Phán Quan Địa Phủ Thu Nhập Cao

Chương 48: 48 Tỏ Tình

Nghiêm Minh Khê thành công ký sinh vào cơ thể Cố Thái Vân, cuối cùng cô ta cũng có thể hít thở, lâu quá không ngửi thấy mùi khí thải xe hơi, giờ ngửi lại thấy cũng thích thật, làm người vẫn hơn.

Cô gái trong gương cắt phăng mái tóc dài, trên mũi còn có chấm một nốt ruồi to, nếu không có thì nhìn không quen, đó là nét đặc trưng của cô ta kia mà.

Hiện giờ, Tư Đồ Đại Chính mà có nhìn thấy thì chắc cũng sẽ không nhận ra Cố Thái Vân đâu, huống hồ gì là cái đám cầm ảnh đi tìm người.

Mục đích đến trung tâm thương mại Viễn Dương của cô ta hôm nay chỉ có một, đó chính là tiếp cận Trương Phong Nam, cứ nghĩ tới việc thân thiết với đàn ông, cô ta lại nổi da gà, nhưng vì Mạn Châu Sa Hoa yêu cầu nên có sao cũng phải chịu.

Nếu không gặp được Mạn Châu Sa Hoa, cô ta chỉ có thể làm ác quỷ, Mạn Châu Sa Hoa đã cho cô ta cơ hội phục thù, còn cho cô ta một mạng sống mới, ân tình khó mà báo đáp được.

Cố Thái Vân nghe lệnh thì quanh người, ngã thẳng vào lòng Trương Phong Nam, điện thoại rơi xuống đất như kế hoạch, tất cả đều rất thuận lợi.

“Cô ơi, cô có sao không?” Trương Phong Nam đỡ lấy cô gái, thấy cô ta đã đứng vững thì mới buông tay lùi về sau.

Cố Thái Vân ngồi khuỵu xuống nhặt điện thoại, Trương Phong Nam mới nhận ra là mình đã làm vỡ điện thoại của người ta.

“Xin lỗi.

” Trương Phong Nam thành thật lên tiếng.

Cố Thái Vân cụp mắt, khẽ lắc đầu: “Là lỗi của tôi, nếu tôi không… xin lỗi.

Nghiêm Minh Khê cố tình khom lưng nói khẽ, hôm nay cô ta cố ý mặc chiếc áo cổ thấp, tư thế đứng làm lộ một khoảng nhấp nhô, cô ta không tin là Trương Phong Nam không mắc bẫy.

Ba giây trôi qua, năm giây trôi qua, người đàn ông vẫn đứng đó không nhúc nhích.

Nghiêm Minh Khê: “…” Cái gì vậy, sao anh ta không đưa tay ra đỡ?

Vờ đứng đắn à? Vờ tiếp đi!

Cố Thái Vân chầm chậm đứng dậy, cơ thể nhẹ đung đưa, Trương Phong Nam đỡ lấy cánh tay cô gái: “Không bị thương ở đâu chứ? Điện thoại có làm sao không?”

Cố Thái Vân liếc nhìn người đàn ông, đỏ mặt cụp mắt, tỏ vẻ ngượng ngùng: “Không… không sao.

Cô ta càng nói không sao, đàn ông sẽ lại càng để ý, Nghiêm Minh Khê thong thả đợi người đàn ông kia nói tiếp, kết quả là…

“Không sao thì tốt.

Một cơn gió thổi qua trước mặt Cố Thái Vân, người kia đã đi ra mấy mét!

Cứ thế mà đi à? Tại sao? Trương Phong Nam có phải đàn ông không vậy?

Được thôi, thua keo này ta bày keo khác!

Cố Thái Vân bắt đầu kế sách thứ hai, anh hùng cứu mỹ nhân, Tần Tuyết phái trợ lý đến, vờ làm cướp, thấy Trương Phong Nam xuất hiện ở gần cửa, lập tức trộm đi cái túi trong tay Cố Thái Vân, Cố Thái Vân ngã xuống đất, cố khóc thét: “ Điện thoại của tôi.

Trương Phong Nam đi thẳng một nước, không thèm liếc lấy cô ta.

Cố Thái Vân sắp tức điên lên đến nơi, cái người này bị sao vậy! Có phải đàn ông không thế? Cố Thái Vân nhìn theo bóng lưng xa dần, gọi với tới: “Đợi đã, anh là người vừa đụng trúng tôi đúng không?”

Trương Phong Nam quay đầu chỉ vào mình: “Cô đang gọi tôi à?”

Cố Thái Vân: “….

” Trong vòng bán kính ba mét còn ai khác nữa sao? Không thấy thật hay vờ không thấy vậy!! Aaaaaaa nốt ruồi trên mũi cô ta lộ liệu thế này mà nhìn không ra nữa hả?

Cố Thái Vân nén giận, thấp giọng nói: “ Anh đỡ tôi dậy với được không?”

