Trường An, ngoại ô.
Núi đầy ý thu, tầng tầng núi cách xa kinh thành nhuộm một làn sương lúc ẩn lúc hiện, giữa lưng chừng núi có một cây cầu được xây bằng đá.
Trên đỉnh núi có một ngôi tự đã phế từ lâu, lúc này trong phòng đang đốt lên ánh lửa, khói bên ngoài cửa sổ làm thành một làn sương mù quyện cùng với tiếng rít của gió, cứ như muốn cuốn theo mọi chuyện không hay.
Có một cô nương đang ngồi ở phía cửa cầm trên tay một cái quạt khô đang nhóm lửa. Những hòn đá được xếp thành cầu thang lên đỉnh nhìn thì giống như tùy tay mà xếp nhưng lại không nhiễm chút bụi bẩn nào.
Còn có vài cô nương cỡ tuổi nhau, người đang ngồi dựa vào thành của đình, mỗi người ngồi một tư thế khác nhau, người thì đứng dựa ở cửa.
Phía bên cạnh ngôi tự có một căn phòng riêng lẻ với rèm xám và cỏ dại mọc xung quanh, trong phòng có một cô nương đang nằm hôn mê trên chiếc giường đá.
Tay nàng ta được quấn một lớp vải băng bó trắng, hai mắt nhắm chặt, giữa mày có hơi nhăn, lông mi dài cụp xuống, vẻ mặt trắng bệch làm dung nhan thêm phần thanh lãnh.
Ít lâu sau, một tiểu cô nương dáng người thấp bưng một chậu nước đến, vén màn cửa ra, bước đi nhẹ nhàng vào, đặt chậu nước vào chiếc ghế cạnh giường, cẩn thận thay khăn ướt trên trán và giúp nàng lau mồ hôi trên mặt.
Khi tiểu cô nương ấy định quay đầu lại vắt chiếc khăn ướt thì ánh mặt lại đột nhiên dừng lại giữa mày của người đang nằm trên giường. Trong phút chốc, cô cảm giác như máu trong người phút chốc đã dồn lên đầu, đến tay cũng thấy mềm nhũng...
"Dương Vân Tình! Cậu mau vào đây!"
Dương Siêu Việt ở bên ngoài bị tiếng la bất ngờ làm cho giật mình xém làm rơi cái quạt đang quạt lửa xuống đống than hồng. Cô đứng dậy phủi người vén màn định đi vào thì lại bị một bóng người nhanh như gió chạy lướt qua làm hết hồn, cô hỏi:
"Chuyện gì vậy?"
Cái thân ảnh đó không trả lời chỉ trực tiếp chạy ra chính điện của tự.
Dương Vân Tình đang ngồi nhắm mắt bên hòn đá thì lớn bị tiếng la làm thức giấc, đang định dụi mắt để tỉnh táo thì bị một người nắm chặt cánh tay kéo đi.
"Lại Mỹ Vân, cậu làm gì vậy! Chậm một chút!"
Dương Vân Tình mơ mơ hồ hồ bị Lại Mỹ Vân kéo vào căn phòng nhỏ đó, Dương Siêu Việt ở cửa còn chưa phản ứng kịp nhìn hai người đi vào.
"Cậu xem, Tử Ninh cậu ấy..."
Lại Mỹ Vân căng thẳng đến nói không thành câu, chỉ ngón tay về phía trán của người đang nằm trên giường, ánh mắt Dương Vân Tình cũng theo đó mà nhìn, biểu cảm trên mặt phút chốc trở nên lo lắng giống Lại Mỹ Vân.
Dương Vân Tình nhanh chóng bước đến bên giường, cả mặt cô nhìn thẳng vào Tử Ninh, xác định bản thân không nhìn nhầm. Cô nhăn mày, dùng tay nhẹ nhàng cẩn thận cởi lớp băng bó trên tay Tử Ninh ra.
Vết thương nhỏ đã kết máu, màu sắc hơi đen lẫn với đỏ, nhìn vào không có gì là bất thường.
Dương Vân Tình nhanh tay ấn mạch cho Tử Ninh, lại nhìn về phía trán nàng rất lâu.
Có một đoá hoa đỏ, rực rỡ như màu máu, đang chớm nở chờ giải phóng.
"Sao lại như vậy?" Lại Mỹ Vân run sợ nói.
