Phản Ứng Bản Năng

Chương 8

Suýt nữa thì Lâm Lạc Dương quên béng chuyện nghe ngóng thông tin.

Cái này cũng không hẳn là lỗi của cậu, bình thường cậu toàn ra ngoài tầm chiều mà lúc ấy dưới khuôn viên hầu như chỉ có mấy người trẻ đi lại. Họ trò chuyện rất khẽ, không để người ngoài nghe được.

Các cụ phụ lão thích tụ tập buôn chuyện ồn ào thường chỉ xuất hiện tầm sáng sớm, sáu bảy giờ đổ lại.

Tại sao Lâm Lạc Dương lại nhớ ra chuyện này, ấy là vì mấy bữa nay tiết trời càng lúc càng nóng, trưa đến là mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, cậu không còn thiết bước chân ra cửa nữa. Lại thêm Lý Xuyên đã bắt đầu sang thẳng phòng cậu, thế là cậu càng chẳng có lý do gì để lết thân xuống sân. Nhưng mà sức khỏe cậu không chịu như thế, cậu mà cứ nằm ườn nữa thì sớm muộn cũng thành nằm liệt. Lâm Lạc Dương thì rất yêu đời, thế là cậu đành đặt chuông báo thức lúc sáng sớm để ủn mình dậy đi bách bộ, hít thở không khí trong lành.

Hôm đó cậu lững thững xuống sân… và thật là ối trời ơi, còn chưa rõ mặt người mà các ông các bà đã tề tựu đông đủ, người kéo chân người múa quyền đủ thứ hết, cụ già tám mươi tuổi xem ra còn khỏe khoắn hơn cậu.

Lâm Lạc Dương quả là được mở mang tầm mắt.

Đi bách bộ sớm được hai hôm thì cậu bắt đầu hòa nhập được với các ông các bà, cậu thả bước một vòng khuôn viên, vừa đi vừa nghe đủ chuyện ngồi lê đôi mách. Ví dụ phòng bệnh kia có bệnh nhân nửa đêm trốn về nhà, sáng ra hộ lý đi buồng phát hiện bị mất cả nệm trải giường, lúc sau hỏi lại ông kia thì ổng nói tưởng là trả viện phí rồi thì đồ là của mình hết; rồi chuyện bên khoa sản có bà mẹ kia đi vệ sinh đẻ rớt cả con, hôm trước đẻ hôm sau đã dậy chạy phăm phăm; lại như ở tầng bốn tòa nhà số hai có người đòi tự tử, đập đầu vật vã đến tận ba giờ sáng, tường với gạch lát hành lang cứ là máu me bê bết…

Lâm Lạc Dương nghe riết cũng thấy rùng mình, thế rồi lại có tiếng người nói: “Cái tầng bốn ấy có vẻ xui nhỉ?”

Lúc này trong cái đình nghỉ chân có hai ba bà bác vừa ép chân, vặn mình vừa trò chuyện.

“Ôi trời còn phải nói.” một bà hấp tấp tiếp lời, “Tôi nghe nói trên ấy có thằng bé bị trai bỏ rồi cắt cổ tay tự tử nhé, giời ơi máu chảy tong tong từ xe cấp cứu đến dọc hành lang ấy! Sao mà nó lại trái khoáy thế!”

“Con trai á? Con trai mà thích con trai á?”

“Chứ lại không nữa, lúc đưa vào vẫn gọi tên thằng kia cơ, thế mà rồi nó cũng có vào thăm lần nào đâu. Đúng là nghiệp chướng, nghe nói thằng bé kia tỉnh lại không nhớ gì cả, giờ cứ ngơ ngơ thế thôi.”

Lâm Lạc Dương vô thức bước chậm lại, cậu mơ màng nghĩ không biết ai bị ngơ ngơ thế nhỉ.

“À bà bảo thế là tôi biết rồi, cái thằng ở phòng 406 chứ gì? Để tóc dài, mấy lần tôi nhìn sau lưng cứ nhầm là con gái ấy!”

“Ừ đấy nó đấy.”

Lâm Lạc Dương sững người.

406.

406…

Đó là số phòng cậu mà?!

##

Từ sáng đến giờ Lâm Lạc Dương cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

Ngô Húc vào thăm, báo cho cậu một tin tốt rằng hai hôm nữa cậu sẽ được ra viện.