Trương Phong Nam chìa tay đỡ lấy cô ta, Cố Thái Vân lại tiếc nuối cái điện thoại: “Điện thoại tôi bị giật mất rồi, cho tôi mượn của anh một chút được không?”

“Điện thoại cô bị giật mất á?” Trương Phong nam kinh ngạc, Cố Thái Vân cứng đờ mặt mày, mắt để trên trời hay gì, mới rồi cướp ngay giữa ban ngày ban mặt thế, cô ta lại còn hét to thế cơ mà, không phát hiện ra gì hết sao???

“Bị trộm thật à? Tôi báo cảnh sát giúp cô nhé.

” Trương Phong Nam ấn phím 11…

Cố Thái Vân trợn muốn văng tròng mắt ra ngoài, tôi đang mượn điện thoại anh mà báo cảnh sát làm cái gì??

Cảnh sát mà tới xem camera thì hỏng chuyện hết.

“Không… không sao đâu, tôi tự đi tìm chỗ báo cáo sự cố ở trung tâm thương mại là được.

” Sao trên đời lại có loại người này cơ chứ.

Trương Phong Nam cúi đầu kiểm tra điện thoại, đi vào trung tâm thương mại như không có chuyện gì xảy ra, đã mua hết những gì sếp dặn rồi, ấy, có cà phê Luckin, sếp thích uống latte ở đây nhất, phải mua về mới được.

Cố Thái Vân nhìn theo mà giậm chân giậm cẳng, mỹ nhân kế bất thành thì dùng lòng đồng cảm, cô ta không tin là không xử được Trương Phong Nam.

Mấy ngày sau đó, Nghiêm Minh Khê lại thử đủ thứ chiêu mà vẫn không tiếp cận Trương Phong Nam thành công, đáng tức hơn nữa là Trương Phong Nam hoàn toàn không nhớ ra cô ta.

Mạn Châu trợn mắt với Cố Thái Vân, đúng là phế vật, uổng phí biết bao nhiêu công sức, có một tên đàn ông cũng không giải quyết xong!

Nghiêm Minh Vân ấm ức trong lòng, ả cũng có làm gì được Tư Đồ Hạo đâu, mà ấm ức thế thôi chứ cô ta vẫn nhịn không nói ra, dù gì cũng nhờ Mạn Châu mới có được mạng sống mới.

Nghiêm Minh Thuỵ lại càng hết lòng phục vụ cho hai mẹ con Tần Tuyết, dù là chuyện trái pháp luật hay trái lương tâm, em gái đã về cạnh mình, y quyết tâm không màng tất cả để bảo vệ em gái.

Kế hoạch bị gián đoạn, Mạn Châu chỉ đành ra tay vào đêm trăng tròn kế tiếp.

Tại văn phòng Ngũ Điện ở tầng mười tám.

Bạch Vô Thường sắp xếp danh sách, nhắc nhở sếp là sắp đến lượt hắn rồi.

Lục Phi bảo Bạch Vô Thường xoá bỏ tên mình, hắn quyết định ở lại dương gian, quyết định tỏ tình với Dạ Mạn.

Mấy ngày nay hắn đã hiểu ra, cứ ở cạnh bảo vệ Dạ Mạn mấy chục năm ngắn ngủi này đi, dù Dạ Mạn là Mạn Đà La Hoa hay ai khác, bây giờ nó vẫn là người, hắn cũng là người, ai có thể ngăn cách được hai con người đến với nhau.

Hắn quyết định ở lại nhân gian với nó, cũng yêu thương nhau, nhưng chuyện khác cứ đợi đến khi Dạ Mạn rời dương gian còn hắn đã về địa phủ rồi hẵng tính.

Lục Phi hạ quyết tâm ở lại dương gian nghiên cứu xem nên tỏ tình thế nào, ở đây có rất nhiều cách tỏ tình, hắn xem mà chóng mặt, Dạ Mạn là độc nhất vô nhị, cách nào cũng không vừa ý hắn.

Loay hoay mất một tuần, cứ thế này sẽ chẳng ở lại bên cạnh Dạ Mạn được bao nhiêu ngày nữa, Lục Phi nhìn ánh mặt trời đỏ rực, quyết định dù điều kiện có thế nào thì hắn cũng phải tỏ tình với Dạ Mạn ngay bây giờ.

Hai bóng người đi trên con đường nhỏ, lá cây ngô đồng đu đưa theo gió, đằng xa, trời đã nhuộm đỏ ở bên kia, trong như quả quýt gần chín.

Con đường yên lặng, chỉ có tiếng bước chân hai người.

Lục Phi dốc hết can đảm nói ra ba chữ: “Tôi thích em.

”’

Cuối cùng hắn cũng tỏ tình, ba chữ này hắn đã ấp ủ cả tuần lễ đấy.

