Phán Quan

Chương 52

Có lẽ do linh tướng rời khỏi cơ thể quá lâu, đến khi quay về cơ thể lần nữa sẽ sinh ra cảm giác xa lạ, vừa bài xích lại vừa dây dưa, giằng tới giằng lui, người chịu tội chính là bản thân Văn Thời.

Hắn ngủ mê man rất lâu.

Cảm giác đau đớn đứt quãng, lúc nhẹ lúc nặng giống hệt như khi bị đám duyên nợ cõi trần quấn thân. Đến mức hắn không phân biệt được nổi cơn đau là do linh tướng nhập thể hay là do ký ức.

Nhưng tất cả đau đớn đều bị che mờ bởi khung cảnh giấc mơ tràn đầy quấn quýt ám muội kia.

Lúc Văn Thời tỉnh lại, ngoài trời cũng đang đổ mưa.

Tiếng nước mưa đập vào cửa kính cũng đượm buồn hệt như tiếng mưa rơi xuống nóc nhà trên núi Tùng Vân. Đâu đâu cũng thấy nước mưa chảy ào ạt, âm thanh ẩm ướt chảy dọc theo chân tường mái hiên, dọc theo ốc tai[1] chảy vào trong xương.

[1] tên một bộ phận trong tai người.

Hiện giờ cũng đang là ban đêm, trong phòng chỉ có một chiếc đèn được chỉnh ở mức tối nhất, hệt như ánh nến lặng lẽ chiếu sáng mà không làm lóa mắt năm đó.

Nhưng Văn Thời vẫn đưa tay che một chút.

Hắn híp mắt dưới mu bàn tay, tia sáng len lỏi qua khe hở rọi lên hàng mi, chiếu ra một vệt sáng giữa bóng tối.

“Tỉnh rồi hả?” Có người đột nhiên mở miệng.

Là Tạ Vấn.

Giọng nói trầm thấp của anh ta như tiếng mưa rơi, không quá mức đột ngột trong căn phòng an tĩnh này.

Ngón tay cản ánh sáng của Văn Thời khẽ cong lại một chút.

Ngay một giây trước, hắn vừa nghe thấy giọng nói của người này trong hồi ức, chỉ là không được rõ ràng như bây giờ.

Đối phương khác áo bào trắng như tuyết, xách đèn dựa vào bên cạnh cửa. Tiếng sấm rền ầm ĩ đặc trưng của tiết kinh trập, hắn cụp mắt ngồi trên giường trúc, cả người nhễ nhại mồ hôi, tim đập như trống dồn.

Văn Thời khép mắt, chống người ngồi dậy.

Hắn ừ một tiếng coi như trả lời Tạ Vấn.

Do nằm quá lâu nên khớp xương khắp người đều trở nên căng cứng, mới cử động một tí đã thi nhau kêu răng rắc. Văn Thời cúi thấp đầu bóp bóp gáy. Hắn mím đôi môi nhạt màu, gương mặt không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, càng chẳng nhìn ra hắn đã nhớ lại bao nhiêu chuyện xưa từ giấc mơ.

Tạ Vấn đứng bên cạnh giường hơi khom người chỉnh độ sáng của đèn ngủ.

Ánh mắt Văn Thời liếc qua khe hở khuỷu tay, nhìn thẳng vào ngón tay thon dài tái nhợt của đối phương, cảnh tượng trong mơ lại ùa về trước mắt.

Những sợi dây rối ướt át kia đan xen rối rắm, sợi dài sợi ngắn siết căng chặt. Đó là một bộ phận trên linh tướng của hắn được thả ra ngoài, chính là hắn.

Ngón tay thon dài tái nhợt trong mơ vân vê sợi dây rối của hắn, trầm giọng bảo rằng: “Gọi ta đi.”

Đó là thứ mà Văn Thời không thể quét sạch ra khỏi tâm trí trong suốt một khoảng thời gian dài——-

Người đặt tên cho hắn, người cho hắn một bến đỗ, hơn mười năm sau lại trở thành thế tục phàm trần và ảo tưởng hão huyền không thể nói ra của hắn.

Văn Thời ngước mắt trông thấy gò má Tạ Vấn dưới ánh đèn vàng nhạt mờ ảo. Anh không cài hai cúc áo sơ mi, ống tay áo xắn gọn gàng lộ ra xương cổ tay tràn đầy nam tính, ngón cái chỉnh công tắc xoay của đèn. Giống hệt như năm đó khoác áo bào cầm ngọn đèn đứng trước cửa phòng.

