Phán Quan Địa Phủ Thu Nhập Cao

Chương 19: 19 Trừng Trị 1

Dạ Mạn bò lên giường, trùm chăn lại, rọi ánh sáng điện thoại, viết tên và ngày tháng năm sinh của Tần Nghiên Hy lên đó.

Một giây trôi qua.

Chươ????g‎ ????ới‎ ????hấ????‎ ????ại‎ ⩶‎ Тr????????????ru????ệ‎ ????.V????‎ ⩶

Hai giây trôi qua.

Ba giây trôi qua.

Chẳng có gì xuất hiện trên trang giấy ngả vàng.

Dạ Mạn vén chăn ngồi dậy: “Cái thằng cha Lục Phi này dám chơi mình!” Nó đang định tìm giày thì lại vô thức liếc sang quyển sổ.

Ánh sáng điện thoại rọi trên quyển sổ, trên giấy xuất hiện một dòng chữ đen huyền.

Dạ Mạn nín thở, kinh ngạc thốt lên: “Trời mẹ, xuất hiện thật này!” Dòng chữ đột ngột xuất hiện làm nó thất kinh hồn vía.

Tần Nghiên Hy, thời gian tử vong: 05:08:32 ngày 4 tháng Bảy năm 2055, nguyên nhân tử vong: ung thư phổi…

Thế có nghĩa là Nghiên Hy vẫn còn sống, hẳn là thế rồi, quyển sổ quý giá này có ích quá đi mất, thật sự biết được sự sống và cái chết của con người này.

Nghiên Hy chưa chết mà vẫn còn sống, may quá.

Chỉ cần cô ấy còn sống là nó sẽ có thể cứu được cô ấy.

Dạ Mạn lại ngồi dậy, lỡ quyển sổ này viết đại viết đùa thì sao? Để kiểm chứng độ tin cậy của quyển sổ, Dạ Mạn cầm bút lên, đặt cuốn sổ lên đùi, viết tên và ngày sinh của bà ngoại.

Lại chờ thêm vài giây nữa …

Sao vẫn chưa ra? Lúc này nó thấy thời gian trôi lâu hết sức, nó lặng lẽ đợi đến khi dòng chữ hiện lên trong sách.

Nhìn dòng chữ đầy mùi cổ kính, lòng bàn tay Dạ Mạn đổ đầy mồ hôi lạnh, thời gian tử vong được viết trong sổ giống hệt thời điểm bà nó mất.

Nó còn nhớ rất rõ, bệnh tình bà ngoại trở nên nguy cấp một hôm trước khi mất, nó có đến bệnh viện thăm bà, hôm sau ăn sáng xong, đang định đến bệnh viện để ở với bà thì má đột nhiên gọi điện nói rằng bà ngoại sắp không ổn rồi, bảo nó về bệnh viện, hôm đó nó vội vã ra ngoài bắt taxi, nó nhớ rõ lắm.

Đó là một buổi sáng đầy nắng…

Nó đã trải qua cái chết của ngoại, quyển “sổ sinh tử” trong truyền thuyết quả thật là chính xác, chứng tỏ là Nghiên Hy chắc chắn vẫn còn sống.

Nghiên Hy vẫn còn sống, chỉ cần tìm được cô ấy đang ở đâu là được, sổ sinh tử sẽ không hiển thị thông tin và vị trí của Nghiên Hy, chỉ có thể điều tra từ người đàn ông mặc đồ đen kia, có phải biết được ai là hung thủ giết Thẩm Tâm Lan thì sẽ tìm được Nghiên Hy không?

Dạ Mạn vội vã mở hồ sơ mà Tư Đồ Hạo gửi, tìm được ngày tháng năm sinh của Thẩm Tâm Lan.

Nó viết tất cả lên sổ rồi tiếp tục chờ đợi, lần này phải đợi lâu hơn, mất tới tận ba phút.

Hung thủ chính là Lưu Tư Vân.

Quả chính là gã, Lưu Tư Vân, chồng Thẩm Tâm Lan.

Vậy thì chứng tỏ người đưa Nghiên Hy đi hôm đó cũng chính là người này.

Mai nó sẽ đi theo dõi Lưu Tư Vân, nó không tin là không tìm được tung tích của Nghiên Hy.

Dạ Mạn chuẩn bị cho ngày mai, đang định gập sổ lại đi ngủ thì một con sâu trắng bò ra từ trong quyển sổ làm nó giật mình, vứt vội quyển sổ xuống đất.

“Đau chết bé mất, bé muốn đổi người!”

