Phán Quan

Chương 93: Dưỡng linh

Lớp da chảy xệ ở khóe miệng Trương Chính Sơ co giật, trong lòng thoáng giật mình sợ hãi!

Ngay sau đó, sấm chớp đì đùng khắp đường chân trời như con rồng bị giật mình kinh hãi uốn lượn trên bầu trời. 

Uy thế không thể thấy bằng mắt thường khuếch tán ra ngoài dọc theo dây rối như những gợn sóng, vô hình vô dạng nhưng lại dễ dàng nghiền nát mọi thứ như bẻ cành khô! Gió lốc điên cuồng thổi quét công thành đoạt đất, đánh thẳng vào sát rìa đại trận ——

Ầm!

Âm thanh nổ tung vang khắp bốn phương tám hướng, xuyên thẳng vào màng nhĩ.

Đất vàng bị xới tung, cát đá văng mù trời!

Mấy trăm viên đá trận vùi dưới đất bị dây rối siết chặt, ánh vàng lóe lên, vết nứt chằng chịt bao phủ mặt đá trong nháy mắt!

Những xó xỉnh tránh tai mắt người khác như góc khuất của trạm xăng dầu, nơi ánh đèn trạm dừng chân chiếu không tới và ven đường hoang vắng đều đồng loạt xuất hiện cảnh tượng như vậy.

Khoảnh khắc đá trận nổ tung, đám con cháu trẻ tuổi phụ trách chôn và trông coi trận đá của các nhà la lên đau đớn rồi đột ngột cuộn người.

“Xảy ra chuyện gì vậy?!”

“Dây rối này ở đâu ra vậy?”

Người bày trận luôn có mối liên kết với trận hệt như dây rối tương thông với linh thần của khôi lỗi sư vậy.

Đại trận chấn động dữ dội như có ai đó đang dùng một chiếc roi điện dài hung hăng quất vào thần kinh của bọn họ!

Sự từng trải của đám thanh niên còn hạn chế nên không đủ năng lực để chống chịu, thậm chí chưa kêu được tiếng nào đã đau đớn đến mức quỳ rạp xuống đất.

***

Phía trên mắt trận cũng không ngừng xao động.

Thực lực của những người đi theo như bọn Trương Bích Linh không đồng đều, một số còn ráng chống đỡ được, một số lảo đảo hai bước rồi cúi gập người.

Sắc mặt của các gia chủ phụ trách trấn giữ trận đều trở nên khó coi.

Vị gia chủ lớn tuổi nhất là gia chủ nhà họ La râu tóc bạc phơ, dáng người gầy gò như cỏ lau trong gió. Cơ thể ông ta nghiêng ngả giữa cơn chấn động dữ dội, lòng bàn chân ấn chặt xuống đất thoáng xê dịch, phải giẫm mạnh chân lần nữa mới đứng được vững.

Khoảnh khắc ông ta đứng vững, toàn bộ đá trận bị xới tung trong vòng bán kính một trăm dặm đột nhiên ngừng vỡ vụn, bắt đầu rung lắc trong bùn cát.

Lần này cũng không hề nhẹ nhàng.

Nói đúng ra là cực kì chật vật.

Ông ta đã hơn trăm tuổi, tu luyện trận pháp ròng rã chín mươi năm, việc phải tu bổ giữa chừng này dù không làm nhiều nhưng cũng không tính là ít, tuy nhiên chẳng lần nào tốn sức như lần này cả. Khi cố cưỡng chế đá trận, khớp hàm cắn chặt đến mức nếm được cả mùi máu tanh.

Đó là kết quả của hai luồng sức mạnh va chạm nhau, chẳng ngờ ông ta lại rơi vào thế yếu.

***

Giữa chốn đồng không mông quạnh.

Phản ứng dần suy yếu của những người bày trận ngay lập tức truyền qua dây rối giúp Văn Thời loáng thoáng cảm nhận được. Trong số hàng trăm người lại chẳng thấy bóng dáng Trương Chính Sơ đâu…

Ông ta trấn giữ mắt trận, được đám đông hai bên và phía sau bao quanh. Chỗ ấy là vị trí quan trọng nhất, nhưng khi hứng chịu luồng lực phá trận thì ông ta hơi tránh đi.

Điểm khác biệt này hoàn toàn không thể nhìn thấy bằng mắt thường, thế nhưng Văn Thời đang phá trận thì lại có thể cảm nhận được trực tiếp nhất.

Nếu nói những cảnh tượng mà Chu Húc nhìn thấy lúc nhỏ chỉ là suy đoán thì hành động của Trương Chính Sơ ngay lúc này gần như đã chứng minh cho việc ông ta hoàn toàn không phải là một người tốt đẹp gì! Ích kỷ, nhát gan, nham hiểm và nhỏ mọn.

Chẳng lạ gì khi một kẻ như vậy lại làm ra chuyện đi mượn hàng trăm cái lồng xoáy với hàng nghìn người vô tội để nuôi dưỡng bản thân.

“Vì sao lại là loại người này?”