Lục Phi căng thẳng chờ câu trả lời, ai ngờ ai kia cứ tiếp tục bước đi như không nghe thấy gì.

Lục Phi: “…” Không nghe hả ta?

Lục Phi bước theo, Dạ Mạn đột nhiên xoay người, tim Lục Phi hẫng đi một nhịp, Dạ Mạn chắc chắn là sốc quá nên chưa kịp phản ứng nhanh, chắc chắn là vậy, Dạ Mạn sẽ trả lời thế nào? Có chấp nhận hắn không?

Tim Lục Phi đập thình thịch, ánh mắt đầy nỗi mong chờ.

Dạ Mạn nhìn hắn cười ngọt ngào, đột nhiên đi tới gần, Lục Phi hồi hộp chết khiếp.

Dạ Mạn nhìn mái tóc ánh kim dưới ánh chiều ta, càng nhìn càng thấy thích mắt, nó kiễng gót, nhét tai nghe bluetooth vào tai Lục Phi: “Nghe xem, hay không?”

Lục Phi: “…” Dạ Mạn hoàn toàn chẳng nghe hắn nói gì cả, nó đang nghe nhạc?

Tiếng nhạc vọng tới bên tai, lời bài hát cứ như tiếng ma chú.

Dạ Mạn lấy tai nghe lại, liên thuyên tiếp về bài hát.

Đầu óc Lục Phi vừa nóng bừng vừa lạnh băng, bàn tay mềm mại của Dạ Mạn vừa sượt ngang tai hắn, Dạ Mạn đang nói gì thế nhỉ?

“Thế nào? Hay không? Dạo này tôi thích bài này lắm đấy.

Ánh mắt Lục Phi trở nên mơ màng, cứ lơ mơ đi đâu.

“Anh không thích hả?” Dạ Mạn thấy Lục Phi cứ ngây ngốc ra đấy, đang định đổi bài thì Lục Phi lại nắm lấy tay nó: “Hay.

” Nó thích thì hắn cũng thích.

Cả hai nghe cùng một bài hát, bước đi trên đường về nhà.

Ánh chiều kéo dài bóng cả hai, họ vừa đi vừa cười đùa vui vẻ, tựa một bức hoạ đẹp chốn dương gian.

Lần đầu tiên Lục Phi tỏ tình đã thất bại như thế, có thể nói là ai kia hoàn toàn không nghe thấy lời tỏ tình của hắn.

Lục Phi tổng kết lại sau lần thất bại đầu tiên, thời cơ là rất quan trọng.

Đêm trăng tròn là thời cơ tốt nhất, thế giới của hai người, không ai quấy rầy, còn có thời gian cả đêm, còn có thời cơ nào tốt hơn nữa chứ?

Vào đêm trăng tròn, Lục Phi chuẩn bị hoa hồng trắng và thư tình theo cách của loài người, lần trước chưa chuẩn bị đã tỏ tình thì còn hơi thiếu chút thành ý, hắn quyết định dùng cách thức của con người để tỏ tình.

Lục Phi chạy tận mấy tiệm hoa đều không thấy thích hoa gì, không có một bông hoa nào qua khỏi Mạn Đà La Hoa, nghĩ tới nghĩ lui, hắn bèn lựa chọn bông hoa đẹp nhất trong tiệm, màu trắng là hợp với Dạ Mạn nhất.

Trăng đêm rằm treo tít trên cao, ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Dạ Mạn bước ra xem thì thấy một giỏ hoa xuất hiện ngay trước mặt mình.

Ai tặng thế? Dạ Mạn ngửi mùi hoa, mở tấm thiệp kèm theo, bên trong có viết: “Tôi thích em – Lục Phi”

Lục Phi nhìn vành tai Dạ Mạn đang dần dần ửng đỏ, nó sẽ trả lời thế nào, từ chối thẳng thừng hay thế nào? Lục Phi cứ thấp thỏm, Dạ Mạn đặt tấm thiệp xuống, bĩu môi: “Đừng có hòng tôi mở cửa sau cho anh, cầm kim cương tới tôi cũng không phá lệ đâu.

Lục Phi: “…” Lai thất bại nữa à? Sắp sửa tới lượt hắn rồi, hắn còn phải làm thế này để nó mở cửa sau cho sao? Dạ Mạn ngốc thật đấy.

Lục Phi bước qua cửa, đi thẳng tới bên cạnh Dạ Mạn, ôm chầm lấy nó: “Anh thấy sự rất thích em.

Dạ Mạn phì cười: “Ê anh làm cũng giống thật, mà nói thật, anh đẹp vậy, gia nhập giới giải trí rồi lấy giải nam diễn viên xuất sắc dễ ợt.

Lục Phi muốn nổi khùng, Dạ Mạn không chỉ không có tế bào tình cảm mà còn không có tế bào não luôn.

Hắn ôm lấy nó, áp môi gần tới….