Phản Ứng Bản Năng

Chương 16

Lý Xuyên đi rồi Lâm Lạc Dương cứ tưởng mình sẽ phải ở một mình khá lâu, ngờ đâu trưa hôm sau Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu mò đến, mỗi thằng xách theo một núi đồ. Ngô Húc vào bếp thấy mấy gói khoai tây chiên trên bàn, liền hỏi: “Mày ra ngoài à?”

“Tao không được đi à?” Lâm Lạc Dương hỏi lại.

“Ờ đi thì đi được…” Ngô Húc nhìn chằm chằm mấy gói đồ ăn vặt như nhìn kỳ quan thế giới.

Lâm Lạc Dương tưởng thằng này muốn ăn nên bảo, “Mày bóc mà ăn.”

Ngô Húc xua tay, “Tao không xơi mấy món này.”

“Bạn mày đâu rồi? Ở lại hôm qua, hôm nay về rồi à?” Triệu Thụy Tiêu hỏi.

Lâm Lạc Dương đáp: “Nó còn đi học.”

Ngô Húc bĩu môi, “Đúng là con nít, học cấp ba à?”

“Mười chín, sinh viên rồi.”

Ngô Húc cười mỉm, “Í da thế là hơn mày một tuổi còn gì?”

Lâm Lạc Dương lia mắt nhìn thằng này, ném cho nó một nụ cười giả trân không kém rồi đáp bằng giọng lạnh tanh, “Buồn cười lắm à? Mày tưởng tao muốn thế chắc?”

“Ấy, tao đâu có ý đó.” Ngô Húc gãi đầu, “Thôi thôi mày đang quạu, tao không dây với mày.”

Lát sau, Lâm Lạc Dương đưa mắt nhìn ra sân, nơi Triệu Thụy Tiêu đang đứng nói chuyện với cô giúp việc, cậu nói: “Chúng mày có cần phải giám sát tao thế này không, tao đã bảo không tự tử nữa rồi mà.”

“Đừng có nhắc cái từ ấy, gở mồm lắm.” Ngô Húc bổ đôi quả cam, nước cam tóe ra trên thớt.

Lâm Lạc Dương ngoảnh lại, khoát một tay lên lưng ghế, tư thế ngồi hết sức ngả ngớn, “Tao với nó học chung trường đại học đúng không?”

Lưỡi dao một lần nữa đụng cạch xuống thớt, hai miếng phần tư quả cam rời làm đôi, lắc lắc như bập bênh, Ngô Húc líu lưỡi hỏi: “Ừ? Hả? Hả…”

Lâm Lạc Dương nhìn thằng này chằm chằm, “Làm sao mà mày cuống lên thế? Triệu Thụy Tiêu kể hết cho tao rồi.”

“Nó nói rồi à?” Ngô Húc quay đầu hỏi lại, “Thế thì mày còn hỏi gì nữa?”

“Hỏi lại mày cho chắc, nhỡ nó lừa tao thì sao?” thật ra là cậu đoán được từ phản ứng của Triệu Thụy Tiêu tối qua chứ Lâm Lạc Dương biết không đời nào Triệu Thụy Tiêu chịu kể với cậu.

Ngô Húc thì khác.

“Nó là người thế nào?” Lâm Lạc Dương lại hỏi.

Lúc này Ngô Húc cắt thêm liền hai nhát, lát cam đã mỏng đến không thể mỏng hơn nữa. Cuối cùng cậu ta quyết định trả lời, “Mày hỏi Triệu Thụy Tiêu thì hơn, tao có học cùng trường chúng mày đâu…”

“Này tao tò mò thật ấy, tao thích nó lắm thật à? Sao tao chẳng có cảm giác gì vậy?” Lâm Lạc Dương nói, “Với lại đến giờ tao vẫn nghĩ mình thích con gái hơn…” nói đến đây tự dưng giọng cậu nhỏ dần, trong đầu cậu đang vang lên giọng nói của Lý Xuyên, cái giọng trầm trầm vững chãi gọi cậu là ‘anh’.

