Phán Quan Địa Phủ Thu Nhập Cao

Chương 30: 30 Bí Mật 2

Ánh nắng ngày hè rọi khắp một vùng, cây cỏ xanh mát đều cúi mình, Lý Thục Tuệ nhìn ánh nắng gắt đằng xa, kéo mũ che nắng xuống, chậm rãi nhắc chuyện năm đó.

“Mười ba năm trước… lúc đó con bao nhiêu tuổi ấy nhỉ?”

“Chín tuổi.

” Dạ Mạn trả lời.

Lý Thục Tuệ lúc lắc ngón trỏ: “Đúng, đúng rồi, chín tuổi, dì Cả, chính là bà ngoại mày ấy con ạ, bà ngoại mày khi đó là Thần bà trong thôn, khách quý ở thành phố cũng hay cất công chạy đến đây để hỏi bà ngoại mày một số chuyện, lúc đó thôn mình nhộn nhịp hơn bây giờ nhiều.

Lý Thục Tuệ đưa tay lau mồ hôi: “Năm con chín tuổi, bà ngoại mày bày một pháp sự long trọng, cả đời dì mày chỉ mới thấy duy nhất một pháp sự lớn như thế, bà ngoài mày bày ra vì mày ấy, nào là giết gà, nào là giết heo, tính đầu heo thôi là bảy cái rồi, bà dì mày nói đó là pháp sự mời thần về, mà không phải là thần bình thường.

“Bà ngoại mày làm cho mày một cái đầm đỏ, tự tay may đấy, từ vải vóc tới kim chỉ, còn có cả kiểu dáng nữa, từng chi tiết đều rất được chú trọng, bảo là quần áo để thần sử dụng, không qua loa được.

“Bà ngoại mày giấu được tất cả mọi người, không giấu được bà dì mày, con gái nhà họ Lý mình sẽ phải mời thần về lúc thừa kế năng lực, nếu không nhờ bà dì mày đã đi theo bà cố mà thấy được không ít pháp sự là cũng bị lừa luôn rồi, sau đó tra lại ghi chép mới biết, đó đúng là pháp sự mời thần, nhưng mà không phải là để thừa kế năng lực, mà là để cứu mạng mày.

Lý Thục Tuệ uống một ngụm nước, than thở vài câu về thời tiết rồi kể tiếp.

“Bà ngoại mày dùng bộ đầm đỏ đó, thành công mời được quỷ thần rất lợi hại về cho mày, bà ấy vốn định dùng năng lực của vị quỷ thần ấy để bảo vệ an nguy cho mày, ai ngờ mày suýt nữa bị ngạt nước mà chết, sau đó thì cứu được, nhưng mà mất hết toàn bộ trí nhớ, bà ngoại mày sợ chết khiếp, sợ con ác quỷ đó chiếm lấy cơ thể mày, lập tức dán bùa chú lên cái đầm đỏ đó, giấu ở trong sơn động.

Đầm đỏ? Nó biết mình có một cái đầm đỏ, cái đầm đỏ đó đã xuất hiện trong giấc mơ của nó nhiều lần.

“Sơn động!” Lần trước, khi lên xe tới Ngũ điện, chẳng phải nó đã mơ thấy một cái sơn động sao?

Vậy là đó không chỉ đơn giản là mơ, tuy nó đã sớm cho là thế, nhưng vẫn chỉ luôn là suy đoán, hôm nay nghe thấy thế này, nó càng chắc chắn đó không phải mơ!

Quái lạ thật, nghe má nói lúc đó nó đang hôn mê, cũng chưa từng đi tới sơn động, sao lại mơ thấy giấc mơ như thế? Có quá nhiều nghi vấn xuất hiện, Dạ Mạn quyết định nghe đã rồi tính.

Lý Thục Tuệ tưởng rằng con cháu ngốc nghếch muốn hỏi sơn động ở đâu, bèn đưa tay chỉ: “Chắc ở bên kia đấy.

” Mẹ của mụ từng đưa mụ đến đó một lần, mụ còn nhớ rõ lắm.

Nếu không tại nhà mụ không ai có khả năng ngoại cảm thì họ đã đi tìm từ lâu rồi, vào một đêm năm đó, mẹ của mụ vội vã chạy về nhà, trên giày toàn bùn đất, sáng sớm hôm sau, mụ cũng đi theo tới đó, hai người chỉ đi tới một cái cửa hang, không có can đảm tiến tới gần hơn.

Lục Phi khựng bước, trông ra ngọn núi có mùi kỳ lạ, vành tai khẽ động đậy, nếu hắn đoán không lầm, chắc bút gọi hồn đang ở trong ngọn núi đó.

Đoàn Đoàn vươn vai, chọc vào thắt lưng phán quan đại nhân: “Diêm vương bảo chị hỏi xem cái sơn động đó ở đâu? Cái đầm đỏ đó rất có thể là hoá thân của bút gọi hồn.