Dạ Mạn: “…” Ơ quái lạ, đến con sâu mà cũng biết nói hở? Mình có đang minh mẫn không vậy trời.

“Này, cái con người kia, tới đây bế bé lên.”

Dạ Mạn: “…” Cái con sâu đó đang nói chuyện thật này, khó mà tin được.

Dạ Mạn khuỵu gối xuống, chọc tay vào cái cục thịt nhỏ nhỏ mềm mềm, nó hồng hồng đáng yêu lắm.

“Hỗn láo, làm cái gì đấy, không được sờ, ngứa nha, ngứa á, dừng lại.”

Dạ Mạn chớp mắt: “Bé là ai vậy?”

“Hứ, bé đây không thèm nói chuyện với cô.”

Dạ Mạn: “…” Cái cục này còn xấu nết nữa chứ.

“Không nói thì chị gọi bé là Tiểu Bạch đấy.”

“Ai là Tiểu Bạch, cả nhà cô là Tiểu Bạch đấy.”

Dạ Mạn phì cười, cái cục nhỏ nhỏ này cũng thú vị ghê.

“Vậy bé không thích tên Tiểu Bạch, chị gọi bé là Cái Cục Nhỏ vậy.”

“Còn lâu ấy, bé đây có tên nha, bé đây tên… tên gì ấy nhỉ?…”

Cái bé này lại còn bị đãng trí nữa chứ, Dạ Mạn nâng quyển sách với cả con sâu hồng hồng kia lên giường.

Con sâu nhỏ nhìn thấy chăn đệm mềm mại bèn phóng vào trong chăn, cuộn lại một cục, nhìn như kẹo bông gòn màu hồng ấy.

Dạ Mạn nằm trên giường bắt chuyện: “Tiểu Bạch, bé sống trong quyển sổ sinh tử đó hở?”

“Ờ, hình như là vậy.”

Cặp mắt xanh lam của tên nhóc khẽ động đậy, trông như buồn ngủ lắm.

“Buồn ngủ rồi à, buồn ngủ thì ngủ đi.”

Tên nhóc mấp máy môi: “Mai mốt đừng có viết bằng cái cây bút cùi bắp đó nữa, bé khó chịu lắm, tại cây bút đó mà toàn thân bé… bản lĩnh của bé… khò khò…”

Dạ Mạn: “…” Ơ chưa gì ngủ rồi, đúng là nhóc tì, nó là tinh linh của sổ sinh tử hay gì ấy nhỉ? Mai phải hỏi Lục Phi mới được.

Hay là hỏi Lục Phi luôn về chuyện của Nghiên Hy đi, mà thôi, đừng phiền hắn làm gì, cách hắn chỉ cho đã giúp được nó nhiều lắm rồi, huống hồ gì ai kia chẳng bao giờ chịu thiệt không không đâu, tìm hắn giúp có khi hắn lại đòi một đống điều kiện.

Nó đã bị đánh lừa đánh đảo cho ở lại đây, còn phải đồng ý làm thêm một tuần, tối qua còn chịu nghe lời đi làm cho cái công ty gì gì đó của hắn nữa, chắc chắn là không tốt lành gì, thôi bớt qua lại thì hơn.

Dạ Mạn đang chuẩn bị đi ngủ, Tư Đồ Hạo lại nhắn tin tới: “Lưu Tư Vân chết rồi, mới hôm nay.”

Nhìn thấy tin nhắn, Dạ Mạn nhảy phốc dậy, gọi ngay cho Tư Đồ Hạo.

“Chuyện xảy ra khi nào vậy?”

“Hồi bảy, tám giờ tối, nguyên nhân tử vong là bệnh tim, mình đã điều tra Lưu Tư Vân, anh ta không có bệnh án ghi chép về bệnh tim, cậu chưa ngủ nữa à?”

“Ừ, cậu có tới nhà anh ta chưa?”

“Vụ này không phải vụ của tổ mình, mình cũng mới nghe tin thôi, cần mình đi xem sao không?”

“Có tiện không?”

“Để mình thử, chết đột ngột quá, chắc có thể xin lệnh điều tra, có tin tức gì mình liên lạc với cậu ngay.”

“Được, cảm ơn cậu nhé.”

…Người được gia đình giáo dục sẽ không reup kiếm lợi nhuận, bạn đọc vui lòng chỉ đọc truyện ở shiningjustforme.wordpress.com…

Tư Đồ Hạo làm việc rất nhanh, trời vừa sáng đã nhắn trả lời lại nó.