Ngô Húc đứng xây lưng về phía Lâm Lạc Dương nên không nhận thấy cảm xúc của cậu thay đổi, cậu ta im lặng một lúc rồi nói: “Tao cũng không tiếp xúc với nó nhiều lắm, người thế nào à… mày đừng hỏi tao, tao chẳng nói được gì hay đâu. Nó thì… lầm lì, mặt lúc nào cũng sưng sỉa, cậy mình giống ngôi sao mà ăn nói như đấm vào tai, cư xử với… mọi người nói chung là chảnh.” câu cuối cậu ta nói nghe rất trớt quớt, mà trớt quớt cái gì thì chính cậu ta cũng không biết được.

May mà Lâm Lạc Dương không chú ý lắm, cậu mường tượng theo lời tả của Ngô Húc rồi hỏi lại: “Giống ngôi sao nào thế?”

Ngô Húc không ngờ thằng bạn lại để ý mỗi cái này, “Không, không phải ý như thế, ý tao là nó đẹp lắm, hồi trước đến khoa mày mà hỏi ai là hoa hậu thì kiểu gì cũng được chỉ nó. Nhưng mà nó cao lắm, đánh lộn cũng ác nên chẳng đứa nào dám dây vào nó.”

“Thế là tao thích cái mặt nó à?” Lâm Lạc Dương lại hỏi dò.

“Không… cũng không hẳn, mà tao biết đâu được. Tao biết chúng mày cặp với nhau là đợt tao về nước ấy, mày bảo mời tao ăn xong rồi sao biết không? Mày lôi nó ra giới thiệu đây là bạn trai tao.” Ngô Húc vừa ngẫm lại vừa thấy ngán ngẩm, cũng bữa đó mà cậu ta làm quen với Triệu Thụy Tiêu.

“Tao chủ động gớm nhỉ.” Lâm Lạc Dương vẫn khoát tay trên thành ghế, gục đầu xuống cánh tay, thật không dám tin cậu yêu vào lại giống như vậy, càng không dám tin rốt cuộc kết quả lại ra thế này.

“Thế toàn là tao chủ động à?” Lâm Lạc Dương tiếp tục suy diễn.

Đến đây thì Triệu Thụy Tiêu vào, “Chúng mày đang nói chuyện gì đấy?”

Nhân cơn tuyệt vọng, Lâm Lạc Dương nói luôn: “Chuyện thằng khốn.”

Ngô Húc: “…”

Triệu Thụy Tiêu: “?”

Ngô Húc đắn đo một chút rồi bảo: “Đúng là mày chủ động với nó thật.”

Triệu Thụy Tiêu nhíu mày, đưa mắt nhìn cậu ta.

Ngô Húc không nhìn lại, thay vào đó cậu ta đưa đĩa trái cây đã bổ ra cho Lâm Lạc Dương, “Cứ đợi mày về mười tám tuổi, gặp nó tận mắt là mày nhận ra ngay thôi. Lúc ấy thì tùy mày quyết định.”

Lâm Lạc Dương chợt ngẩng lên hỏi, “Thế nhỡ tao không nhận ra được thì sao? Hay chúng mày nói cho tao biết tên nó đi, tao còn biết đường mà tránh…”

Ngô Húc lắc đầu, đáp: “Chính mày bảo không muốn biết mà, mà thật ra cũng chẳng cần biết đâu, đằng nào chẳng chia tay.”

Lần này thì đến lượt Triệu Thụy Tiêu trầm mặc.

Lâm Lạc Dương ủ rũ đứng dậy bê đĩa trái cây ra phòng khách, Ngô Húc gọi với theo: “Ê để phần cho tao mấy miếng nhé, công tao bổ đấy!”

Triệu Thụy Tiêu đứng cạnh đặt tay lên vai cậu ta, “Sao mày lại nói với nó?”

Bấy giờ Ngô Húc mới nghiêm mặt đáp, “Sao lại không được nói, nó chỉ muốn biết Quý Vãn Kha là người thế nào thôi. Đến chuyện này cũng phải giấu nó hay sao? Thế thì ác quá Triệu Thụy Tiêu ạ. Mày làm được thế, còn tao thì không.”

