Phán Quan Địa Phủ Thu Nhập Cao

Chương 8: Đêm tối

Nguy hiểm lắm…

Phòng cấp cứu bệnh viện nhân dân Thủ đô.

Dạ Mạn hé mắt, nặng nề mở mắt ra, nhìn ánh đèn sáng chói, nó lại ngất nữa rồi sao, từ khi nào mà có cái tật hễ sợ là ngất vậy?

Trần nhà trắng tinh, ánh sáng trắng, phù… may là không phải Ngũ điện!

Màu trắng… bệnh viện sao?

Đây là bệnh viện, sao nó lại vào tới bệnh viện luôn rồi!

Từ lúc vào 402 tới giờ đúng là không có lấy một giây yên ổn!

“Cô gì ơi, cô tỉnh rồi à?”

Dạ Mạn nghiêng sang chỗ phát ra tiếng nói, nhìn thấy một khuôn mặt tươi sáng, nó lập tức híp mắt lại, ôi trời anh này đẹp trai ghê, đúng kiểu nó thích.

Dạ Mạn muốn vỗ đầu cho tỉnh thật sự!

Dạ Mạn ơi là Dạ Mạn, mày tự nhìn lại mình đi, thất tình, suýt rớt công, còn gặp ma, xui tận mạng, nghĩ đi đâu vậy!

“Xin lỗi, tôi không cẩn thận đâm trúng cô, nhưng mà cô yên tâm, tôi chịu hết toàn bộ trách nhiệm.”

Đâm xe, có hả? Hình như nó tự nằm lên xe người ta mà…

Nhớ mang máng là một chiếc xe cảnh sát, chẳng lẽ anh trai ngon cơm này là cảnh sát?

“Bác sĩ ơi.”

Anh đẹp trai hoảng hồn gọi bác sĩ, Dạ Mạn mới chịu tém lại, đúng là bệnh nghề nghiệp tái phát là sẽ mê trai với mất não mà, hết cứu thật sự!

Còn không tém lại đúng lúc là bị chuyển viện tới nhà thương điên đó, Dạ Mạn, tịnh tâm lại.

“Cô thấy trong người thế nào?” Một nữ bác sĩ hỏi.

“Vẫn ổn ạ.” Dạ Mạn đỡ lấy đầu ngồi dậy.

Anh đẹp trai lại quay sang: “Cô ấy bị hoảng loạn tinh thần, có cần chụp CT cộng hưởng gì không ạ?”

Dạ Mạn nghe thấy CT với cộng hưởng thì trợn to mắt xua tay lia lịa, trời ạ, đắt lắm đấy, tiền không là tiền, nó bây giờ còn ăn không no mặc không ấm nữa, tiền đâu mà làm ba cái đó.

“Tôi không sao đâu, tôi ổn lắm.” Dạ Mạn nhe răng cười gượng gạo.

Anh trai non trẻ vẫn hết sức cố chấp: “Cô hôn mê lâu thế này rồi, vẫn phải nên kiểm tra đi thì hơn.”

Dạ Mạn muốn gào thét thật sự: Cô đây ngủ chứ không có hôn mê!

Anh đẹp trai liếc nhìn nó rồi lại quay sang bác sĩ, Dạ Mạn không quan tâm họ muốn làm gì, vừa nghe tới kiểm tra là muốn bật ngửa.

Dạ Mạn cúi đầu tìm giày mình, nó bước xuống giường bệnh, nhấn mạnh lại lần nữa: “Tôi khoẻ lắm, very good lắm luôn, tôi về nhà đây, cảm ơn mọi người.”

Dạ Mạn đứng dậy, cụp mắt nhìn vào cổ chân, ơ lạ ghê, chân lại khỏi rồi, miếng cao dán thần kỳ ghê, ngủ một giấc thế thôi mà khỏi rồi, sớm biết công hiệu thế thì ở lại lâu chút rồi hẵng chuồn, về trễ tí đã không tới nỗi gặp phải chị ma Thẩm Tâm Lan phòng 401 rồi.

Giờ nghĩ lại thôi cũng thấy rét run!

Nữ bác dĩ mỉm cười chìa ra một tờ giấy: “Đây là tờ đăng ký chẩn đoán, cô viết họ tên tuổi tác của mình vào, ban nãy anh này nói là không biết tên cô, nên phiền cô bổ sung giúp nhé.”

Dạ Mạn chỉ muốn mau chóng đi khỏi bệnh viện, bèn cầm giấy viết vội thông tin vào rồi đưa cho nữ bác sĩ.

Tư Đồ Hạo liếc nhìn cái tên trên giấy, bỗng chốc dựng đứng.

Tư Đồ Hạo siết chặt hai tay, hai má đỏ ửng, bất ngờ lớn giọng: “Dạ Mạn, cậu là Dạ Mạn!”