Lâm Lạc Dương nghe tin mà chẳng tỏ ra vui vẻ gì cả.

Triệu Thụy Tiêu nhận ra cậu có vẻ không ổn liền hỏi cậu sao thế.

Lâm Lạc Dương sầm mặt chỉ chỉ tay vào mình, tay cậu hơi run run, miệng thì mấp máy không nói nên lời.

“Mày làm sao vậy? Đi tìm bạn chơi bị cháu nó đuổi về à?” Ngô Húc đoán bừa vậy chứ từ đó đến giờ cậu ta đã trông thấy “thằng bé” bạn của Lâm Lạc Dương đâu.

“Tao…” mặt Lâm Lạc Dương hết sức khó tả, cuối cùng cậu cũng nặn ra được mấy chữ, “thích con trai à?”

Lặng phắc.

Buồng bệnh lặng phắc.

Thế rồi Triệu Thụy Tiêu lên tiếng: “Cái đó phải hỏi chính mày chứ, nhưng sao tự nhiên mày lại nghĩ thế?”

Lâm Lạc Dương nhìn vết thương nơi cổ tay mình rồi lại đờ đẫn đưa mắt sang lớp ga phủ sạch sẽ mới được thay hôm nay… cậu lẩm bẩm với sự bất lực tột độ: “Trách nào hôm đó thái độ hai đứa chúng mày lại lạ thế…”

Ngô Húc nghe bập bõm được mấy từ, vội vàng cãi: “Mày đừng có nghĩ linh tinh nhé, bọn tao không có gì đâu đấy!”

“Nhưng sao tao lại thích con trai được… tao…” Lâm Lạc Dương thật sự không thể hiểu được, hồi tám chín tuổi rõ ràng cậu rất thích Thủy Thủ Mặt Trăng với Công Chúa Sinh Đôi mà, thậm chí cậu còn ước được để tóc dài để làm công chúa… ủa từ từ, hình như hơi sai sai, không lẽ từ lúc đó cậu đã bắt đầu lệch đường tàu à?

Lâm Lạc Dương vẫn không dám tin.

Triệu Thụy Tiêu và Ngô Húc nhìn nhau, rồi Triệu Thụy Tiêu bảo: “Mày cứ bình tĩnh đã Lạc Dương, đang yên đang lành sao tự dưng mày lại hỏi thế? Mày nhớ ra cái gì à?”

Trông phản ứng của hai thằng bạn là Lâm Lạc Dương biết chuyện này đúng chắc rồi. Cậu ngơ ngẩn lắc đầu: “Tao có nhớ ra gì đâu, thôi mày đừng bắt tao nhớ nữa, xin mày đấy.”

Triệu Thụy Tiêu: “…”

Ngô Húc: “…”

Lâm Lạc Dương vẫn chưa tỉnh khỏi cơn mơ đau khổ, “Nói chán ra cuối cùng tao lại là bê đê.”

Ngô Húc nhịn không được, cãi: “Mày lên weibo ít thôi, chẳng qua là nổi loạn tuổi dậy thì chứ có gì đâu.”

Triệu Thụy Tiêu nói: “Mày thôi đi, cứ kệ nó tự nghĩ đã.”

Trưa hôm đó hai thằng bạn không về mà gọi đồ ăn vào viện, ngồi ăn trước mặt Lâm Lạc Dương.

Lâm Lạc Dương còn chưa hồi phục sau cú sốc mình-là-người-đồng-tính giờ phải ngồi trơ mắt nhìn hai thằng kia mỗi thằng một hộp cơm, ăn hết sức say sưa thì cậu càng đau trong lòng.

“Bọn mày không phải người đúng không?” cậu hỏi.

Ngô Húc vừa xúc cơm vào mồm vừa đáp: “Ơ kìa tại mày không ăn được đồ cay mặn đấy chứ, lần trước lén mang vào cho mày ăn mày chẳng miệng nôn trôn tháo à? Chị mày biết suýt nữa bả lột da tao đấy.”

Lâm Lạc Dương sầu héo cả ruột gan.

Triệu Thụy Tiêu chớp thời cơ hỏi ngay: “Giờ mày trả lời được chưa, sao tự dưng mày lại hỏi chuyện ấy?”