Dây rối quấn trên tay Văn Thời nhắm thẳng bốn phương tám hướng, dưới sự điều khiển mạnh mẽ của linh thần lộ ra ánh sáng sắc lạnh tựa như lưỡi dao sắc bén nhất, chém sắt như chém bùn. Sự chống cự và đau đớn của tất cả mọi người đang truyền về dọc theo sợi dây lạnh băng, tràn vào linh tướng và tâm trí hắn.

Hắn có thể cảm nhận được những cảm xúc nhỏ bé vụn vặt nhất của đám người đó.

“Vì sao cứ phải là loại người này…”

Cứ khăng khăng là loại người này, sau nghìn năm đứng ở vị trí cao đến vậy, sai khiến hàng trăm nghìn người đi theo quỹ đạo mà mình đã vạch ra để họ phải hao tổn thứ mà đáng ra ông ta phải hao tổn, bắt người khác phải chịu đựng thứ mà ông ta đáng ra phải chịu đựng, còn bản thân lão vẫn đứng giữa đám người ấy một cách bình yên vô sự.

“Lão ta dựa vào đâu chứ?” Câu hỏi của Văn Thời nghẹn lại nơi đáy họng, để lộ cơn tức giận âm ỉ đang nhen nhóm chực chờ bộc phát từ trong sự ngột ngạt.

“Dựa vào việc lão luôn yên tâm thoải mái, dựa vào những điều em biết nhưng sẽ không bao giờ làm.”

Tạ Vấn cũng nhìn về phía đó, giọng nói anh như gió đêm phảng phất chốn rừng sâu. Anh hơi nheo mắt trong gió, động tác này khiến cho đuôi mắt hơi cong, nhìn thoáng qua tựa như đang mỉm cười bình luận về chuyện và người chẳng hề liên quan gì đến mình.

Sự thật là những đồ tôn đời sau đứng cách đó vài mét đáng ra nên cung kính gọi anh một tiếng “Tổ sư gia” lại chưa từng gọi anh như thế bao giờ. Bọn họ dùng những kỹ năng mà anh chỉ bảo, nói những lời mà anh truyền xuống, làm những việc mà anh dẫn dắt, sau đó đẩy anh vào thế đối lập dưới sự bóp méo xuyên tạc hết sức khéo léo của một số đối tượng.

Mà lần cuối cùng đám người này tụ tập đông đủ lại chính là ngày anh bị phong ấn.

Dù là người hay chuyện, loại nào cũng đều có liên quan sâu nặng với anh, đặt vào vị trí của người thường thì nói thù sâu oán nặng cũng chẳng ngoa.

Anh không nhìn Trương Chính Sơ thêm mà nói với Văn Thời: “Dựa vào việc em sẽ nới lỏng tay nếu cảm nhận được sự đau đớn của đám con cháu bày trận kia——”

Văn Thời nhìn về phía anh.

“—— Lão có thể lừa gạt sự ủng hộ của đám người ngu muội dễ tin kia, còn em chỉ có thể có được sự yêu thích của tôi mà thôi.” Tạ Vấn nói.

***

Sát rìa đại trận, lớp người trẻ tuổi chịu trách nhiệm chôn giữ đá trận cảm nhận được sức mạnh to lớn chèn ép thần kinh của mình chợt nhẹ đi! Bọn họ thoáng  ngây người rồi vội tranh thủ hít thở vài hơi.

Họ lật người đứng dậy, vội vã nhào tới bên cạnh đá trận.

Vết nứt trên mặt đá đã ngừng lan rộng, khó khăn lắm mới kịp dừng lại trước khi vỡ nát.

“Sao ngừng lại rồi?!”

“Nhưng dây rối vẫn còn đó.”

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Những sợi dây rối vẫn cắm sâu dưới lớp đất vàng, sợi dây tuy mảnh nhưng cứng cáp lóe lên ánh sáng sắc lẹm như tuyết, bình thản lạnh lẽo đổ bóng xuống mặt đất.

Mà những gia chủ trấn giữ trong mắt trận đồng loạt cảm thấy luồng lực phá trận khổng lồ nháy mắt buông lỏng.

Ông cụ nhà họ La chẳng lo nghĩ được nhiều, vội nuốt mùi máu tanh trong miệng xuống, nhân cơ hội lấy hơi trầm giọng quát: “Đứng ngơ ra đấy làm gì?! Mau gia cố đi!”

Mấy nhà chuyên tu trận pháp khác lập tức nghe theo!

Bọn họ liên tục tu bổ vùi mấy viên đá trận ở xung quanh sâu xuống đất thêm vài centimet nữa, sau đó ngang nhiên ngẩng đầu nhìn vị khôi lỗi sư trẻ tuổi đứng cách đó vài mét nhíu mày nghi ngờ không thôi.

Vài giây ngắn ngủi lại như dài đằng đẵng, bọn họ thậm chí còn cảm thấy sợ hãi không dám to tiếng gì.

Nhưng họ nhanh chóng nhận ra sự e ngại đó đúng là vớ vẩn nực cười.

Đó chẳng qua là một thằng nhãi vai dưới hai mươi tuổi đầu mà thôi.

Đúng là tài năng xuất chúng, thực lực kinh người. Pha vừa nãy khiến mọi người không kịp trở tay, suýt chút nữa hủy hoại đại trận được trăm người bày chỉ bằng sức của một người… Nhưng xét cho cùng thì cũng là biến cố xảy ra đột ngột, còn bọn họ lại không phòng bị từ trước.