Dạ Mạn: “…”

Có cần quá khích vậy không? Dạ Mạn ngơ ngác nhìn anh trai non trẻ, chớp chớp mắt cố nhớ nhanh.

Nhìn lạ hoắc, không nhớ ra là ai, chắc không phải kẻ thù đâu, ngoài tên điên đầu ánh kim ra thì nó đâu gây thù chuốc oán với ai, làm gì sửng cồ dữ vậy!

“Chào Dạ Mạn, quên mình rồi à, mình là Tư Đồ Hạo, Hạo nè!” Tư Đồ Hạo nhe hàm răng trắng muốt, cúi người cười với nó.

Giờ thì Dạ Mạn mới nhớ ra cậu bạn Hạo thấp người kia.

Thiên hạ cứ nói gái lớn trổ mã, trai mới là lớn trổ mã ấy, mười năm không gặp, cái thằng nhóc yếu nhát đã thành một anh đẹp trai rồi.

“Dạ Mạn, cậu nhớ lại xem, tụi mình còn từng ngồi chung bàn đấy.” Tư Đồ Hạo nhắc nhở.

Dạ Mạn quay sang, cười toe toét: “Lâu quá không gặp, suýt nữa không nhận ra cậu.”

Nữ bác sĩ xen ngang: “Xin lỗi cho phép cắt ngang, mình có định tiếp tục kiểm tra không nhỉ?”

“Dạ thôi.”

“Dạ làm.”

Dạ Mạn và Tư Đồ Hạo lên tiếng cùng lúc.

Nữ bác sĩ đứng giữa nhìn Tư Đồ Hạo rồi lại nhìn Dạ Mạn, Tư Đồ Hạo lại cười: “Dạ Mạn nói sao thì là vậy.”

Nữ bác sĩ cụt hứng đi khỏi giường bệnh, Tư Đồ Hạo đưa Dạ Mạn về lại toà nhà thuê cũ kỹ.

Dạ Mạn chưa từng nghĩ sẽ gặp lại bạn Tiểu học ở Thủ đô, lại còn gặp như thế này nữa chứ, thật quá sức ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa!

“Mới rồi chắc cậu sợ lắm, tại mình lái xe không cẩn thận cả, cứ lo để ý nghi phạm, không nhìn thấy cậu ở đằng trước.” Tư Đồ Hạo áy náy gãi đầu.

Dạ Mạn hơi ngại ngùng cúi đầu, đâu phải tại cậu vô ý đâu, rõ ràng là tại nó tự hoang mang, không để ý đằng trước có xe đấy chứ.

“Cậu ở gần đây hả?” Tư Đồ Hạo lo lắng hỏi.

Dạ Mạn chỉ vào toà nhà cũ phía trước mặt: “Ừm, căn kia kìa.” Nội tâm Dạ Mạn thì lại rất rối ren, sao lại về đây nữa trời… mà cũng đâu đi đâu được?

Tư Đồ Hạo nhìn về phía dãy nhà đằng trước, tay siết chặt vô lăng, sao lại là ở đây… không phải toà số bốn là được.

“Ngừng ở đây được rồi.”

Tư Đồ Hạo dừng xe lại rồi đề nghị: “Mình đưa cậu vào nhé.”

Dạ Mạn đang định từ chối, bỗng nhớ lại chị ma Thẩm Tâm Lan ở 401, nó hết nói từ chối nổi, chỉ đi ở phía trước.

“Cậu ở toà số mấy?” Tư Đồ Hạo cầm đèn pin điện thoại dò đường, liếc nhìn toà nhà từng có người chết, khấn vái trong đầu sao cho đừng có là cái toà đó.

Dạ Mạn chỉ tay vào toà nhà năm tầng đằng trước: “Toà ấy đấy, toà số bốn.”

Tư Đồ Hạo nghe thấy thế thì khựng đứng: “Toà số bốn hả?”

“Ừ, sao thế, có vấn đề gì sao?”

Tư Đồ Hạo vội vã lắc đầu đi theo nó, không phải dãy số bốn là được rồi, Tư Đồ Hạo lò dò đi theo, cho đến khi Dạ Mạn đi vão dãy số bốn, cậu mới hoàn toàn bất ổn, chắc không trùng hợp vậy đâu…

Tư Đồ Hạo ôm ắp hy vọng cuối cùng, nhẹ giọng hỏi: “Lầu mấy vậy?”

Dạ Mạn đứng trên cầu thang giơ bốn ngón tay: “402.”

Tư Đồ Hạo: “…”

Lại còn 402 mới chết chứ!

Dạ Mạn khựng bước: “Cậu mệt rồi hả, cũng lên tới lầu rồi, mình tự vào được, cậu về đi.”