Lâm Lạc Dương cảm thấy mình ăn hết nổi rồi, cậu đành thở dài kể lại chuyện nghe lỏm được hồi sáng.

Ngô Húc vẫn đang ăn, nghe đến nửa chừng cậu ta sặc cơm ho khùng khục.

Triệu Thụy Tiêu quay sang, mặt vẫn tỉnh như không, hỏi: “Mày làm sao đấy?”

Ngô Húc ho đỏ bừng cả mặt, “Sặc, sặc ớt, cay xè mắt tao.”

Triệu Thụy Tiêu mỉm cười: “Không nuốt được thì ọe ra.”

Lâm Lạc Dương ngồi trên giường, trước mặt cậu còn kê cái bàn gấp để ăn, cậu tì hai tay trên bàn, nhoài người ra trước nhìn nhìn hai thằng bạn: “Hai đứa chúng mày không phải… ấy… thật à?”

Hai thằng kia lập tức đồng thanh đáp: “Chắc chắn là không!”

“Ờ ờ, không phải thì thôi, làm gì mà căng thế.” Lâm Lạc Dương chống tay dưới cằm, lẩm bẩm, “Thế mấy bả bảo tao cắt cổ tay tự tử vì một thằng con trai là thế nào?”

Ngô Húc nói ngay: “Mày đừng có nghe chuyện ngồi lê đôi mách…”

Thế nhưng đột nhiên Triệu Thụy Tiêu nói chen vào: “Nếu họ nói thật thì sao?”

Lâm Lạc Dương há hốc miệng: “… tao thích con trai thật à?”

Triệu Thụy Tiêu nhìn cậu, “Cái này thì không thể hỏi bọn tao được, phải hỏi chính mày ấy. Bây giờ mày thích con trai hay con gái?”

Lâm Lạc Dương càng kinh ngạc tợn, “Tao tự tử vì một thằng con trai á? Bọn mày đều biết tại sao không nói với tao?”

“Nói cho mày biết rồi nhỡ mày lại đi tìm nó thì sao?” Triệu Thụy Tiêu đáp nhạt nhẽo, “Chúng mày không ở được với nhau đâu, bọn tao không muốn mày đi tìm nó nữa, với lại mày có tìm cũng không được.”

Lâm Lạc Dương suy diễn ngay: “Thế là tao theo đuổi kinh quá làm nó sợ bỏ trốn luôn à?”

Ngô Húc: “…”

Triệu Thụy Tiêu gật gù: “Ừ, nói thế cũng đúng đấy.”

Lâm Lạc Dương bắt đầu ra vẻ suy tư: “Thì ra tao cũng là người si tình ghê nhỉ?”

Triệu Thụy Tiêu nhìn cậu chăm chăm hồi lâu, cuối cùng cậu ta bảo: “Mày đừng làm chuyện điên rồ vì nó nữa Lạc Dương ạ, chị mày lo cho mày lắm đấy.”

Lâm Lạc Dương nuốt nước miếng, “Mày nói thế thì tao biết thế chứ bây giờ tao có hiểu gì đâu… tao cắt tay vì một thằng khốn thật ư? Sao tao lại thích nó quá vậy?”

Ngô Húc ngơ ngác hỏi, “Ở đâu ra thằng khốn vậy?”

Lâm Lạc Dương ngây thơ đáp: “Chứ bọn tao chưa ở với nhau à? Không lẽ chỉ có tao đơn phương theo đuổi nó à?”

Ngô Húc: “… mày lanh trí thế nhỉ.”

Triệu Thụy Tiêu vội đỡ lời, “Ừ, thế nên tao mới bảo nó không đáng để mày nhớ mãi đâu, mày quên nó đi cho nhanh.”

Ngô Húc bày ra biểu cảm rất khó tả, cuối cùng cậu ta cúi gằm mặt lẩm bẩm: “Mày được lắm, gì cũng dám nói.”

“Đừng quên chị Lâm bảo thế nào.” Triệu Thụy Tiêu nói mà không thèm quay lại nhìn thằng kia.

Vết thương nơi cổ tay đột nhiên đau rát như phải bỏng, Lâm Lạc Dương hoàn toàn không thể tưởng tượng được mình của hai mươi tám tuổi lại thành người đồng tính, và làm sao mình lại cắt tay tự sát vì một thằng con trai…

“Từ từ để tao nghĩ lại nhé, ý là thế này, tao ở với một đứa con trai, hai đứa bọn tao có yêu nhau đúng không, rồi bây giờ nó không thích tao nữa, nó trốn tao, rồi tao nghĩ quẩn tự sát, đúng chưa?”

