhốt ở đây, vì thế hoàn toàn không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, chị ta chỉ biết tối đó chồng mình mất tích, chị ta đi tìm gã, sau đó thì gặp tai nạn xe.

“Người chị nói chuyện cuối cùng trước khi chết là chồng chị sao?”

“Sao em biết, ừ, là anh ấy, hôm đó anh ấy tự dưng mất tích, chị đang định báo cảnh sát, anh ấy lại gọi tới bảo chị đi tìm anh ấy.

Quả nhiên là thế, hiện giờ càng có thể chắc chắn một trăm phần trăm là cái chết của Thẩm Tâm Lan rất có liên quan đến chồng chị ta.

Dạ Mạn nói với Thẩm Tâm Lan về chuyện tiền bảo hiểm mà Tư Đồ Hạo đã cho biết.

Thẩm Tâm Lan nghe thấy thì kinh ngạc: “Tiền bảo hiểm?”

Thẩm Tâm Lan đi qua đi lại trong nhà, Dạ Mạn siết chặt góc áo, ngồi lâu ở đây lạnh ghê, may là đang mùa hè, mùa đông chắc chịu không nổi.

Thẩm Tâm Lan đột nhiên quay sang ngồi lại chỗ cũ: “Chị nhớ ra rồi, anh chị có giới thiệu cho chị một công ty bảo hiểm, bảo là tiền đóng bảo hiểm rẻ lắm, còn có thể bảo đảm được, anh ấy có bỏ tiền ra đăng ký bảo hiểm cho chị.

Dạ Mạn nhíu mày hỏi: “Người thừa hưởng là ai?”.