Dạ Mạn nhìn màn hình điện thoại, hướng mắt ra cửa, bên ngoài xanh mơn mởn, chim hót như gửi câu hát chào buổi sáng, nó thì lại chìm trong suy nghĩ.

Lưu Tư Vân đã chết, không tìm được tư liệu gì có liên quan tới Tần Nghiên Hy, có phải điều này chứng tỏ là gã không phải người đã đưa Nghiên Hy đi không?

Thẩm Tâm Lâm, hiện giờ chỉ còn người này là đáng nghi thôi.

Dạ Mạn đang định ra khỏi cửa lại bị Lục Phi gọi lại.

“Định đi tìm Thẩm Tâm Lâm à?”

Dạ Mạn quay đầu lại: “Sao anh biết?” Thằng cha này lắp camera hay gì vậy?

“Hắn ta đi rồi, đưa theo bạn cô đi ra đường cao tốc, chắc lúc này sắp ra khỏi thành phố rồi.”

“Sao anh biết?” Lục Phi biết nhiều thứ hơn nó nghĩ, mà chuyện liên quan đến an nguy của Nghiên Hy nên Dạ Mạn cũng không nghĩ gì nhiều: “Lục Phi, anh nói tôi biết, làm thế nào mới có thể cứu được Nghiên Hy?”

Lục Phi nhìn vào cái túi đeo chéo trên người Dạ Mạn, nhỏ thế chắc không đựng vừa sổ sinh tử đâu nhỉ?

“Sổ sinh tử đâu?”

“Ở trong phòng.”

“Sau này phải mang theo mọi lúc, đừng để lung tung.”

Dạ Mạn gật đầu, nhớ tới nhớ tới chuyện tối qua, nó cũng công nhận Lục Phi nói đúng, quyết định từ giờ phải mang theo sổ sinh tử mọi lúc.

“Phải rồi, tối qua có con gì ở trong cuốn sổ bò ra ấy, tinh linh hả hay gì vậy? Tóm lại là có con gì á, sáng sớm lại mất tiêu rồi.”

Lông mày Lục Phi khẽ động đậy: “Ồ, vậy hả, chúc mừng, sổ sinh tử xác nhận chủ nhân rồi.”

“Tôi thấy anh biết nhiều hơn tôi, nắm được nhiều thông tin hơn tôi, anh nói đi, tôi phải làm gì mới có thể cứu được Tần Nghiên Hy bạn tôi?”

Lục Phi có suy tính riêng, mới sáng sớm, Hắc Vô Thường đã chạy tới báo rằng đã biết được tin tức của Đầu Trâu Mặt Ngựa, chỉ là không ngờ, chúng lại đang ở gần đây, ở gần Dạ Mạn gần tới vậy.

Từ đêm trăng tròn chết chóc cho đến hồn ma bị giam ở căn hộ kế bên, mọi thứ liên tiếp xảy ra, đáng lẽ hắn phải đoán ra từ sớm rồi mới đúng, mà giờ phát hiện cũng chưa muộn, Đầu Trâu muốn tìm thế thân cho Mặt Ngựa chứ còn gì nữa, mà đừng có nằm mơ!

“Hiện giờ chỉ có một cách có thể cứu bạn cô, đó chính là sửa lại cái chết của Thẩm Tâm Lâm.”

“Sửa lại cái chết của Thẩm Tâm Lâm? Ý anh là bảo tôi viết cái chết của hắn ta vào sổ sinh tử, giống như lúc viết cái chết của anh đấy hả?”

“Ừ, chỉ có cách này thôi, nhưng mà vẫn còn thiếu bút gọi hồn, hơi khó viết được cái chết, nhưng mà làm cho tàn tật hay gì đó chắc cũng không thành vấn đề, về phòng hỏi cộng sự của cô đi.”

Dạ Mạn thấy hơi chóng mặt, tiếng tin nhắn tới reng ding-dong, nó liếc nhìn điện thoại, là tin nhắn Tư Đồ Hạo gửi.

“Trời má, cái tên Thẩm Tâm Lâm đó hơi bị ngang ngược rồi á, còn nói với mình là “Là tao giết đấy, mày làm được gì, không có chứng cứ, nói không có sách mách không có chứng, mẹ nó đừng có cản đường tao, cút đi!” Trời má, trời đất mẹ ơi, cha nó chứ, mình nhịn hơi nhiều rồi á, cậu nghĩ coi hung thủ có phải thằng cô hồn này không! Mình chắc tám mươi phần trăm rồi ấy!”