Lâm Lạc Dương nói xong cũng tự thấy hoang đường, dù lúc này cậu hoàn toàn không có ấn tượng gì về một tình yêu oanh liệt như vậy, cũng không hề nghĩ mình sẽ chết vì bất cứ ai, thế nhưng thái độ của hai thằng bạn trước mặt làm cậu buộc phải tin đó là sự thật.

Triệu Thụy Tiêu trầm mặc mấy giây rồi gật đầu.

Ngô Húc nhìn thằng này một hồi rồi quay sang hỏi Lâm Lạc Dương: “Sao mày lại nghĩ ra hai đứa mày có yêu nhau vậy?”

“Không đúng à? Ở với nhau rồi mà còn không yêu tao à, sao đời tao thảm vậy!” Lâm Lạc Dương lúc này thật chỉ muốn đào cái lỗ dưới sàn rồi chui xuống nằm quách cho xong, “Chị tao có biết chuyện không, ba mẹ tao có biết chuyện không vậy?”

“… chị Lâm có biết.”

“Thế là ba mẹ tao không biết hả? Thôi vậy còn đỡ, nhất định không được để ba mẹ biết.” Lâm Lạc Dương lại nằm bò ra bàn, “Sao tao thấy mông lung quá…”

“Đừng nghĩ nữa, mày quên rồi cơ mà.” Triệu Thụy Tiêu cụp mắt, “Chị mày bây giờ chỉ mong mày khỏe lại thôi.”

Ngô Húc thì có vẻ im lặng khác thường, mãi một lúc sau cậu ta mới nói: “Không nhớ được thì thôi, bây giờ mày thấy tinh thần thoải mái đúng không? Mày chẳng kết bạn với thằng bé con nhà ai đấy là gì.”

Lâm Lạc Dương thì vẫn còn đắm chìm trong nỗi niềm riêng, cậu nghĩ không ra mười năm qua đã xảy ra những chuyện gì mà khiến xu hướng giới tính của mình thay đổi được… ít nhất trước năm mười tám tuổi cậu vẫn thích con gái hơn mà.

Giờ thì cậu biết nguyên nhân mình tự sát rồi, mà cậu chẳng thấy vui hơn gì cả.

Liệu cậu có trở về được mười năm trước không? Hay là cậu bị mất trí nhớ thật? Chính cậu cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân rồi.

Lúc này Lâm Lạc Dương cảm thấy như mình đang đi trên một tầng sương mềm như bông, mỗi bước chân đều dẫm vào khoảng không vô tận. Lời Triệu Thụy Tiêu, lời Ngô Húc, cả lời của những bà cô sáng nay mà cậu nghe được đều không khiến cậu thực sự rung động, về lý mà nói nếu cậu sẵn sàng tìm đến cái chết vì một người thì cậu hẳn phải yêu người đó lắm… nhưng lúc này chỉ có cổ tay cậu là đau, đó là di chứng của vụ tự tử, từ lúc đó cậu cứ luôn có ảo giác rằng mình rất đau.

Nhưng mà có một điều cậu biết rất rõ.

“Bọn mày yên tâm đi, tao không đi tìm nó đâu. Nó đã không muốn gặp tao thì việc gì tao phải tìm nó?” Lâm Lạc Dương ngồi thẳng dậy, tóc tai cậu bù rù nhưng ánh mắt cậu rất kiên định, cậu không hiểu nhưng cậu cũng không sợ hãi, “Với lại tao còn chẳng biết tên nó, bọn mày không phải nói cho tao biết đâu. Chỉ có tao hai tám tuổi thích nó thôi, tao mười tám thì đừng hòng.”

Cậu vừa nói dứt lời thì có tiếng cửa phòng cọt kẹt.

Lâm Lạc Dương quay đầu ra, Lý Xuyên đang đứng ngoài đó, một tay đặt trên tay nắm cửa, mắt lạnh lùng nhìn lướt qua hai gương mặt lạ trong phòng, “Nói chuyện mà không đóng kín cửa, ở ngoài nghe rõ lắm.”