Văn Thời đột nhiên không nghĩ ra bản thân năm 19 tuổi đã giải quyết những tâm tư sâu kín không thể nói ra kia như thế nào.

Đơn giản là lặng lẽ giấu kín không nói ra, sau đó nhân cơ hội học được trận pháp tẩy linh từ trên sách, rửa sạch toàn bộ. Cho tới năm hai mươi tuổi thì rời khỏi núi Tùng Vân cùng các sư huynh.

Hắn đột nhiên hiểu rõ vì sao mỗi lần bản thân nhớ lại đều là chuyện khi còn bé, có lẽ vì sau khoảng thời gian đó, hắn chẳng còn qua lại thân thiết với Trần Bất Đáo nữa, lúc giơ tay nhấc chân đều luôn kiềm chế giữ khoảng cách.

Ngay cả những chuyện lý thú cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, muốn khen thì chẳng có gì để khen.

Hắn kiềm chế hết mức, trốn đi thật xa. Trong mắt Trần Bất Đáo, có lẽ hắn chính là đồ đệ quen ỷ lại dựa dẫm khi còn bé, lớn rồi trở nên xa cách lạnh lùng.

Những chuyện như thế Văn Thời đều không nhớ nổi.

“Còn đau đầu không?” Giọng nói của Tạ Vấn hòa vào trong tiếng mưa rơi rả rích.

Đèn trong phòng sáng hơn rất nhiều. Ngón tay Văn Thời vẫn xoa bóp sau gáy trong vô thức, ánh mắt dừng lại trên cái bóng bên chân Tạ Vấn.

Nhìn anh ta rồi lại dời mắt.

“Không đau.” Văn Thời trả lời một câu, giọng nói khàn khàn chứa đầy sự bối rối.

Hắn dời mắt khỏi cái bóng bên người Tạ Vấn, khẽ liếm bờ môi khô khốc.

Sau đó nghe thấy có tiếng thứ gì đó gõ nhẹ phía đầu giường, hắn nghiêng đầu, trông thấy Tạ Vấn cầm một cốc thủy tinh trên tủ, đứng thẳng người định đi ra ngoài.

Văn Thời ngẩng đầu, bước chân Tạ Vấn hơi ngừng, xoay người nhìn hắn rồi giơ cốc lên bảo: “Đi lấy cho cậu cốc nước.”

Tiếp đó là tiếng bước chân sàn sạt ra khỏi cửa.

“Anh ấy tỉnh chưa?”

“Cuối cùng cũng tỉnh rồi hả?”

Hai giọng nói vồn vã giòn tan vang lên, Văn Thời nhìn sang, hóa ra là hai cô gái Đại Triệu và Tiểu Triệu đang víu cửa ngó đầu vào nhìn, một người mặt tròn, một người mặt hơi dài, biểu cảm giống nhau y đúc.

Trước kia Văn Thời cảm thấy hai cô gái này có hơi quái lạ, hiện giờ thì đã hiểu được lý do—-vì bọn họ đều là con rối.

Trên núi Tùng Vân có mấy đứa trẻ, Trần Bất Đáo thường phải ra ngoài nên không thể chăm sóc chúng được mọi lúc, thế là dứt khoát tạo ra một đôi rối, chính là Đại Triệu và Tiểu Triệu.

Nhưng ấn tượng của Văn Thời với hai cô gái không quá sâu đậm, có lẽ vì bọn họ không giống như đại bàng Kim Sí luôn đứng trên vai hắn, mỗi một hồi ức khi còn bé của hắn hầu như chẳng bao giờ thiếu cái bóng của con chim kia.

Đại Triệu và Tiểu Triệu quanh năm suốt tháng sống trong núi, công việc ngày thường chính là chăm sóc chuyện ăn ở, nhưng không phải lúc nào cũng có mặt. Thỉnh thoảng có đệ tử nào ốm đau thì hai người mới xuất hiện lâu hơn một chút để nấu thuốc hầm canh.

Đến mức chỉ cần bọn họ trông thấy có người đang mệt mỏi khó chịu là sẽ luôn chân luôn tay không ngừng nghỉ.

“Anh còn khó chịu không? Nước đun sôi để nguội rồi đó.” Đại Triệu nói.