Hai thằng đều có công việc nên ở lại một lúc rồi cùng ra về.

Lâm Lạc Dương tiễn bạn ra cửa, trong khi ấy điện thoại trên tay vẫn sáng màn hình.

Ngô Húc tiện miệng hỏi: “Đang chat với thằng cu kia à?”

Lâm Lạc Dương cũng chẳng thiết sửa lời thằng này nữa, cậu đáp, “Ừ, nó đang giờ nghỉ trưa.”

“Nghỉ mà không ngủ lại đi chat với mày á?” Ngô Húc đùa.

“Nó bảo không quen ngủ trưa…” Lâm Lạc Dương thật thà nói, “Tao cũng đang khuyên nó nghỉ đi cho khỏe.”

Triệu Thụy Tiêu tiếp lời: “Hình như hồi ở viện chúng mày chơi với nhau suốt à?”

Lâm Lạc Dương thản nhiên đáp: “Ở trong viện tao có quen ai khác đâu, về nhà cũng không nói chuyện được với chúng mày, chẳng chơi với nó thì sao.”

Nghe vậy Triệu Thụy Tiêu cười khẽ, “Ừ, không thích nói chuyện với bọn tao thì tâm sự với nó cũng được.”

Lâm Lạc Dương vốn đã không thích nghe cái giọng kẻ cả này của thằng bạn, gần đây dần thích ứng được với “tuổi tác” của bản thân cậu lại càng thấy cấn hơn.

Thấy hai đứa này còn nói chuyện, Ngô Húc liền chủ động ra gara lấy xe.

Trong lúc đợi, Triệu Thụy Tiêu lại bảo: “Chị mày sắp về rồi đấy.”

“Ừ, tao biết rồi.” Lâm Lạc Dương đáp.

“Đừng trách chị ấy…”

Lâm Lạc Dương ngước mắt lên, “Hôm trước Ngô Húc bảo…”

“Bảo sao?”

“Thôi, không sao.” Lâm Lạc Dương ngần ngừ một chút rồi nói tiếp, “Tao không trách bả, bây giờ tao thế này nên chị tao mới phải gánh cả công ty một mình, tao biết chứ. Tao phải xin lỗi bả mới đúng.”

Triệu Thụy Tiêu quay hẳn sang nhìn cậu, ánh mắt có vẻ lo ngại.

Lâm Lạc Dương lại bảo: “Tao không bị lú đâu, ai tốt với tao tao hiểu lắm. Tao không giận hờn ai cả, có trách cũng chỉ tự trách mình thôi.”

Nghe đến đó Triệu Thụy Tiêu cương quyết lắc đầu, nói: “Mày không làm gì sai cả, Lạc Dương ạ.”

Lâm Lạc Dương trầm ngâm, không đáp.

##

Thứ sáu, Lâm Nhược Liễu bất ngờ trở về. Nhìn thấy bà chị phản ứng đầu tiên của Lâm Lạc Dương là cúi xuống nhắn tin cho Lý Xuyên.

Biết làm sao được, một giây trước hai đứa còn đang chat lia lịa.

Lâm Lạc Dương: [Mai anh không sang chỗ em được đâu, chị anh về rồi.]

Lý Xuyên trả lời rất nhanh: [Được, anh sẽ nói chuyện rõ ràng với bả chứ?]

Lâm Lạc Dương cất máy đi, lúc này đứng đối diện với Lâm Nhược Liễu cậu lại không biết phải nói gì.

“Chị ăn cơm chưa?” cậu hỏi.

“Chưa.” Lâm Nhược Liễu trả lời, “Cô Thường nấu gì thế?”

Lâm Lạc Dương điểm thực đơn rồi bảo, “Giờ chắc là nguội hết rồi, để em hâm lại cho.”

Lâm Nhược Liễu ngồi một đầu bàn ăn, Lâm Lạc Dương ngồi đầu bên kia.

Lúc ăn Lâm Nhược Liễu nói rất ít làm Lâm Lạc Dương cũng im lặng theo.

“Dạo này em thấy sao rồi?” cuối cùng Lâm Nhược Liễu lên tiếng hỏi.