Tư Đồ Hạo không nghĩ ngợi nữa, cậu nhanh chóng đi tới đứng trước mặt Dạ Mạn.

Cậu đã tới toà nhà này hai lần, chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi mà ba người chết, hai vụ án mạng ở 402, cô gái ở 401 thì chết vì tai nạn giao thông…

Đứa nào ác nhân thất đức đi cho Dạ Mạn thuê căn này vậy!

“Mình tới rồi, cảm ơn cậu nha.” Dạ Mạn nói.

Tư Đồ Hạo thu lại nét lo lắng, nhắc nhở Dạ Mạn: “Có gì gọi mình nha, điện thoại mình lúc nào cũng mở máy.”

Dạ Mạn gật đầu đi về căn hộ, lúc cửa đóng lại được một nửa, nó nghe phòng kế bên có tiếng ho, nghe gần lắm, như là cách cửa không xa…

Nhớ tới chuyện lúc tối, Dạ Mạn lại cố cười gằn.

A a a a, khốn khổ quá đi!

“Dạ Mạn, sao vậy, cậu thấy không ổn ở đâu hả?” Tư Đồ Hạo quan tâm hỏi.

“À, không đâu, trên đường về cậu lái xe cẩn thận nha.” Dạ Mạn vẫy tay, vội vã đóng cửa lại.

Ánh trăng ngoài cửa mờ mờ, đêm đã vào khuya.

Dạ Mạn nhìn căn nhà lạ lẫm, ôm chặt hai tay, mấy ngày nay hết chuyện này đến chuyện khác xảy đến ngay trước mắt, chuyện gì cũng khó tin đến lạ.

Suýt nữa rơi xuống cống mà chết, suýt nữa ăn cơm ma nấu, tai nạn xe thì dính hai lần, ơi là trời, vậy rồi sao sống!

Cuộc sống có khó khăn tới mấy thì con người ta vẫn phải sống tiếp, Dạ Mạn nhìn cái máy tính trên giường, vội vã nhào tới.

Nó đã rầu rĩ dữ dội lắm rồi, thưởng chuyên cần mà đi luôn là còn khó sống nữa.

Sắp mười hai giờ khuya rồi, còn không chịu cập nhật bài mới là coi như dừng ngang luôn rồi, nghĩ đến vấn đề tiền bạc, nó bỗng chốc quên sạch luôn chuyện ma nữ phòng kế bên.

Dạ Mạn vội vã mở máy tính, đăng nhập vào giao diện tác giả.

Ấy, có thông báo mới kìa?

Dạ Mạn hào hứng, mở ra xem thì là một tin nhắn chung.

Làm mừng hụt.

Dạ Mạn bất lực ấn vào giao diện cập nhật bài đăng cũ, đăng tải bài.

Dạ Mạn nhìn mấy tác giả một tháng nhận vào mấy chục nghìn, bắt đầu ôm ấp lại hy vọng, hồi trước nó bất cần quá, nó mà chịu viết cho đàng hoàng, một ngày đăng sáu nghìn, chín nghìn chữ thì sợ gì không đạt thành tích? Mẹ mà thấy nó tự lực cánh sinh được thì cũng đâu phản đối chuyện nó ở lại Thủ đô.

Nhắc đến ba mẹ, Dạ Mạn mới hoảng hồn, hai ông bà còn tưởng nó đang trên xe lửa kia kìa, ngày mai nó mà nói với họ là nó không về nhà nữa thì sẽ sao ta?

Phù, nghĩ thôi cũng thấy kinh dị!

Nhất là mẹ ấy, lên giọng óc một cái là nổi da gà, mai chắc nói ngắn gọn thôi, nói xong cúp máy là được rồi.

Lần này chỉ đành làm con bất hiếu một lần, ba, mẹ, sẽ có một ngày hai người sẽ hiểu cho con!

Đêm khuya, tiếng quạ kêu rạch giữa bầu trời.

Hắc Bạch Vô Thường lơ lửng ngoài cửa sổ căn 402.

“Bé đó dễ thương quá à, xem máy tính thôi mà cũng hào hứng tới vậy, em nghĩ Diêm vương có thuyết phục con bé trên giường luôn không?” Hắc Vô Thường cười xấu xa.

Bạch Vô Thường vỗ bốp vào cái mũ trên đầu y: “Ông dơ quá đi ông Hắc!”

Hắc Vô Thường mặt dày sáp tới cạnh Bạch Vô Thường: “Em dám cá với anh không? Nói đi, dám không?”

“Có gì mà không dám, nhìn con người ta ngây thơ vậy thôi chứ chính kiến ngay thẳng ra đó, vả lại Diêm vương chỉ cần cô ta viết sổ sinh tử để ngài ấy chết, chứ có nói muốn hẹn hò yêu đương gì với cô ta đâu.” Bạch Vô Thường nghiêm túc.