Mặc dù ấn tượng không được sâm đậm lắm, nhưng dáng vẻ nép cạnh cửa ngó vào trong của họ vẫn khiến Văn Thời giật mình nhớ về núi Tùng Vân.

Hóa ra đám người ồn ào ầm ĩ luôn đi theo Tạ Vấn chẳng có ai là người cả.

“Bọn em vào được không?” Tiểu Triệu nói.

Cổ họng Văn Thời vẫn hơi khàn: “Vì sao không được?”

“Ông chủ không cho…áu——-“ Tiểu Triệu đang lầu bầu thì bị Đại Triệu véo cho một phát, “——vào.”

Văn Thời hơi sửng sốt, sau đó nhận ra ông chủ trong lời cô là ai.

Trước kia cũng giống như thế này, đệ tử nào đau ốm đều sẽ do Đại Triệu và Tiểu Triệu xắn tay áo chăm sóc từng li từng tí. Nhưng hắn là ngoại lệ.

Bởi vì thể chất đặc thù, trong cơ thể ẩn giấu quá nhiều thứ, mỗi lần hắn đau ốm đều không chỉ cảm cúm đau đầu bình thường, thế nên đương nhiên sẽ phải tìm cách khắc chế những luồng trần duyên đậm đặc kia.

Lần nào cũng là Trần Bất Đáo tự mình chăm sóc, còn Đại Triệu, Tiểu Triệu và lão Mao sẽ bám bên cửa sổ hoặc trên giá đỡ chim ngó nghiêng mà thôi.

“Mách lẻo gì tôi đấy?” Tiếng bước chân của Tạ Vấn từ bên phòng khách đi sang.

Đại Triệu và Tiểu Triệu đang rón ra rón rén định vào phòng thì bị dọa cho hú hồn, trượt chân lăn ra ngoài.

Đại Triệu lắc đầu nguầy nguậy: “Không không, có mách lẻo gì đâu ạ.”

Tiểu Triệu hùa theo: “Bọn em nào dám.”

Tạ Vấn không có ý định ngăn cản bọn họ, sau khi hai cô gái sợ hãi nhường đường, anh ta cầm cốc nước bước vào phòng

Anh ta thoáng liếc phía sau lưng nói: “Hai người bọn họ nói bậy bạ gì với cậu rồi?”

Văn Thời trầm giọng trả lời: “Không nói gì.”

Mấy giây sau, hắn mấp máy môi, ngước mắt nói: “Anh có gì mà khiến bọn họ nói bậy bạ thế?”

Căn phòng yên tĩnh một giây, Tạ Vấn không liếc phía sau nữa, ánh mắt rũ xuống đối diện với Văn Thời.

Đại Triệu và Tiểu Triệu vẫn đang bám dính khung cửa đột nhiên im bặt không nói gì.

Nháy mắt ấy, Văn Thời cảm giác đối phương muốn nói thêm gì đó.

Ai ngờ Tạ Vấn chỉ khẽ cười.

“Tôi á?” Anh đưa cốc nước qua, giọng nói trầm ấm vang sát bên tai Văn Thời: “Nhiều lắm, nhưng đoán rằng hai con nhóc kia chẳng có gan đi nói hươu nói vượn.”

Rất kỳ quái.

Rõ ràng những chuyện người này làm không khác khoảng thời gian ở trên núi Tùng Vân trăm nghìn năm trước. Đều là kiểu chăm sóc ung dung, thỉnh thoảng nhân cơ hội trêu chọc người bên cạnh mấy câu, nhưng cũng lại khác hoàn toàn với khi đó.

Lúc Văn Thời nhận lấy cốc nước, ngón tay chạm phải đầu ngón tay Tạ Vấn.

Động tác của hắn hơi chững lại, ngón áp út rụt về sau một chút, cố gắng né tránh xúc cảm đụng chạm kia, sau đó đổi cốc nước sang tay trái, khép hờ mắt ngửa đầu uống nước.

Tay phải vô thức miết khớp xương, Văn Thời nghĩ thầm trong lòng: Thảo nào lại thấy khác lạ.

Khoảng thời gian hắn ở bên Trần Bất Đáo khi còn bé chưa từng xuất hiện bầu không khí như thế này—-

Giọng điệu êm ả như trời yên biển lặng, nội dung lại căng thẳng gay gắt như mùa thủy triều ở hồ nước sâu trong thung lũng núi Tùng Vân, nét mặt không có bất kỳ cảm xúc xao động nào, nhưng sóng ngầm dưới nước đã sớm cuộn trào dữ dội từ lâu.