Nếu đề phòng thì đã chẳng xảy ra vụ này.

Những gia chủ này đã tu luyện được bản lĩnh ung dung mà không rụt rè sợ hãi suốt mấy chục năm nay.

Họ nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường hỏi han nhau: “Đây là ai? Thuộc nhà nào thế?”

“Nhóm khôi lỗi sư từ khi nào đã xuất hiện một nhân vật tầm cỡ thế này?!”

Nhìn dáng vẻ chắc cũng xấp xỉ với Trương Nhã Lâm nức tiếng gần xa.

Quan trọng nhất là…

“Cậu ta làm vậy đúng thật là quá quắt, liệu có hiểu lầm hay khúc mắc gì không?”

—— Bọn họ hệt như một đám trưởng lão bình luận về một hậu bối từ trên trời rơi xuống. Chỉ mỗi gia chủ họ Ngô là Ngô Nhân không lên tiếng, cũng không nối gót đám người gia cố trận hình. Bà chỉ nheo mắt rướn người về phía trước như muốn nhìn rõ cậu thanh niên vẻ mặt lạnh lùng ở đằng xa.

“Cụ Ngô.” Gia chủ nhà họ Dương nhìn về phía Ngô Nhân, tay cầm một lá bùa chưa dùng tới hỏi: “Ngài đang nghĩ gì thế?”

Ngô Nhân không nhìn bà ta, ánh mắt vẫn dừng ở nơi cách mình mấy mét: “… Không có gì, tôi chỉ cảm thấy cậu ta quen mắt như từng gặp ở đâu đó rồi thôi.”

***

Giọng nói sau lưng và bên cạnh nhao nhao không ngừng.

Sau khi những người khác cử động, cơ thể Trương Chính Sơ mới khẽ nhúc nhích. Đốt ngón tay của ông ta siết chặt gậy chống, chỉ nghe rắc một tiếng, đầu còn lại của cây gậy đã chọc ra một cái lỗ sâu hoắm trên nền đất cứng, chống mạnh lên vị trí trung tâm của mắt trận.

Trong chớp mắt, mặt đường xi măng không ngừng nứt toác! Vết nứt dài ngoằn ngoèo từ phía dưới gậy chống lan khắp bốn phương tám hướng tựa như hàng nghìn con rắn trườn bò!

Toàn bộ mặt đường đột nhiên lún xuống, bao gồm cả cỏ dại và cây to—— khu đất bao quanh đại trận đều lún xuống mấy tấc. Tất cả linh thần mọi người rót vào trong đại trận đều tập trung về một mối, như thể có một bàn tay to lớn vô hình nào đó chuyển động theo gậy chống của Trương Chính Sơ bao phủ đất trời trong phạm vi trăm dặm, hung hăng nghiền ép tất cả mọi thứ.

Thế là mắt trận bị ép tới mức sít sao.

Linh thần của mấy trăm người bị ngưng tụ thành từng sợi mảnh quấn quanh gậy chống của ông ta rồi hướng xuống lòng đất.

Gió lốc do phá trận dấy lên lập tức dịu xuống! Đá trận rung lắc dữ dội cũng đột nhiên im bặt!

Khắp nơi lặng ngắt.

Động tác trợ lực cuối cùng của ông ta như thể gánh chịu áp lực phá trận của khôi lỗi sư, khí thế cuồn cuộn ngất trời khiến đại trận đang rung chuyển dần ổn định. 

Một đám gia chủ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Con ngươi của Trương Chính Sơ nhìn lom lom vào người quấn dây rối đầy tay kia, cố gắng che giấu sự sợ hãi vừa mới thoáng qua.

“Chàng trai trẻ.” Trương Chính Sơ bình tĩnh cất lời, vẻ mặt không cảm xúc. Ông ta luôn nói chuyện bằng thái độ rập khuôn của người cổ hủ với người ngoài, nhưng lọt vào tai đám con cháu vẫn khá có sức nặng.

Tiếng xì xào bàn tán xung quanh lập tức im bặt.

Cơ mặt của các vị gia chủ dần thả lỏng dưới sự nhắc nhở của ba chữ “chàng trai trẻ”. Nhờ sự nhắc nhở “chàng trai”, ai nấy đều nhìn về phía người kia theo Trương Chính Sơ.

“Cậu thuộc nhà họ Thẩm à?” Trương Chính Sơ gằn từng chữ hỏi.

Tiếng xì xào vừa ngừng lại bắt đầu rộ lên.

Nếu nhắc bừa một cái tên nào đó thì các nhà chưa chắc đã có ấn tượng. Nhưng nhắc tới nhà họ Thẩm thì ấn tượng sâu sắc vãi chưởng luôn ấy chứ!

Hơn nửa đám người đang có mặt ở đây đều đã từng đau đầu thức trắng đêm vì cái nhánh toàn người chết nhảy nhót lên xuống ấy. Họ từng trơ mắt nhìn nhánh đó nhảy một phát lên ngang hàng vị trí với Trương Nhã Lâm, sững sờ tìm mãi chẳng ra một cái tên còn sống nào.

