Phán Quan Địa Phủ Thu Nhập Cao

Chương 3: Sống và chết

Trong một tích tắc…

Dạ Mạn bỗng chốc thấy rợn cả tóc gáy, da gà da vịt nổi lên hết.

Bây giờ nó mà đuổi theo thì có rơi vào một cái cống không có nắp, mất máu mà chết không?

Không được, bắt buộc phải đi xuống xác nhận một chuyện!

Dạ Mạn thay giày, khoác áo gió, cầm điện thoại rời khỏi căn hộ, nó phải đi xuống lầu xác nhận xem cái cống không có nắp kia có thật hay không.

Đêm đã khuya, ánh đèn đường vàng mờ mờ, Dạ Mạn bước từng bước đến gần…

Lúc đến gần cái miệng cống mà quyển sổ viết nó sẽ rơi xuống, Dạ Mạn dừng bước.

Còn thiếu mấy bước nữa là tới rồi.

Dạ Mạn hơi cúi đầu, lấy đèn pin điện thoại rọi xuống đất, hít sâu một hơi, cẩn thận tới gần cái tới trong quyển sổ.

Một cái miệng cống đen ngòm bỗng chốc đập vào mắt, tim Dạ Mạn bỗng chốc như ngưng đập.

Cống không có nắp!

Không có nắp cống thật!

Má nó cống không nắp thật!

Dạ Mạn ngẩng lên nhìn bóng lưng đã biến mất trong màn đêm, nó lau mồ hôi lạnh, nó đã quá quen thuộc với cái bóng lưng áo cam đó.

Lâm Vũ đã đi về hướng này, vậy thì nó nhất định sẽ chạy theo cậu ta về hướng này, sau đó… sau đó thì rơi vào cái cống không nắp… sau đó… máu dần chảy cạn… từ từ chết đi…

Quá sức đáng sợ, nghĩ thôi cũng thấy khiếp đảm, kinh dị hơn nửa đêm xem phim kinh dị!

Thế là vừa nãy nó suýt chết mất đất rồi đúng không?

Chắc rồi chứ còn gì nữa!

Nếu không xem quyển sách đó, không biết ở đây có một miệng cống không nắp thì chắc chắn là nó đã rơi xuống mất rồi!

Trong giấc mơ, máu tươi từng chút chảy ra từ bên trong cơ thể đến cạn dần, cảm giác cái chết từng bước đến gần vẫn còn in sâu trong đầu nó tới giờ, không sao gạt đi được!

Dạ Mạn đứng dưới ánh trăng, rùng mình cuộn chặt vạt áo, cảm giác lướt ngang qua cái chết thật sự quá đỗi kinh hoàng!

Dạ Mạn chầm chậm nghiêng người lại, đưa mắt nhìn cái tòa lầu cũ kỹ bên kia đường, quyển sổ da bò vừa xem khi nãy lại lóe lên trước mắt, lòng thấy phức tạp hơn bao giờ hết.

Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, hai chân cũng mềm nhũn.

Dạ Mạn nhíu chặt mày, dốc hết sức nhớ lại tất cả những gì vừa diễn ra.

Đầu óc nó hỗn loạn, càng nghĩ càng khó hiểu, bắt đầu hơi nghi ngờ tất cả những thứ hiện giờ đều là mơ!

Dạ Mạn đỡ lấy đầu, loạng choạng đi về phía toà nhà cũ.

Cùng lúc đó, một chiếc xe con màu đen cũng dừng lại ở đường bên cạnh.

Trong xe là một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest, mái tóc ánh kim trông rất bắt mắt, ánh mắt như đang nhìn con mồi càng khiến người ta khó nhìn thấu hơn.

Lục Phi nhìn siết chặt vô lăng, nhìn cô gái bên ngoài cửa xe, sao lại là cô ta kia chứ!

Lần trước gặp nhau xong, hắn đã nhớ như in về nó.

Cứ nghĩ đến chuyện đàn bà con gái động vào người mình là hắn lại muốn tóm lấy người đó mà xử lý một trận cho hả dạ!

Ngờ đâu cô gái này là là “cọng rơm cứu mạng” mà hắn đang khổ sở tìm kiếm!

Tuy vẫn chưa chắc chắn một trăm phần trăm cô gái này là người có thể kích hoạt sử dụng sổ sinh tử, nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn là con bé này là kẻ may mắn sống sót, không chết theo quỹ đạo của sổ sinh tử.

Sổ sinh tử: thứ ghi chép sự sống và cái chết của con người.

Theo truyền thuyết, nếu có người không chết đi theo quỹ đạo của sổ sinh tử, thế thì người ấy hẳn phải là chủ nhân của sổ sinh tử, thế cũng có nghĩa kẻ đó chính là phán quan đời tiếp theo!

Chỉ cần tìm ra người đó là hắn sẽ có thể chết đi, thành công về lại địa phủ, trật tự của địa phủ cũng có thể được khôi phục.

Người đời ắt sẽ thấy kỳ lạ, sao hắn lại không cầu sống lâu mà lại mong chết đi cơ chứ? Vì hắn không phải là người chứ sao! Hắn không thuộc về nơi này!

Hắn đến từ cõi âm, là Diêm vương chốn địa phủ, có trách thì phải trách cái sự cố mười lăm năm trước, kết giới bị phá hoại, cơ thể của hắn không về được âm phủ, chỉ có thể ở lại nhân gian, sống hoài không chịu chết.