Hắc Vô Thường lại lắc đầu nguậy nguậy: “Trai đơn gái chiếc tối ngày ở chung với nhau nguy hiểm lắm, huống hồ gì Diêm vương độc thân lâu vậy rồi, chắc thèm khát lắm!”

“Nhỏ tiếng thôi, ông lanh ghê, ăn gan hùm rồi hả?” Bạch Vô Thường bịt miệng Hắc Vô Thường, nén giọng nhắc nhở.

Hắc Vô Thường mặt dày ôm lấy eo Bạch Vô Thường: “Em mà thua, anh cũng thuyết phục em trên giường nha?”

“Thứ nhảm nhí!” Bạch Vô Thường lạnh lùng đẩy y ra.

Hắc Vô Thường tội nghiệp bị đá bay mấy mét, tiếp đất bằng mông rất thê thảm.

“Ối!” Hắc Vô Thường nhăn nhó khoé miệng.

Bạch Vô Thường yêu kiều thước tha, đẹp như tiên giáng trần, dịu dàng với tất cả mọi người, chỉ bạo lực như vậy với mỗi mình y.

Nhưng mà… hình như Tiểu Bạch trông càng lúc càng mê người nhỉ?

“Thiên thần Tiểu Bạch của anh, chừng nào em mới chịu theo anh đây?” Hắc Vô Thần chớp mắt nhướng mày, ai ngờ Bạch Vô Thần chẳng thèm để tâm đến, thẳng tay kéo lấy mũ y đi tới trước.

Hắc Vô Thường chỉ đành khóc thét xin tha.

Ai bảo y đánh không lại cô làm gì!

Không công bằng chút nào, Diêm vương làm ơn mau về địa phủ, mau dạy y năng lực để y còn chinh phục được Tiểu Bạch chứ.

Ding-dong!

Dạ Mạn vừa nằm xuông thì chuông cửa reng, nó bỗng chốc căng thẳng, giờ này rồi mà ai nữa đây?

“Ai vậy?” Dạ Mạn hỏi.

“Mình đây, Hạo nè.”

Dạ Mạn nghe thấy giọng Tư Đồ Hạo, bèn vặn tay nắm cửa: “Sao thế?” Dạ Mạn khoác áo gió, quan sát Tư Đồ Hạo từ trên xuống dưới, nghĩ thầm sao cậu lại quay lại?

Tư Đồ Hạo đứng trước cửa ngại ngùng gãi đầu: “À ờm… cậu xem trong nhà có ai khác không, mình vẫn không yên tâm để cậu một mình ở đây.”

Dạ Mạn mỉm cười nghiêng người: “Chú cảnh sát ơi, chú muốn soát nhà hả?”

Tư Đồ Hạo ngại ngùng lắc đầu, nhưng vẫn rướn đầu vào trong xem, dù gì thì căn hộ này từng xảy ra hai vụ án mạng, lại còn là do bị giết nữa, Dạ Mạn sống ở đây như vậy, cậu không yên tâm chút nào.

“Hay cậu qua mình ở đi?” Tư Đồ Hạo hỏi ý.

Dạ Mạn khó hiểu, hỏi ngườc lại: “Tư Đồ Hạo, cậu làm sao đấy?”

Tư Đồ Hạo căng thẳng gãi đầu: “Hay ở bệnh viện đi, à, đi kiểm tra đi, cậu không kiểm tra mình không an tâm.”

Dạ Mạn lách người qua một bên: “Cảnh sát Tư Đồ, muốn kiểm tra gì thì kiểm tra nhanh đi.”

Tư Đồ Hạo thấy Dạ Mạn bắt đầu khó chịu, đành bất lực cúi đầu.

“Không kiểm tra thì mình đóng cửa đấy, mình buồn ngủ lắm rồi, có gì tụi mình nói sau nha, được không?” Dạ Mạn biết Tư Đồ Hạo quan tâm nó, nhưng nó đang rất rối ren, không có tâm trạng suy nghĩ chuyện gì khác.

Tư Đồ Hạo thấy Dạ Mạn mỏi mệt, bèn gật đầu quay người, lại dặn dò như vừa nhớ ra gì: “Có gì nhớ phải gọi cho tớ ngay đấy, nhớ đấy!”

Dạ Mạn gật đầu lia lịa như gà mổ thóc rồi đóng cửa lại.

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, Dạ Mạn bỗng thấy hơi bất an.

Nó nằm lên giường, trở mình tới lui, không cách nào ngủ được…

Trong một góc tối dưới toà nhà cũ.

Người đàn ông đội mũ bóng chày đưa tay kéo mũ thấp xuống.