Dạ Mạn hết sức mù tịt, cái đầm đỏ đó xuất hiện trong mơ, khiến tới giờ nó vẫn không thích mặc đồ đỏ, vậy mà bút gọi hồn lại có liên quan tới cái đầm đó, đình công được không vậy?

Tất nhiên là không, chuyện liên quan tới tuổi thọ của ba mà!

Phải tích công đức, đổi mệnh, nhất định phải có bút gọi hồn, chỉ cần đeo bịt mắt là không nhìn thấy đầm đỏ, chắc vậy là được nhỉ?

Dạ Mạn nhìn Lục Phi gật đầu rồi quay sang hỏi tiếp: “Dì, dì biết cái sơn động đó ở đâu không? Con tò mò, muốn đi xem thử.

Lý Thục Tuệ tỏ vẻ khó xử, Dạ Mạn vội đảm bảo: “Con đứng đằng xa nhìn thôi, xem xem bộ đầm đỏ còn đó không, xem xong đi ngay.

Lý Thục Tuệ thấy hơi chút không nỡ, dù gì cũng là cháu mình, nhưng mà chuyện có liên quan tới hạnh phúc của con gái mụ, mụ cũng không quan tâm nhiều thế làm gì, dù gì mụ cũng chỉ chỗ thôi mà, có làm chuyện gì hại người đâu.

Nhìn cái cặp mắt tò mò của con cháu ngu ngốc đó kìa, nó còn bảo là xem xong đi ngay cơ đấy, còn lâu mụ mới tin, Lý Thục Tuệ chỉ về phía Đông ngọn núi: “Hình như là bên đó, gần mộ bà dì mày lắm, đến gần đó rồi dì chỉ cho chỗ cụ thể.

Dạ Mạn nhìn Lục Phi, Lục Phi ra dấu đi theo, Dạ Mạn bước chậm lại, đi cạnh Lục Phi: “Anh thấy sao?”

Lục Phi hạ thấp giọng: “Xem thử là biết.

Dạ Mạn: “…” Nếu mà có giải thưởng dành cho người không biết cách nói chuyện, thằng cha này hạng nhì, chả ai hạng nhất.

Hai người phụ nữ trung niên mặc đồ đạo sĩ trong đám đông nhìn nhau trao đổi gì đó rồi nở nụ cười đắc ý.

Tuy cái cơ thể ký sinh mới tìm được không phù hợp với tiêu chí của chúng, nhưng may là tìm được con mụ kia, đợi trời tối, chúng sẽ giết chết Dạ Mạn mà thần không biết quỷ không hay, mục đích của chúng cũng sẽ đạt được.

Chúng đã hấp thụ được năng lượng của ác quỷ, tuy cơ thể còn chưa thích ứng được, nhưng cũng có không ít cái lợi, ví dụ như bây giờ chúng có thể ẩn mình kín đáo trong đám đông, Lục Phi sẽ mãi mãi không ngờ chúng lại tìm ra cơ thể ký sinh nhanh đến vậy.

Hắc Bạch Vô Thường bận chuyện ở địa phủ, làm gì có thời gian bắt chúng, thời cơ hiếm có thế này, tối nay bắt buộc phải giết quách con ả kia đi.

Có một phút chốc, Đoàn Đoàn ngửi được mùi vị lạ thường, cái mùi gì vậy, Đoàn Đoàn khịt mũi, nhưng mà bây giờ nhóc bé quá, vừa mới mọc đủ lông, hoàn toàn không ngửi được gì, sau đó, Đoàn Đoàn cũng không ngửi được mùi gì lạ nữa, lầm rồi sao? Mấy hôm nay ăn no nê mà, sao đói được ta?

“Đoàn Đoàn, sao thế?” Dạ Mạn nhỏ giọng hỏi, Đoàn Đoàn lắc đầu: “Không có gì, tìm được bút gọi hồn là em có thể nuôi lông được rồi, vui ghê.

Dạ Mạn vỗ vỗ con nhóc, đi theo đoàn người lên sườn núi.

Lý Thục Tuệ đi theo chào hỏi pháp sư, rồi vội vã kéo Dạ Mạn sang một bên, chỉ về phía cao kia: “Thấy cái cây hoè đó không? Ở sau đó đấy, nếu dì mày nhớ không lầm là vậy.

“Vậy tụi con sang đó xem đây dì… chuyện ở đây… con không tham gia nữa… được chứ?”

“Đi đi, đi đi, bên này không xong được nhanh thế đâu.

Dạ Mạn theo Lục Phi đi về phía cao cao, hai người phụ nữ trung niên thấp người hoảng loạn, ơ kìa, con nhóc phán quan đấy định đi đâu đấy?

Đầu Trâu nhìn Mặt Ngựa, Mặt Ngựa ra hiệu tiếp tục diễn cho xong, Đầu Trâu chỉ đành diễn cùng Mặt Ngựa, con người dời mộ phiền phức quá, Đầu Trâu vừa rủa vừa liếc về phía sườn núi.

Gã ta muốn có được tháng ngày uống rượu vui vẻ, không muốn trốn chui trốn nhủi thế này nữa, chỉ cần giết chết phán quan loài người là chúng có thể về được địa phủ rồi.