Giờ mà muốn về địa phủ thì chỉ có một cách chính là chết, tiếc là Lục Phi đã thử vô số cách, làm thế nào cũng không chết được!

Hy vọng duy nhất chính là quyển sổ sinh tử lưu lạc trong nhân gian này, chỉ cần viết cái chết của hắn lên sổ sinh tử thì chắc có thể về lại địa phủ.

Trật tự cõi âm đã bắt đầu rối ren, còn nhây thêm mấy năm nữa là chắc mất chức luôn.

“Diêm vương, là cô gái này thật sao?” Bạch Vô Thường ngồi sau dè dặt hỏi.

Lục Phi không nói gì, khởi động lại xe.

“Còn cần phải nói nữa hả? Là cô ta chắc rồi còn gì, cuối cùng Diêm vương nhà mình cũng về địa phủ được rồi.” Hắc Vô Thường ngây thơ giơ ngón tay chữ V.

Bạch Vô Thường trợn mắt với Hắc Vô Thường, cái thứ đần độn thiếu mắt quan sát này, mình không nói đâu ai nói mình câm đâu ba, sao cứ xát muối vào vết thương của Diêm vương hoài vậy, bộ không biết Diêm vương là người nôn về địa phủ nhất ở đây hay sao!

Hắc Vô Thường không hiểu ngụ ý qua ánh mắt của Bạch Vô Thường, nhướng mày trợn to mắt.

Bạch Vô Thường nhìn bản mặt ngờ nghệch của Hắc Vô Thường mà sắc mặt còn trắng bệch thêm, sao mà cô lại phải hợp tác với cái đầu bã đậu này vậy!

“Xuống xe!” Lục Phi lạnh lùng liếc mắt ra sau, di chuyển vô lăng.

Tiếng phanh xe phá tan màn đêm yên tĩnh, Hắc Bạch Vô Thường đứng trên đường, rướn dài cổ nhìn cái xe đột nhiên dừng lại.

Sao tự nhiên xe Diêm vương ngừng lại vậy, có chuyện gì vậy?

Một cô gái ngã xuống ngay trước đầu xe.

Ánh đèn đường rọi trên mặt cô gái, làn da trắng muốt thanh toát như ngọc, mặt mũi xinh xắn mê người.

Người đàn ông bước xuống xe, liếc nhìn cô gái nằm dưới đất, hời hợt nhìn lướt qua khuôn mặt tinh tế, không lằng nhằng gì thêm mà đi tới, ôm cô gái lên, vứt nó ra ghế sau không thương tiếc.

Hắc Bạch Vô Thường: “…”

Cả hai đều kinh hãi đến há hốc bởi hành động của Diêm vương!

“Diêm vương… ôm con gái kìa!” Bạch Vô Thường hãi hùng.

“Ờ!” Hắc Vô Thường không khép mồm lại được.

Bạch Vô Thường định thần lại, vỗ bốp vào cái mũ trên đầu Hắc Vô Thường: “Ờ cái đầu ông á chứ ờ!”

Hắc Vô Thường ấm ức: “Sao em đánh anh?” Hắc Vô Thường lại như hiểu ra gì đó, bồi thêm một câu: “À, hiểu rồi, Tiểu Bạch cũng muốn ôm chứ gì.”

“Nè lại đây anh ôm!” Hắc Vô Thường dang hai tay đón lấy, đổi lại chỉ có một trận đòn no nê!

“Ôm này, ôm, ôm nữa đi, tối ngày biết có ôm!”

“Tiểu Bạch, em lại ăn hiếp anh nữa rồi…” Hắc Vô Thường khóc không ra nước mắt, ai bảo y đánh không lại cô làm gì!

Bạch Vô Thường dừng đòn đấm, đứng thẳng dậy.

“Đợi đã, Diêm vương bế cô ta, sao cô ta không phản ứng gì, tiếng phanh xe…” Bạch Vô Thường nhận thấy điều không ổn.

Theo logic của con người thì khi một cô gái bị một người đàn ông lạ ôm lấy, cô ta phải hét lên mấy câu như “sàm sỡ” hay “cứu tôi với” gì đó chứ, cô gái nằm trong lòng Diêm vương vừa rồi không nói tiếng nào, chẳng lẽ…

“À, hiểu rồi, Diêm vương tông cho cô ta ngất để đem cố ta về luôn!” Hắc Vô Thường tự cho mình giỏi.

Bạch Vô Thường vội vã nhắc nhở Hắc Vô Thường đừng nói gì thêm nữa: “Ông ăn cái gì mà khôn vậy, nói vậy coi được không!”

Hắc Vô Thường bụm chặt miệng, không dám nói thêm một câu, Bạch Vô Thường ghê gớm thật đấy nhưng cũng chẳng đâu vào đâu so với Diêm vương, người ta là Diêm vương đấy trời ạ, thần tử như y tuyệt đối không thể bàn tán sau lưng về việc làm của Diêm vương, suýt nữa thì ăn hành rồi.

Nhưng mà Diêm vương chủ động tấn nóng như vậy khiến người ta khó hiểu thật sự! À, phải rồi, y có phải là người đâu! Khó hiểu cũng có lý do thôi mà… nhỉ?