Khi còn bé hắn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, kiệm lời và xen lẫn chút ỷ lại.

Giọng điệu này thay đổi là sau khi hắn trở thành một người lớn.

Mỗi một lần bước ra khỏi trận pháp tẩy linh, hắn lập tức trở nên gai góc suốt mấy ngày. Bọn Bốc Ninh còn hay đùa rằng hiệu quả của trận tẩy linh thật sự khủng bố, có thể tẩy một người lạnh như tảng băng thành một mũi tên băng, chạm tí thôi là bị đâm vào tay.

Nhưng những điều đó không phải là cố tình.

Hắn chỉ là nhìn đám ham muốn si mê của bản thân dần tiêu tán dưới tác dụng của trận pháp tẩy linh, quay về dáng vẻ sạch sẽ, không dính phàm tục đứng trước mặt Trần Bất Đáo, lạnh nhạt nói mấy câu trăng gió không liên quan, lập tức không nhịn được mà để lộ những mũi kim châm gai góc đó.

Bởi chỉ khi gai góc thì hắn mới có thể tách rời được bản thân và tiểu đồ đệ khi còn bé ấy. Sau đó tìm một chút ảo tưởng và đáp lại từ đuôi mắt chân mày của Trần Bất Đáo.

Khi đó Văn Thời cảm thấy bản thân rất mâu thuẫn và ngang bướng.

Bây giờ nghĩ lại, chẳng qua cũng chỉ là không kìm lòng được, giấu đầu hở đuôi mà thôi.

“Ngẩn tò te gì thế?” Tạ Vấn bỗng nhiên cất tiếng hỏi.

Văn Thời hoàn hồn, lúc này mới nhận thấy bản thân đang cầm chiếc cốc không, im lặng hồi lâu. Còn Tạ Vấn vẫn cứ đứng bên cạnh giường cụp mắt nhìn, không biết là đang nhìn cái gì.

Hắn đột nhiên thấy đối phương cong ngón tay duỗi qua.

Trong nháy mắt, ngón tay kia dường như sắp chạm vào gương mặt hắn.

Mi mắt Văn Thời khẽ động, trông thấy đối phương cầm lấy cái cốc của hắn.

“Không có gì.” Văn Thời hơi rụt tay, sau đó vén chăn bước xuống giường nói: “Để tự tôi làm.”

Nói xong lập tức cầm chiếc cốc không đi chân trần ra ngoài cửa.

Vóc người hắn cao ráo, mặc áo thun dáng rộng và quần dài ở nhà, lúc ra tới cửa hơi cúi thấp đầu.

Hai cô gái Đại Triệu và Tiểu Triệu không phải chưa từng thấy dáng vẻ trưởng thành của hắn, nhưng không biết vì sao lại hơi ngạc nhiên. Bọn họ rụt đầu về tránh đường.

Có lẽ do trên mặt hắn không thể hiện bất cứ cảm xúc gì, thế nên hai cô gái muốn nói lại thôi. Cứ thế lùi thẳng ra một góc xong mới xì xào bàn tán.

Đại Triệu lấy tay quạt quạt gió bảo: “Nóng mặt ghê.”

Tiểu Triệu cũng hùa theo: “Mặt em cũng nóng.”

Giọng nói của hai người bé xíu, ngược lại Tạ Vấn trầm giọng bảo một câu: “Đi giày vào.”

Bước chân Văn Thời chợt ngừng.

Trước mặt hắn là phòng khách mờ tối, chỉ có ánh đèn màu vàng nhạt lấp ló trong phòng bếp phía xa, chắc là Tạ Vấn vừa bật lúc đi rót nước.

Bên ngoài trời vẫn đang đổ mưa, hạt mưa trút rào rào xuống đám hoa cỏ trong sân.

Văn Thời quay đầu liếc Tạ Vấn sau đó chợt hỏi: “Sao anh lại quản tôi?”

Tạ Vấn nhìn hắn: “Cậu nghĩ thử xem, nếu bị cảm lạnh thì chỉ có mình cậu khó chịu thôi.”

Văn Thời im lặng đấu mắt với anh ta một hồi, cuối cùng quay đầu quẳng lại một câu: “Tôi sợ nóng.”