Nếu bảo là người nhà họ Thẩm thì dễ hiểu rồi. Ngay cả vụ dòng nhánh biết nhảy múa kia cũng dễ giải thích hơn hẳn.

Vì tất cả mọi người đều từng nghe nói đến việc đồ đệ nhà họ Thẩm chẳng thể bò lên nổi danh phả, về sau thực lực bỗng chốc tăng vọt, đúng là có thể đối chọi với người có vị trí cao nhất trên đó.

Ai ngờ đám người này còn chưa bàn luận xong, cậu thanh niên đẹp trai cao ráo kia đã mở miệng trả lời: “Không phải.”

Mi mắt hơi cụp của hắn liếc tới như đang nhìn Trương Chính Sơ, nhưng cũng có vẻ như chán ghét nhìn lão. Khi nói chuyện môi mỏng gần như không mấp máy, giọng điệu phảng phất sự lạnh nhạt và chế giễu.

Trương Chính Sơ nhíu mày, ánh mắt lại quét qua đám người đối diện, trong đầu nảy ra vô số ý nghĩ.

Có người nào đó phía sau khẽ lẩm bẩm một câu: “Tôi ngó tới ngó lui vẫn chẳng thấy lão tổ Bốc Ninh ở đâu. Chẳng nhẽ lão tổ đã đổi tính không muốn làm tổn hại đến cái xác của chủ cũ.”

Một người khác thấp giọng nhắc nhở gã: “Nghĩ gì thế, đây là khôi lỗi sư mà.”

Trương Chính Sơ lại lên tiếng: “Cậu không phải học trò của Thẩm Kiều à?”

“Không phải.” Đối phương trả lời hai lần y hệt nhau, nhưng giọng điệu lần thứ hai có vẻ lạnh nhạt hơn nhiều.

“Vậy rốt cuộc cậu là ai?” Trương Chính Sơ hỏi.

“Liên quan tới ông à?” Nét mặt đối phương tràn đầy bực dọc, dứt khoát chẳng hề che giấu thái độ.

Trương Chính Sơ bị giọng điệu của hắn chọc cho nheo mắt, tiếp đó ông ta chầm chậm nói: “Tất nhiên là liên quan đến tôi rồi. Không chỉ liên quan đến tôi mà còn liên quan đến các vị trưởng lão mỗi gia tộc đang đứng cạnh tôi nữa. Nếu cậu đã sử dụng thuật con rối do tổ tiên truyền lại, làm những việc phán quan đang làm, vậy thì có thể coi là người cùng đường rồi.”

“Phán quan tồn tại tới nay đã hơn một nghìn năm, truyền đời qua hàng trăm thế hệ thầy trò, có tới hàng nghìn thế hệ sau đang sinh sống trên thế gian này, hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau, cẩn trọng tuân theo nghĩa lớn và cấp bậc lễ nghi mới có được quy mô như ngày hôm nay. Dựa theo cấp bậc quy củ lễ nghĩa thì hơn một nửa trong số mấy nghìn người này đều có thể gọi cậu một câu “tiểu bối đời sau”, ấy thế mà hầu hết những người đó còn phải gọi các vị trưởng lão bên cạnh tôi một tiếng thầy ——”

Trương Chính Sơ không quay đầu, ngón tay lướt nhanh qua đám người xung quanh mình, “Vậy cậu nói xem chúng tôi có đủ tư cách để hỏi cậu là con cháu của môn phái nào và được ai dạy dỗ hay không?”

Nói xong ông ta hơi ngừng lại để các gia chủ phía sau có thời gian tiêu hóa câu nói. Đến khi ngoảnh đầu định mở miệng hỏi tiếp thì thấy rõ đôi mắt của chàng khôi lỗi sư trẻ tuổi trong màn đêm, chẳng rõ vì sao mà chợt sững người  ——

Con ngươi đen nhánh của Văn Thời rọi thẳng lên người Trương Chính Sơ.

Khi hắn nhìn chằm chằm vào người khác, mí mắt luôn cụp xuống, ánh mắt rũ xuống theo độ dốc của lông mi giống như một thấu kính sạch sẽ không nhuốm bụi, tạo cho người ta một loại ảo giác như hàm chứa vẻ lạnh lùng, uể oải mà lãnh đạm.

Trước kia Trần Bất Đáo từng nói đôi mắt của hắn rất đặc biệt.

Nhưng rốt cuộc đặc biệt ở chỗ nào, hắn từng hỏi vài lần tuy nhiên lần nào cũng nhận được câu trả lời không mấy nghiêm túc, đa số là trêu chọc hắn.

Văn Thời là một người có trí nhớ rất tốt. Không phải thù dai mà là kiểu luôn hoài niệm nhớ nhung mọi chuyện thôi ——-  khi đó hắn hay hù dọa mấy thằng nhóc đệ tử dưới núi trên đoạn đường núi Tùng Vân, đến khi thiếu niên phải xuống núi hắn lại bắt Chung Tư vẽ cho mình một lá bùa dịch dung. 