Mọi người sau khi nghe thấy âm thanh đều đã đến, phút chốc tất cả mọi ánh mắt đều tập trung trên người Dương Vân Tình.
Trừ Tử Ninh, Dương Vân Tình là người duy nhất hiểu y thuật ở đây, nhưng trường hợp này cô cũng chưa từng gặp bao giờ.
Lại Mỹ Vân lúc này phá tan bầu không khí tĩnh lặng:
"Mình biết chỗ của ai có thể cho chúng ta đáp án."
"Ai?" Mọi người đều bất ngờ.
"Thiên lao."
"Ý cậu nói là, Từ cô nương của dược phòng?"
"Chúng ta đi hỏi cô ta."
"Đúng, chính là cô ta phục kích Tử Ninh! Cô ta chắc chắn sẽ biết!"
"Không được, lỡ phía sau là một cái bẫy thì sao?"
Khi mọi người đang mỗi người một tiếng thì Lại Mỹ Vân đã thầm lặng mà cầm kiếm đi ra khỏi cửa.
"Tiểu Thất, cậu muốn đi đâu?" Dương Vân Tình nhanh chóng chạy ra phía trước cản cô lại.
"Mình phải tìm cô ta hỏi cho rõ ràng!" Lại Mỹ Vân trầm giọng xuống, âm thanh thấp đến mức đáng sợ.
"Cậu đi một mình quá nguy hiểm! Để mình đi với cậu."
Dương Vân Tình nhìn thấy sự phẫn nộ và quyết tâm trong mắt của Lại Mỹ Vân, nhưng trong hoàn cảnh đặc biệt như thế này cô không yên tâm để lại Mỹ Vân một mình hành động.
"Trong thiên lao, cô ta có thể làm gì mình chứ? Mình có thể làm được! Tin mình!"
Lại Mỹ Vân nhìn thẳng vào mắt Dương Vân Tình mong cô ấy có thể nhìn ra sự quyết tâm của mình.
"Hay là để mình đi cho." Tiếng của Dương Siêu Việt từ phía sau truyền đến.
Mạnh Mỹ Kỳ, Lý Tử Đình, Phó Tinh cũng từ từ bước ra khỏi phòng.
"Cậu ở lại chăm sóc Tử Ninh." Dương Siêu Việt bước tới vỗ vai của Lại Mỹ Vân sau đó quay qua Dương Vân Tình nói thêm một câu:
"Cậu không biết võ công thì đừng có chạy lung tung nữa ngoan ngoãn ở đây đợi đi."
Dương Vân Tình cũng biết lúc này không kiếm thêm chuyện cho mọi người mới là tốt nhất nên đành ở lại đợi, chỉ liếc nhìn Dương Siêu Việt một cái.
"Vậy mình cũng đi!" Phó Tinh khoác vai Dương Siêu Việt nói.
"Vậy thì...đành nhờ các cậu." Mạnh Mỹ Kỳ nói.
"Yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ! À, đúng rồi, đợi một chút!"
Dương Siêu Việt đi qua mọi người đi tới đống lửa đã tàn định lấy củ khoai lang ăn lót bụng, tí nữa có sức đi đường. Nhưng đột nhiên lại nghĩ tới Tử Ninh yếu đuối lát hồi tỉnh dậy không có đồ ăn bổ sung thể lực thì biết làm như thế nào, nên đã để củ khoai lang trong tay về chỗ cũ.
Nhưng củ khoai nhỏ đã bắt đầu bóc vỏ ra, tàn dư để lại nóng đến nổi khiến Dương Siêu Việt không mở mắt được.
"Buồn ghê, phỏng tay rồi."
Lại Mỹ Vân và Mạnh Mỹ Kỳ cười bất lực. Lại Mỹ Vân biết Dương Siêu Việt là có ý tốt. Cô cúi xuống nhặt hai nhánh cây gắp hai củ khoai lang lớn nhất đưa đến trước mặt của Phó Tinh và Dương Siêu Việt.
"Tử Ninh không biết bao giờ mới tỉnh lại, cậu ấy nếu tỉnh lại đói thì sẽ ăn của tụi mình, hai cậu ăn no đi, đi đường cực khổ."
"Ây da, không sao cậu ấy nếu ăn quá no sợ là đi không nổi."
Phó Tinh lấy củ khoai lang sau đó lật đi lật lại trong tay cuối cùng để lên tay Dương Siêu Việt.
"Nóng chết mà! Bóc ra giúp mình."