Thật ra hắn hoàn toàn có thể nói ‘tôi vừa mơ một giấc mơ’ hoặc là ‘tôi nhớ ra một số chuyện’, nếu trực tiếp hơn thì thậm chí có thể nói rằng ‘tôi biết anh là ai’, nhưng hai câu nói này quanh quẩn nơi cổ họng hắn rất lâu, cuối cùng không hiểu vì sao lại không thốt lên được.

Mà chính bản thân hắn cũng không biết là xuất phát từ tâm lý gì.

Thời tiết mùa mưa này đúng là rất oi bức, trong phòng không bật điều hòa, chẳng thấy bóng dáng những người khác đâu.

Đến mức cho Văn Thời một loại ảo giác như thể khắp căn nhà chỉ có Tạ Vấn và hắn. Mặc dù Đại Triệu và Tiểu Triệu hay thích trốn vào một xó xỉnh nào đó nhưng cũng không hẳn là không có cảm giác tồn tại.

Thế là làm nổi bật lên không gian tràn ngập cảm giác riêng tư vụng trộm nhỏ bé.

Văn Thời đi vào bếp gạt khóa vòi nước rửa qua loa chiếc cốc mà bản thân vừa uống xong.

“Những người khác đâu?” Hắn nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân sàn sạt, không quay đầu hỏi một câu.

“Ý là em trai cậu ấy hả?” Giọng nói của Tạ Vấn vang lên sau lưng, “Cậu mê man mãi không tỉnh, trong lúc ngủ cũng liên tục toát mồ hôi lạnh, còn nói mê mấy câu nghe không rõ.”

Anh ta nói đến đây, không biết vì sao hơi ngừng một chút.

Văn Thời đặt cốc xuống quay đầu nhìn, trông thấy anh ta đứng yên ngoài cửa, ánh mắt bị cái bóng che khuất, sau một lúc lâu mới nói: “Cậu ta sốt ruột đi tới đi lui trong phòng, vừa khéo bên tiệm nhà tôi có ít thuốc nên bảo cậu ta đi lấy với lão Mao rồi.”

“Tôi đã nói gì rồi?” Văn Thời hỏi.

Tạ Vấn: “Không nghe rõ, cậu mơ thấy gì à?”

Văn Thời mấp máy môi, nhà bếp lại chìm vào trong bầu không khí im lặng lần nữa. Hắn nhìn Tạ Vấn, phát hiện bản thân không thấy rõ ánh mắt của anh ta cho nên không biết đối phương đang mong hắn mơ thấy hay là không mơ thấy.

Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra, nếu như hy vọng thì đối phương đã chẳng hỏi như vậy.

So ra thì giống như một kiểu thăm dò hơn.

Trong lòng Văn Thời trỗi dậy một cảm xúc không thể giải thích được, hắn chẳng ngờ được mình và người này lại có ngày sẽ lằng nhằng giằng co trong tình cảnh như thế.

“Quên rồi.” Văn Thời nói.

Tạ Vấn khẽ khàng ‘à’ một tiếng, sau đó gật nhẹ đầu.

Văn Thời chỉ có thể thấy được bóng dáng của anh ta, bả vai của đối phương chớp mắt thả lỏng như thể lấy lại được sự bình tĩnh sau câu trả lời đó vậy.

Quả nhiên vẫn không muốn bị phát hiện thân phận.

Nhưng như vậy không phải rất mâu thuẫn sao? Nếu không muốn để người ta biết mình là ai thì cần gì phải lặn lội tìm tới đây, phí bao công sức thuê phòng ở rồi chuyển nguyên xi đống đồ cũ năm xưa qua theo.

Cây mai trắng chết héo từ lâu, suối nước từng nuôi cá chép, con rùa nhỏ đại diện cho ai đó…..

Còn cả đại bàng Kim Sí và Đại Triệu, Tiểu Triệu.

Lúc mới nhận ra Tạ Vấn là ai ở trong lồng, Văn Thời rất tức giận, giận đối phương vì sao không nói. Nhưng tới hiện tại, sau khi nhớ lại quá nhiều chuyện xưa cũ, trong lòng đột nhiên có cảm xúc phức tạp hơn.

Hắn không thể hiểu nổi.

Bản thân hắn từ nhỏ đến lớn luôn giấu giếm mọi chuyện không chịu nói ra, luôn chỉ có một lý do duy nhất, cho dù càng giấu càng bại lộ.

Vậy….Trần Bất Đáo thì sao?