Sau này có mấy lần về núi quên bóc ra, hắn còn tưởng nhân cơ hội này dọa được Trần Bất Đáo một phen, thế nhưng kiểu gì cũng bị đối phương phát hiện ra trước. Gặng hỏi lý do thì Trần Bất Đáo sẽ giơ tay che hờ nửa mặt dưới của hắn, chỉ để lộ đôi mắt và nói: “Lần sau nhìn ta thì nhớ hoạt bát lên một chút, tốt nhất là cười tít mắt ấy, không chừng có thể lừa thêm được một lúc.”

Văn Thời ngẫm nghĩ một lát, chỉ có thể thầm đuổi anh ta cút đi.

Nhưng khi ngược về khoảnh khắc của một nghìn năm sau, ánh mắt hắn có lẽ hàm chứa ý cười khi nhìn về phía Trương Chính Sơ—— không phải kiểu cười như Trần Bất Đáo nói mà là nụ cười mỉa mai chế giễu.

Dường như từng câu từng chữ của Trương Chính Sơ lọt vào tai hắn đều thật vớ vẩn và nực cười.

Hắn lạnh lùng nói: “Ông hỏi tôi thuộc môn phái nào, được ai dạy dỗ ấy hả?”

Trương Chính Sơ đột nhiên như bị người ta bắt trúng điểm chí mạng của bản thân!

Ông ta trợn mắt rồi nhanh chóng nheo mắt nhìn chằm chằm Văn Thời không chớp, hàng mày nhíu chặt thành hình chữ xuyên[1]. Môi mấp máy mấy lần mà không thốt nên lời.

[1] Chữ Xuyên: 川

Ông ta bất thình lình không muốn biết đáp án nữa, các đốt ngón tay siết chặt đầu gậy chống ——

Ngay khi ông ta hành động, Văn Thời đã không còn ở chỗ cũ nữa rồi!

Nháy mắt ấy xảy ra quá nhiều chuyện, chẳng khác nào trục cuộn tranh được trải ngang.

Bên trái là Trương Chính Sơ đang nắm chặt gậy chống của mình.

Ngón tay già nua giống như rễ cây ngoằn ngoèo, lớp da khô khốc sần sùi bao bọc xương cốt, đường gân xanh khúc khuỷu dưới làn da phồng rộp lên vài chỗ. Lúc ông ta dùng sức, các thớ cơ bắt đầu nổi gồ lên!

Linh thần hội tụ sức mạnh của mấy trăm người quấn quanh gậy chống kéo thẳng vào sâu trong đất vàng, hệt như một con rồng đất nạm ánh vàng lấy gậy chống làm trung tâm khuếch tán ra bốn phương ngay dưới lớp đất mỏng! Nháy mắt đã bao trùm từng tấc đất trong đại trận.

Đầu còn lại men theo hai tay đang nắm chặt của Trương Chính Sơ vọt lên cực nhanh, gân mạch xanh tím chằng chịt đan xen nổi rõ dưới da. Mà những linh thần tỏa ánh trắng chạy dọc theo từng đường gân mạch hội tụ về phía trái tim và vầng trán của ông ta!

Phía sau ông ta là gương mặt kinh hãi hoặc ngập ngừng của gia chủ các nhà.

Gia chủ nhà họ La nắm quyền chỉ huy áp chế trận ban nãy là người đứng gần Trương Chính Sơ nhất nên đã bị nguồn lực quanh người ông ta đánh vào tim, lão ôm ngực vội lùi về sau vài mét. Gia chủ họ Dương trẻ tuổi nhất trong đám trưởng lão nhưng lại là người phản ứng nhanh nhất, một tay kẹp năm lá bùa phóng về hướng Trương Chính Sơ.

Khi lá bùa rời khỏi đầu ngón tay, bóng một chiếc khiên lớn từ trên trời giáng xuống xuyên thẳng vào trong đất, ngăn chặn linh lực đang điên cuồng xoay quanh người Trương Chính Sơ.

Rất nhiều người khác bắt đầu quăng dây rối, đám rối khổng lồ với nhiều hình dạng khác nhau nhảy vọt ra từ đầu của sợi dây dài.

Hình ảnh phía bên phải.

Văn Thời chỉ còn là một bóng trắng mà mắt thường không thể thấy rõ. Hắn dùng tay trái thăm dò, cổ tay phải xoay chuyển, siết căng toàn bộ dây rối đang trói buộc đá trận, linh thần tuôn ra dọc theo sợi dây, khoảnh khắc nó thoát ra ngoài, cả bầu trời sáng trắng như tuyết.

Ánh chớp trắng tím đan xen phủ khắp trời, tiếng sấm đì đùng nổ vang giữa không trung.

Cảnh tượng bị kéo dài đến cực hạn, sau đó thu hẹp về chính giữa mắt trận.

Chỉ trong nháy mắt, Tạ Vấn bẻ một cây cỏ tranh mọc bên cạnh. Ngón tay khô gầy thắt thân cỏ tranh thành một nút thắt đặc biệt, sau đó vê nó trong lòng bàn tay, tay còn lại búng nhẹ vào phần rễ cây.

Cây cỏ tranh kia lập tức cưỡi gió lốc lao thẳng ra ngoài.