Đầu Trâu Mặt Ngựa ẩn mình trong đám người, rung chuông đạo sĩ, vừa đào mộ vừa chuyển dời, nhức cái eo già chết mất! Bởi mới nói là phải lựa cơ thể cho cẩn thận, bây giờ hết đường rồi, cả hai chỉ có thể chịu đựng, nếu lần này mà còn thất bại, gã ta và Mặt Ngựa đi làm ác quỷ luôn cho rồi!

Dạ Mạn và Lục Phi đi về phía Lý Thục Tuệ chỉ, trời nóng quá, Dạ Mạn lấy hơi không kịp, thằng cha Lục Phi mặc áo tay dài, đi xa như thế mà còn hừng hực được vậy.

“Còn đi nổi không? Cần tôi cõng không?”

Mới rồi thật sự hết cách mới để hắn cõng, bây giờ còn lâu ấy, có nói sao thì cũng phải phân biệt nam nữ, nó không phải loại con gái dễ dãi đâu: “Tôi đi được, anh cầm cái cành cây đó kéo tôi đi đi.

Dạ Mạn nhặt một cành cây dưới đất, Lục Phi nắm một đầu, nó nắm một đầu, cả hai cùng leo lên sườn núi.

Đi được mười mấy phút, cả hai bắt đầu tới được miệng hang.

Dạ Mạn lấy bịt mắt ra, nó nắm cái bịt mắt màu đen trong tay, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, chính là ở đây, nó đã cảm nhận được.

Sơn động, nước chảy, đá, đầm đỏ, tấm bùa màu vàng, chắc là ở đây rồi.

Lục Phi nâng cánh tay để tiện cho Dạ Mạn bám lấy, Dạ Mạn đeo bịt mắt, nắm chặt cánh tay Lục Phi, cơ bắp rắn chắc khiến nó thấy an toàn hơn hẳn.

Có Lục Phi bên cạnh, chắc chắn không sao đâu, Dạ Mạn gật đầu: “Tôi chuẩn bị xong rồi.

“Cô có biết không? Đồ của phán quan có màu đỏ.

Dạ Mạn tháo bịt mắt xuống: “Màu khác được không? Ai quy định đồ phán quan phải màu đỏ vậy? Tôi thấy màu tím cũng ổn nè.

Lục Phi không cãi với nó, hắn đưa tay đeo lại bịt mắt cho nó.

Ngón tay thon dài mát lạnh, khẽ trượt qua da nó, hết sức mờ ám, Dạ Mạn chớp mắt, nếu không tại nó không có tế bào yêu đương mà đổi lại là đứa con gái khác, chắc chắn mới rồi tim đã đập thình thịch rồi.

“Đi được chưa?”

Dạ Mạn hoàn hồn, khẽ gật đầu: “Ừ, được rồi.

Dạ Mạn ôm lấy cánh tay Lục Phi, cứ thế theo hắn vào trong sơn động.

Nó đeo bịt mắt, không nhìn thấy gì, chỉ ngửi được mùi ẩm ướt, nhưng mùi này không giống với mùi bên sông, không khiến nó sợ hãi dữ dội đến thế.

“Ở đây sao? Anh có cảm nhận được gì không?” Dạ Mạn kéo nhẹ cánh tay Lục Phi.

Lục Phi nhìn sổ sinh tử: “Phải hỏi Đoàn Đoàn nhà cô ấy.

Đoàn Đoàn chui khỏi sổ sinh tử, phấn chấn nhảy phốc lên vai Dạ Mạn: “Đi tới chút nữa, vào trong chút nữa.

Lục Phi cầm đèn pin bằng một tay, tay kia dắt Dạ Mạn bước qua hố nước bên dưới, tiếp tục đi tới.

Tiếng nước nhỏ tí tách, Dạ Mạn ôm chặt cánh tay Lục Phi, sao nó quên được âm thanh này cơ chứ, đây chính là âm thanh trong giấc mơ của nó.

“Chắc cái đầm đỏ ở gần đây đấy.

Lục Phi dừng bước, rọi đèn pin khắp xung quanh, Đoàn Đoàn nhảy xuống, đưa móng vỗ vào tảng đá: “Ở đây, ở đây này.

Lục Phi nhấc viên đá lên, bên dưới có gì đó, ánh đèn pin rọi vào bóng đêm, một gói đồ hoàn toàn lộ ra.

Lục Phi đặt đèn pin xuống, mở gói đồ ra, bên trong quả nhiên là một chiếc đầm đỏ, còn có một tầm bùa dán bên trên nữa.

Lục Phi nhìn ký hiệu trên tấm bùa, khóe miệng khẽ cong lên, lâu rồi không gặp ký hiệu này, chỉ là sao bà ngoại của cô bé này lại có được tấm bùa này? Lục Phi liếc nhìn chuỗi hạt trên tay nó rồi cụp mắt, dù thứ này ở đâu ra thì cũng đã tìm được bút gọi hồn rồi.

.