“Ổn ạ, không vấn đề gì.”

Lâm Nhược Liễu liếc nhìn mấy gói khoai chiên trên bàn bếp, “Ăn ít mấy cái đấy thôi.”

“Ầy.” Lâm Lạc Dương lại bị nói, rõ ràng mua về cậu chưa ăn một miếng nào thế mà ai thấy cũng đe cậu.

Ánh mắt Lâm Nhược Liễu lại chuyển sang tóc Lâm Lạc Dương, “Không định cắt tóc à, dài quá rồi.”

“Em…” Lâm Lạc Dương do dự một chút rồi đáp, “Thôi, em nghĩ cứ để thế đã.”

Lâm Nhược Liễu cúi đầu nhìn bát cơm trên tay, cuối cùng cô bảo, “Ừ, tùy em.”

Thế là hai chị em chẳng chuyện trò được gì nữa.

Đến trước khi lên giường ngủ Lâm Lạc Dương vẫn không nghĩ ra mình có thể nói chuyện gì với Lâm Nhược Liễu. Cậu không biết gì về mười năm qua của mình, lại càng không biết gì về mười năm qua của Lâm Nhược Liễu.

Gội đầu, sấy tóc xong Lâm Lạc Dương mở cửa phòng tắm đi ra, thấy Lâm Nhược Liễu đang đứng bên ngoài. Cậu cứ tưởng chị định nói gì với mình nhưng thấy cậu Lâm Nhược Liễu chỉ gật đầu rồi lách mình vào nhà tắm.

Lên giường nằm nửa tiếng đồng hồ Lâm Lạc Dương vẫn không ngủ được, ở nhà này cậu rất khó ngủ. Thường cứ phải trằn trọc mãi cậu mới chợp mắt được. Cậu đang nghĩ mình nên xin lỗi chị, cậu gây chuyện làm chị lo lắng như thế kia mà, đúng lúc ấy thì có tiếng cửa kẹt kẹt mở.

Lâm Lạc Dương hoảng hốt nhỏm dậy, bên ngoài im im một lúc rồi giọng Lâm Nhược Liễu vang lên: “Em ngủ chưa?”

“Dạ… sao thế chị?” Lâm Lạc Dương ngồi hẳn dậy, trong phòng tối om mà bên ngoài cũng thế. Cậu không nhìn rõ Lâm Nhược Liễu, Lâm Nhược Liễu cũng không nhìn được cậu.

Lâm Nhược Liễu nói, “Chị chỉ xem em ngủ chưa thôi.”

Lâm Lạc Dương như hiểu ngay ý chị, cậu nói, “Đừng lo cho em, em không làm gì nữa đâu.”

Người ở cửa không đáp.

Lâm Lạc Dương lại nói tiếp: “… chị ơi, em xin lỗi.”

Cậu xin lỗi cho những gì thằng cậu-hai-tám-tuổi đã làm.

Qua một lúc lâu Lâm Nhược Liễu mới nói: “Đừng xin lỗi chị, em không có lỗi gì cả.”

Rồi cô nói tiếp: “Chỉ chị sang xem em trai chị thế nào thôi.”

Rất hiếm khi cô gọi Lâm Lạc Dương là em trai, từ hồi nào đến giờ cô toàn gọi thẳng tên cậu. Làm đứa con lớn giỏi giang nhất nhà, cô có đầy đủ tư cách dạy bảo Lâm Lạc Dương nhưng riêng lúc này cô lại chẳng nghiêm giọng quở trách thằng em cứ luôn mơ mộng gió mây của mình nữa.

Nghe chị nói vậy, Lâm Lạc Dương lại vô thức túm chăn thật chặt, “Em xin lỗi, em không nên…”

“Thôi, chuyện qua rồi.” Lâm Nhược Liễu ngắt lời cậu, “Rồi sẽ ổn thôi, chị em mình còn nhiều thời gian tâm sự, để mai nói. Hôm nay muộn quá rồi.”

Lâm Lạc Dương gật đầu, nằm lại xuống giường. Cửa phòng khép lại, tiếng cọt kẹt khe khẽ như tiếng thở dài.