Rõ ràng là ngọn cỏ mỏng manh đến mức không đỡ nổi một đòn, giờ phút này lại giống như mũi tên sắc bén nhất thế gian lao thẳng tới trước người Văn Thời. Nó chỉ nhanh hơn Văn Thời nửa bước, mang theo sức mạnh khủng khiếp xuyên thẳng qua lá chắn linh thần đang xao động quanh người Trương Chính Sơ. Mỗi lần xuyên qua một tầng là chấn động đất trời, ánh vàng bắn tung tóe.

Mỗi lần phá thủng một tầng, sắc mặt Trương Chính Sơ lại xám xịt hơn chút.

“Lão Trương, coi chừng!”

“Tiên sinh ——”

Ngay lúc ấy A Tề bộc phát bản năng của một con rối, mặt không cảm xúc bổ nhào sang.

Thế là hắn thấy đồng tử của Trương Chính Sơ co rút, trong mắt phản chiếu hình bóng ngọn cỏ tranh, ánh lửa tán loạn quanh thân.

Ngọn cỏ vừa vặn cháy rụi thành tro tàn ngay trước khi xuyên thủng qua ót con rối.

Một giây sau A Tề bị một sợi dây dài trói gô lại, hắn bị lực kéo mạnh hất văng ra xa mấy chục mét!

Văn Thời bất ngờ xuất hiện trước mặt Trương Chính Sơ ngay lúc ấy.

Trên người hắn còn vương mùi tro tàn của cỏ tranh, hắn nhấc tay siết chặt ngón trỏ và ngón giữa hướng vào trong, dây rối trắng mỏng quấn quanh mấy khớp xương ngón tay.

Rõ ràng không đụng vào bất kỳ ai nhưng Trương Chính Sơ lại thấy mình như bị một sức mạnh vô hình nào đó hút chặt! 

Hai chân ông ta lơ lửng trên không, da thịt ở cổ bị lõm sâu hằn dấu tay màu xanh, ông ta cố phát ra hai tiếng ú ớ trong cổ họng rồi mím chặt môi, hai cánh mũi phập phồng cố hít thở.

“Chẳng phải muốn hỏi tôi thuộc môn phái nào, được ai dạy dỗ hay sao?” Văn Thời nhìn ông ta, giọng nói hơi khàn mang theo vẻ lạnh nhạt.

Cho dù đang bị khống chế chỗ hiểm từ xa thì hai tay Trương Chính Sơ vẫn nắm chặt gậy chống không buông. Những linh thần lượn quanh kia vẫn hướng một đầu xuống lòng đất, đầu còn lại bao bọc cơ thể của ông ta.

Khi chảy qua hai dấu tay trên cổ thì ngón tay Văn Thời cũng xuất hiện vết thương nhỏ, máu tươi rỉ ra dưới làn da trắng nõn.

Hắn thậm chí còn không thèm liếc nhìn lấy một cái, chỉ trầm giọng nói với Trương Chính Sơ: “Trên đời này chỉ có duy nhất một người có thể dạy dỗ tôi…”

“Người ấy là Trần Bất Đáo.”

Ngay khi ba chữ này bật thốt ra, máu trên mặt Trương Chính Sơ như bị rút cạn, gương mặt thực sự trở nên rất khó coi!

“Mày!”

Trương Chính Sơ khó khăn nhìn xuống, lão nhìn chằm chằm sợi dây nhỏ trắng như tuyết sắc lạnh trên ngón tay Văn Thời, cố nặn ra mấy chữ từ trong cổ họng, “Mày là…”

Giọng nói khản đặc gần như chỉ có mình Văn Thời nghe rõ được, ông ta mới nói được hai chữ đã ho khan dữ dội đến nỗi mặt mày đỏ gắt lên.

Từ khi thấy rõ đôi mắt của Văn Thời thì Trương Chính Sơ đã nhận ra lần này mình liều lĩnh quá rồi.

Nhưng cũng không thể trách ông ta được, cơ thể này đã quá già cỗi, không chống đỡ được bao lâu nữa… Ông ta quá sốt ruột, còn linh tướng của Bốc Ninh chính là sự hấp dẫn chí mạng với ông ta.

Đến mức khiến ông ta muốn thử mạo hiểm mượn sức mạnh linh thần của gia chủ các nhà và đám thanh niên để đánh cược một phen… Nếu thành công thì ít nhất ông ta cũng kéo dài tuổi thọ thêm được trăm năm nữa, sống thật lâu như một con người.

Chứ không phải là một thứ ô uế dơ bẩn.

Nhưng đến gần với kết cục mà ông ta hằng mong muốn thì bản thân mới nhận ra rủi ro lần này còn cao hơn cả trời…

***

Vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu ông ta, nhưng đối với mấy kẻ ngoài cuộc thì tất cả biến chuyển đó đều lướt qua như một tia chớp. 

Trong mắt những vị gia chủ đó, một khôi lỗi sư trẻ tuổi lạ mặt vừa mới gặp đã lạnh lùng tấn công đại trận, còn Trương Chính Sơ tập hợp sức mạnh của các nhà để mạnh mẽ áp chế đại trận. Còn chưa kịp hỏi rõ danh tính của vị khôi lỗi sư này thì đối phương đã nhắm thẳng vào mắt trận khiến Trương Chính Sơ phải phân tán sức mạnh khắp nơi để bảo hộ bản thân.