Thẩm Tâm Lâm ư? Người giết Thẩm Tâm Lan là Lưu Tư Vân chồng chị ta mà, sao hắn ta lại nói thế? Tuy không phải hung thủ giết Thẩm Tâm Lan nhưng có thể chắc chắn hắn ta có liên quan mật thiết với việc Nghiên Hy mất tích.

“Anh mới nói sửa lại cái chết của Thẩm Tâm Lâm là ý gì? Cái gì mà bại liệt gì?” Dạ Mạn cảm thấy chắc chắn là Lục Phi còn biết được gì đó.

Lục Phi vô cảm bảo: “Lưu Tư Vân, chồng của Thẩm Tâm Lan là hung thủ giết chết cô ta, nhưng đó là do bị Thẩm Tâm Lâm bỏ bùa, nói chính xác thì là Lưu Tư Vân đã biến thành con rối của Thẩm Tâm Lâm.”

“Con rối?”

“Tôi nghĩ rất có khả năng là bạn cô cũng đã bị Thẩm Tâm Lâm sử dụng rồi, dùng để…” Lục Phi không tiếp tục nói rõ, con bé đang hoảng loạn tinh thần, khoang hẳn nói với nó chuyện Đầu Trâu Mặt Ngựa gì đó đã.

Lục Phi nói tiếp: “Bây giờ muốn cứu được bạn cô thì cô cần trừng trị tên Thẩm Tâm Lâm kia, nếu để lỡ mất khoảng thời gian quý giá thì bạn cô sẽ mãi mãi không trở về được nữa.”

Dạ Mạn bắt đầu đắn đo, lần trước nó viết cái chết của Lục Phi vào trong sổ, vết thương trên cổ tay đã chứng minh tất cả, nếu nó viết thêm gì, lỡ đâu người ta chết thật là nó… trước khi xác nhận có phải là người xấu thật hay không thì nó tuyệt đối không thể viết bừa!

“Trừng trị có nghĩa là tôi viết chữ vào sổ thôi là được đúng không?” Tuy không thể viết bừa nhưng cũng phải biết được trừng trị kẻ ác như thế nào chứ.

“Cô có thể hỏi sổ sinh tử của cô, nó có thể biết được nhiều hơn.”

Dạ Mạn gật đầu chạy về phòng, lấy sổ sinh tử trong chăn ra.

Nó cầm sổ sinh tử trong tay, câu nói “không còn nhiều thời gian nữa” của Lục Phi văng vẳng bên tai, Dạ Mạn siết chặt lấy quyển sổ.

Con sâu nhỏ lú nửa cái đầu ra: “Gì đấy, lại định viết gì rồi đúng không, tối qua đã dặn rồi, đừng có dùng mấy cây bút cùi bắp đó.”

Dạ Mạn nhanh trí hỏi: “Bé điều tra Thẩm Tâm Lâm giúp chị với, điều tra thử xem có phải người này đã làm rất nhiều chuyện xấu không?”

“Chị định khởi động trình tự trừng trị đấy à?”

“Người làm việc ác tất nhiên là phải chịu trừng trị rồi, nhưng trước hết phải xác định đấy có phải là người ác độc thật không cái đã.”

Tiếng tin nhắn reng lên, Tư Đồ Hạo lại gửi thêm một dãy tin.

“Mẹ nó, không điều tra con đỡ, càng điều tra lại càng phát hiện thằng cha Thẩm Tâm Lân đó có một đống vấn đề, gần khu Thẩm Tâm Lâm ở đã xảy ra liên tiếp tám chuyện chẳng tốt lành gì, đều có liên quan tới hắn ta cả, chỉ là không có chứng cứ gì chứng minh được Thẩm Tâm Lâm từng hại người, tức chết được, cái loại vô liêm sỉ này đáng chịu băm thành nghìn mảnh, sao lại không có chứng cứ cơ chứ, đúng là quái dị thật!”

“Tiết Bạch, em có thể dò ra chứng cứ phạm tội của một người không?”

“Được chứ, tối qua ngủ một giấc tỉnh táo hẳn ra, mà này, ai là Tiểu Bạch, chị mới là Tiểu Bạch ấy.”

“Thôi được rồi, điều tra trước đi, lát nữa rồi lại bàn chuyện cái tên được chưa?”

“Vậy nghe còn tạm được, tên họ ngày sinh là gì?” Con sâu nhỏ hất cằm.