Dương Siêu Diệt cắn một miếng lớn củ khoai tây trong tay sau đó mới đưa cho Phó Tinh.
Mọi người đều đứng ở trên đỉnh núi tiễn Dương Siêu Việt và Phó Tinh xuống núi.
"Đi đường cẩn thận!" Mạnh Mỹ Kỳ nhìn theo bóng lưng hai người hét.
Bóng lưng của hai người đã biến mất, Lại Mỹ Vân vẫn đứng một chỗ mãi cho đến khi Dương Vân Tình gọi cô mới định thần lại. Quay người tiến vào phòng.
Lại Mỹ Vân nhìn gương mặt không chút máu của Tử Ninh tâm trạng bất giác nghĩ về ngày hôm đó...
______________
Năm ngày trước.
Tử Ninh ở dược phòng giúp đỡ là một số việc phân loại thuốc.
Từ Mộng Khiết - trưởng dược phòng, cứ như vậy đi vào. Nhìn thấy Tử Ninh đang cúi xuống lựa thuốc. Vốn biết rõ Tử Ninh là người tốt bụng thiện lương, cô ta cố tình nói rằng kinh thành mới lấy thuốc mà nhân lực không đủ nên nhờ Tử Ninh cùng nhau ra đó chuyển giúp về dược phòng.
Tử Ninh nghe thấy dược phòng cần giúp đỡ, thì nhanh chóng đứng dậy chạy như bay ra khỏi viện.
Từ Mộng Khiết lén kiểm tra lại con dao nhỏ dưới tay áo mình, sau đó nhanh chóng đi theo phía sau.
Tử Ninh vì không muốn để người giao thuốc đợi lâu nên chọn con đường nhanh nhất đến cổng thành, con đường này rất vắng người, việc này đã vô tình tạo nên cơ hội tốt cho Từ Mộng Khiết ra tay.
Tử Ninh cảm nhận được phía sau có thứ gì đó đang tiến lại gần, tóc gáy cũng đã dựng lên. Trước khi đầu não kịp phản ứng thì thân thể nàng đã nhanh chóng tránh ra chỗ khác. Né được lưỡi dao, nàng quay người lại, sau đó lui vài bước về phía sau.
Cuộc tấn công của Từ Mộng Khiết chưa hề kết thúc, lưỡi dao nhanh chóng chuyển hướng ngược lại tới vai của Tử Ninh. Lực dao rất mạnh, cảm giác cứ như muốn chặt đứt tay của Tử Ninh xuống.
Tia lửa cọ xác hiện lên, một thanh trường kiếm phi không bay đến chặn thanh dao của Từ Mộng Khiết lại khiến hai thứ đều rơi xuống đất. Tử Ninh vốn định quay người né nhưng sự giúp đỡ này đột nhiên tới. Khiến tay nàng bị xước một đường nhỏ do thanh dao của Từ Mộng Khiết.
Từ Mộng Khiết hai lần công kích không thành, đang định trốn thì lúc này Tử Ninh đã định thần lại, với thân thủ nhanh nhẹn của mình, Tử Ninh tay không công kích lại khống chế được Từ Mộng Khiết ngã xuống đất.
"Tiểu Thất, Siêu Việt."
Lại Mỹ Vân, Dương Siêu Việt trùng hợp cùng xuất hiện ở đây lúc này. Ngày hôm đó, Lại Mỹ Vân tâm tâm niệm niệm kéo theo Dương Siêu Việt đi về hướng Đông Kinh để mua gà nướng, cả đường vui vẻ khiến cô lơ là không nhận ra sự khác thường. Lúc quay đầu lại thì đột nhiên nhìn thấy Tử Ninh gặp nguy hiểm, trong lúc gấp gáp phóng kiếm của mình về phía Từ Mộng Khiết tương trợ Tử Ninh.
______________
Nhưng họ đã không để ý đến Phẫn Tâm chi độc trên lưỡi dao...
Nếu như lúc đó họ sớm phát hiện...
Lại Mỹ Vân nắm chặt lấy tay Tử Ninh, trong lòng lo lắng, bất an, cảm giác tự trách bao trùm lấy cô. Bây giờ cô chỉ có thể trong lòng âm thầm mong đợi Tử Ninh tỉnh lại, đồng thời cũng mong cho Phó Tinh và Dương Siêu Việt có thể tìm được cách cứu Tử Ninh.