Họ cũng không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Văn Thời và Trương Chính Sơ, nhưng biến cố ngang nhiên công thành đoạt đất như vậy ai mà chịu nổi.

Gia chủ nhà họ La ôm lồng ngực bị thương, lớn tiếng quát: “Dừng tay!”

Vừa quát xong, một con cự thú ba đầu màu tím vàng kéo theo tiếng xiềng xích nhào tới, bắp thịt nó cuồn cuộn như núi, xiềng xích va chạm vào nhau bắn ra tia lửa như sao trên trời rơi xuống.

Nó mở cái miệng rộng đủ để nuốt chửng nhà cửa núi rừng, gầm lên giận dữ với Văn Thời.

Đó là một con rối khổng lồ của nhà họ Lâm ở Trường Lạc.

Tiếng gầm của con rối dấy lên gió lốc, gió xoáy nuốt chửng Văn Thời vào trong.

Giữa tiếng rít gào, Văn Thời nghe thấy đối phương nói: “Tôi không rõ vì sao một tên hậu bối trẻ tuổi như cậu lại ra tay liều lĩnh khăng khăng phải phá nát đại trận này. Cậu đã có thiên phú trời ban thì chẳng thể nào dốt đặc cán mai về trận pháp được! Đây chỉ là một trận dưỡng linh được trăm người bày nhằm nghênh đón lão tổ Bốc Ninh từ cõi chết trở về mà thôi, đó vốn là tấm lòng thành kính của đám con cháu đời sau, là muốn bày tỏ ý tốt! Cậu đang làm loạn gì thế hả?!”

“Trận dưỡng linh…”

Gió lốc cuốn theo cát đá đầy trời điên cuồng quất tới, Văn Thời vẫn đứng tại chỗ như đóng đinh, chỉ có vài sợi tóc đen lộn xộn trên trán che khuất mắt.

Tay trái hắn buông thõng bên hông, ba sợi dây rối vừa được thả ra căng cứng khảm sâu vào lòng đất, hắn lạnh giọng hỏi: “Ông có biết trận dưỡng linh là nuôi linh tướng bằng cách nào không?”

Gia chủ nhà họ Lâm chưa phản ứng kịp thì lão La chuyên tu về trận pháp đã tiếp lời: “Thì lấy linh khí của cỏ cây để nuôi dưỡng hồn phách linh tướng.”

“Đấy là sau khi đã sửa đổi thôi.” Mặt Văn Thời tràn đầy vẻ mất kiên nhẫn.

Hắn luôn ghét việc phải đi giải thích một điều gì đó quá hiển nhiên, nhưng cố tình lần nào gặp phải tình huống như này hắn cũng đều phải làm cái chuyện ngu ngốc đó: “Trận dưỡng linh ban đầu vốn do Bốc Ninh tạo ra nhằm nuôi dưỡng mấy người sống vô cớ bị lồng xoáy ăn mòn. Hắn đã rút linh tướng của mình để bồi bổ cho già trẻ lớn bé của một gia đình. Sau này không tránh được việc một số kẻ có ý đồ bất chính muốn lợi dụng trận pháp để làm vài việc súc sinh, bọn họ đã điều chỉnh trận pháp và sử dụng cây cỏ chứ không phải người sống hay linh tướng khác.”

“Cả hai khác nhau ở cách khảm viên đá trận trung tâm bên dưới mắt trận.” Văn Thời lạnh mặt, ánh mắt quét qua mặt đất rồi nói: “Nếu ông đang tu trận pháp mà mắt cũng không phải để làm cảnh thì tự mình đào ra nhìn cho kỹ đi!”

Sắc mặt của lão La thay đổi xoành xoạch.

Lão không biết tên khôi lỗi sư trẻ tuổi này là ai, trái lại thì gia chủ họ Trương đã quen biết với lão gần trăm năm nay, thật sự không thể chỉ vì mấy câu mà thay đổi ngay được.

Còn Văn Thời thì đã lười đợi thêm.

Trận dưỡng linh tạo ra từ tay Bốc Ninh, thậm chí cả hắn cũng đã từng bày trận nhiều lần để cứu người, nó chính là một trong những trận pháp mà hắn quen thuộc nhất. Nhìn động tác gậy của Trương Chính Sơ đủ để hắn biết đối phương đang có ý đồ gì rồi!

Sự khác biệt lớn nhất giữa trận dưỡng linh ban đầu và trận dưỡng linh được truyền lại cho tới hiện tại nằm ở chỗ ——

Cái ban đầu là linh tướng được nuôi sẽ đặt ở mắt trận, cái sau là cỏ cây cung cấp linh khí và người áp trận được đặt ở mắt trận. Mới nhìn thì không có gì khác biệt nhưng thực tế lại đảo ngược đầu đuôi.

Mà điều khốn nạn nhất của Trương Chính Sơ nằm ở việc ông ta không tự bày trận một mình mà kéo theo cả trăm nhà khác cùng làm.

Linh thần của đám người bị pha trộn và kiềm hãm như một cuộn chỉ bện rối tung không tìm thấy điểm bắt đầu. Một khi đã mở trận, ngoại trừ mạnh mẽ phá vỡ thì rất khó để ngăn nó ngừng chuyển động.