Dạ Mạn vội vã nói ra tên họ và ngày sinh của Thẩm Tâm Lâm, những dòng chữ dần xuất hiện trên sổ, nhìn thấy từng dòng tội ác đó, Dạ Mạn dần tối sầm mặt, không ngờ cái tên này lại từng giết nhiều người như thế, tại sao cơ chứ? Khi không sao lại đi giết người? Còn rù quến người khác giết người nữa chứ.

Tư Đồ Hạo lại nhắn thêm một tin nữa, Dạ Mạn so sánh, đối chiếu từng chút, tên nạn nhân hoàn toàn trùng khớp, hung thủ đã xác định được, chỉ là không biết động cơ giết người là gì, tại sao Thẩm Tâm Lâm lại giết nhiều người tới thế?

Dạ Mạn nhớ tới lời nói của Lục Phi, nó vội đi tới gõ cửa phòng ngủ của hắn.

Lý Thục Mai và Dạ Quân áp sát tai vào cửa thì thầm to nhỏ.

Lý Thục Mai: “Có biến.”

Dạ Quân: “Chắc chắn có biến, không được, anh phải đi xem sao.”

Lý Thục Mai: “Quay lại đây, anh xông vào như thế là không có gì cũng thành có gì đấy.”

Dạ Quân: “Vậy giờ làm sao?”

Lý Thục Mai: “Con gái lớn rồi, tự biết chừng mực, đừng có lo.”

Tuy là nói thế, Lý Thục Mai vẫn rất lo lắng trong lòng, vòng tay không phát ra tín hiệu nguy hiểm gì, chắc không sao đâu…

Dạ Quân vẫn cứ đi ra khỏi phòng, Lý Thục Mai đi theo: “Anh làm cái gì đấy?”

“Anh đi làm cơm được chưa?”

Lý Thục Mai cười cười, quay về phòng ngủ, đụng tới chuyện của con gái là ông Dạ lại vứt mất EQ ở dưới quê rồi, kệ vậy.

Lý Thục Mai tắm rửa, ông Dạ thì lại vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

…Người được gia đình giáo dục sẽ không reup kiếm lợi nhuận, bạn đọc vui lòng chỉ đọc truyện ở shiningjustforme.wordpress.com…

Tại phòng ngủ Lục Phi.

Dạ Mạn thuật lại hết tình hình mình vừa tìm hiểu được.

Lục Phi ung dung rút cái khăn mùi xoa trắng ra lau tay: “Chắc để tìm hồn phách thế thân chứ gì, có thể dùng linh hồn đã chết để ký sinh được trên hồn phách dai dẳng chắc chắn hơn.”

Dạ Mạn không hiểu lắm, nhưng nó có thể xác nhận một việc, tay Thẩm Tâm Lâm kia làm không biết bao nhiêu việc ác, còn bắt cóc cả Tần Nghiên Hy nữa.

“Bạn cô chính là đối tượng ký sinh của hắn ta, đợi đến khi họ rời khỏi thành phố này, tìm được cách xử trí khác phù hợp thì cô sẽ thật sự không tìm được bạn mình nữa đâu.”

Dạ Mạn phập phồng lo sợ, ký sinh gì cơ chứ? Gì mà không tìm được nữa? Vẻ mặt của Lục Phi không giống đang đùa chút nào!

Dạ Mạn đi thẳng về phòng, gọi con sâu hồng múp míp kia dậy.

Ác giả ác báo, đã làm nhiều việc ác thế rồi thì đừng có hòng nó sẽ khoanh tay đứng nhìn, Thẩm Tâm Lâm phải trả giá cho những gì hắn ta đã làm!

Nghiên Hy, cậu đợi thêm chút nữa, mình sẽ tìm ra cậu ngay thôi.

“Tiểu Bạch, em làm cho tên Thẩm Tâm Lâm khi nãy liệt nửa thân dưới đi.”

Con sâu hồng nhúc nhích các mình: “Bé có thể điều tra, nhưng trừng trị thì phải dựa vào chị, nói trước đấy nhé, lần này là lần cuối đấy, bút của con người dỏm hết sức, khó khăn lắm mới mọc được mấy cọng lông, sắp hói nữa rồi, hu hu hu.”

Dạ Mạn: “…” Mọc lông? Hói? Bút của con người? Thôi về rồi hỏi.

Nghe có vẻ là như lần trước viết cái chết của Lục Phi vậy, thời gian, địa điểm, nguyên nhân, diễn biến, thế là có thể trừng trị được kẻ ác.

Dạ Mạn cầm lấy sổ sinh tử, ngồi xuống bàn, cắm cúi ghi ghi chép chép….