Cộng thêm linh tướng của Trương Chính Sơ cũng không phải là của một người sống bình thường. Ông ta đã được nuôi dưỡng bởi nhiều chiếc lồng xoáy khác nhau, để kéo dài hơi tàn, ông ta biến mình thành một thứ có cùng nguồn gốc với Huệ Cô.

Huệ Cô bản tính hoang dã, háu ăn linh tướng của người sống.

Vậy nên chỉ đặt một thứ đồ chơi tầm thường lên trên mắt trận của trận dưỡng linh thì sao một mảnh linh tướng có thể thỏa mãn được nó. Một khi lòng tham trỗi dậy, tất cả người trong đại trận đều sẽ phải táng thân!

Cho nên Văn Thời phải mạnh mẽ phá bỏ trận cục.

Không chỉ đơn giản là trận cục, hắn còn muốn xé tan liên kết giữa Trương Chính Sơ và các lồng xoáy.

***

Không đợi các gia chủ khác kịp điều tra hiểu rõ, Văn Thời đã siết căng mười ngón tay.

Sợi dây dài trói buộc trận đá từ bốn phương tám hướng lại căng chặt lần nữa, ánh chớp tán loạn dọc theo sợi dây giữa tiếng gầm gừ của con rối khổng lồ, cả mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Bão lốc bị dây rối cắt xẻ thành nhiều luồng như những cột trụ khổng lồ màu xám chọc trời xuyên đất. Sấm sét khắp trời xé toạc biển mây cuồn cuộn, gần như muốn bổ thẳng xuống dọc theo cột lốc.

Chỉ thấy mười ngón tay của hắn hơi chụm lại.

Những người bày trận đều kêu lên đau đớn rồi quỳ rạp xuống dưới áp lực của sức mạnh như muốn nghiền nát họ. Lần này, ngay cả mấy gia chủ kia cũng không thể chịu đựng nổi nữa.

Râu tóc của lão La rối tung trong gió.

Ông ta còn đang tiêu hóa câu “Trận dưỡng linh ban đầu là do Bốc Ninh tạo ra”. Câu nói này mang một hàm ý nào đó khiến ông không thể coi thường khi được thốt ra từ miệng của một khôi lỗi sư không rõ danh tính nhưng thực lực lại mạnh mẽ lạ thường.

Trong đầu ông đang rất hỗn loạn, cơn đau đột ngột đánh úp tới lại như một thanh kiếm đâm xuyên qua sự hỗn loạn đó.

Khi sấm sét nổ ầm ầm trên đầu, ông ôm ngực cúi gập người giữa một mảng chói sáng như tuyết, chợt nhận ra một việc khiến bản thân ông ta phải giật mình kinh hãi ——

Nếu lão tổ Bốc Ninh có thể trở về từ cõi chết…

Vậy còn một vị khác thì sao???

Ngay lúc ý nghĩ này lướt qua trong đầu, ông nghe thấy tiếng gia chủ nhà họ Ngô là Ngô Nhân khẽ lẩm bẩm bên cạnh. Bà nói: “Tôi nhớ ra rồi… Tôi từng gặp cậu ta ở Tây An, tôi đã gặp người này rồi. Cậu ta luôn đi cùng Thẩm Kiều, cũng vẫn là cái dáng vẻ như này.”

“Gần sáu mươi năm mà cậu ta không hề thay đổi một chút nào…”

Lão La và Ngô Nhân nhìn nhau, hai mắt trợn tròn, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ không thôi.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác vẫn có đứa ngu muội không chịu hiểu. Gã nhịn một bụng lửa giận trong cơn đau thấu trời, đột nhiên lao tới điều khiển con rối to lớn cố gắng cắt đứt sợi dây rối trong tay Văn Thời.

Gã khàn giọng hét lên một tiếng: “Cho dù trận này có ẩn chứa tai hoạ ngầm thì bà nội cha mày, đây cũng không phải là thứ mà một thằng ranh con vai dưới như mày có thể tự ý liều lĩnh công phá như thế. Nhìn mọi người đang nằm dưới đất đi, là thằng nào dám cho mày tự tin như thế hả?!”

“Tôi.”

Ngay khi người kia vừa nói xong, Văn Thời còn chưa kịp ngước mắt lên thì đã cảm nhận được một luồng gió thổi quét phía sau lưng.

Trong chớp mắt, hắn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của một người khác ngay trên vai mình. 

Bàn tay khô hóa của Tạ Vấn vịn lấy vai hắn, tay còn lạnh lặn thì vòng tới từ phía sau, năm ngón đan vào khe hở giữa các ngón tay của hắn như muốn giúp hắn kéo sợi dây rối.

Văn Thời hơi rũ mi mắt chớp nhẹ một cái. Ngay sau đó, chữ Phạn mang theo ánh vàng tuôn ra từ giữa ngón tay bọn họ tựa như vô số con rồng với thân dài uốn lượn dọc theo dây rối lao thẳng ra ngoài, xuyên qua vô vàn cột lốc màu xám, thẳng tắp rơi xuống phía chân trời!

Một tiếng “Coong —–” vang lên trong đầu tất cả những người bày trận, hệt như có ai đó đứng trên đỉnh núi cao vung tay áo gõ một phát vào chiếc chuông cổ nghìn năm.