Pháo Đài

Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/ᐠ𝅒 ‸ 𝅒ᐟノ

Bàn chuyện… nhân sinh.

Hai từ này thật sự không khác nào chọc vào chỗ ngứa trong lòng cậu.

Ba cậu thích nói nhất chính là câu: Đến đây, ngồi xuống bàn chuyện.

Nói chuyện xong, nhẹ nhàng thì ba cậu hất bàn lật ghế rồi đánh cậu, không nhanh chân trốn đi thì kết cục cũng như thế.

Con trai à, cuộc đời này may mắn chính là…

Nói chuyện như vậy thường cậu sẽ không bị đánh, nhưng Cố Trung thà ăn đập còn hơn phải nghe ba mình phàn nàn về cuộc đời của cậu rồi so sánh với cuộc đời của chính ông, cuối cùng sẽ kết thúc bằng câu “Cuộc đời của mày chẳng ra đâu vào đâu.”

Vậy mà lúc này Tề Việt lại nói cùng một lúc cả hai từ kia, thật là khiến cậu càng thêm buồn bực.

Bảo cậu ngồi mà tỏ ra khiêm tốn giả vờ nghe hắn thuyết giảng đạo lý cậu không làm nổi, chỉ cau mày nói một câu: “Sao anh lại giống ba tôi thế, không có việc gì làm liền muốn nói chuyện đạo lý.”

“Thật sao? Lại có thể trùng hợp như thế,” Tề Việt đặt một cốc cà phê lên bàn, ngồi xuống đối diện cậu, “Hay là cậu gọi tôi một tiếng ba thử xem.”

Cố Trung há miệng không nói được lời nào.

“Thử cà phê này đi,” Tề Việt nói, “Là loại tôi thích.”

Cố Trung cầm chiếc cốc lên quan sát một chút, không thấy cà phê đâu mà chỉ có một lớp kem sữa phủ kín, cậu lập tức nhớ lại quyển sách nhỏ lần trước.

“Đây là cà phê Irish.” Cậu nói.

“Tôi đâu có kiểm tra cậu,” Tề Việt nói, “Uống đi, chạy việc vặt như cậu không cần phải kiểm tra.”

“Ồ.” Cố Trung nghe xong câu này liền cảm thấy chán nản, nhấc cốc lên uống một ngụm.

“Nếu làm kiểm tra mà trả lời như vậy, cậu nghĩ cậu có thể đạt sao?” Tề Việt hỏi.

“Hả?” Cố Trung ngẩn người, bàn tay nhanh chóng cầm cốc lên nếm thêm một lần nữa, “Là… espresso sao?”

“Tôi hỏi lại một câu cậu thay đổi đáp án luôn sao?” Tề Việt cười cười.

“Mẹ kiếp,” Cố Trung đặt cốc xuống, “Là Irish.”

“Sai,” Tề Việt nhướn mày, “Là espresso đấy.”

“Anh nói thật đi, có phải đang kiểm tra tôi không?” Cố Trung thở dài.

“Không.” Tề Việt lắc đầu.

“Cà phê Irish có thêm rượu whiskey đúng không?” Cố Trung lại nhấp thêm một ngụm nữa, cậu muốn chắc chắn Tề Việt không chơi mình. “Tửu lượng của tôi khá tốt, có khi cho thêm rượu cũng không nhận ra.”

“Ồ,” Tề Việt nở nụ cười, “Tôi có một chai đấy, muốn thử không?”

“Không muốn,” Cố Trung lắc đầu, “Tôi sợ anh lại giở trò lưu manh gì với đồ uống của tôi.”

“Còn nửa tiếng nữa mới hết giờ làm,” Tề Việt đứng lên, “lau bàn ghế sạch sẽ trước khi về rồi sắp xếp gọn gàng, thu dọn quầy bar…”

“Nhiều như vậy nửa tiếng sao xong được?” Cố Trung sửng sốt, Tề Việt trước đây đâu có nói chạy việc vặt là phải làm như thế, “Cái bàn kia lúc khách đi tôi vừa lau rồi, lại phải lau sao?”

“Trước giờ không có khách nào muốn ngồi cái bàn đấy, cậu càng dông dài thì về càng muộn, không trả lương tăng ca đâu,” Tề Việt cười đến thoải mái cũng không cần che giấu, “Hơn nữa lương của cậu vẫn tính theo nhân viên quầy bar có kinh nghiệm. Vị trí này vẫn còn trống…”

Cố Trung nhanh chóng uống sạch cà phê trong cốc, cầm giẻ lau lau chạy thẳng lên tầng.

Trước giờ cậu vẫn cảm thấy pháo đài này tuy là có ba tầng nhưng mỗi tầng cũng chỉ có ba, bốn cái bàn nhỏ, gộp lại cũng không rộng lắm.

Nhưng đến lúc phải đi quét dọn cậu mới nhận ra chỉ nhiêu đây diện tích thôi cũng khiến cậu phải cực khổ rồi.

Tầng ba không thường xuyên có khách ngồi nên nhiều chỗ bị bụi bám, cậu cầm giẻ lau tới lau lui một hồi mới thấy không có nước, cậu chạy xuống tầng giặt khăn rồi chạy lên lau, khăn bẩn lại chạy xuống…

Chạy đến ba vòng, Tề Việt nhìn cậu: “Cậu có biết tại sao mình lại đỗ vào cái trường rách như kia không?”

“Tại sao?” Cố Trung tay cầm giẻ lau nhìn hắn.

“Chỉ số thông minh,” Tề Việt thở dài, “Cậu không thể lấy nước vào thùng rồi xách lên sao?”

“…Anh đâu nói là có thùng.” Cố Trung không biết nói gì.

“Hôm qua tôi còn chưa nói sẽ đuổi cậu đi mà cậu đã tự hiểu rồi còn gì?”  Tề Việt đưa cho cậu một cái thùng nhỏ, “Đôi khi con người phải dũng cảm đối mặt với chỉ số thông minh kém phát triển của mình.”

Cố Trung há hốc miệng, đây là lần thứ hai hắn phải á khẩu chỉ trong một tiếng ngắn ngủi.

Cậu cầm cái thùng đi lấy nước rồi lặng lẽ lên tầng.

Để lau bàn đỡ mệt và nhàm chán, Cố Trung quan sát tỉ mỉ mấy món đồ trang trí nho nhỏ trong pháo đài. Ngoài mấy chậu sen đá đáng yêu còn có rất nhiều vật be bé có vẻ như được mua ở chợ trời.

Hầu hết là đồng hồ to nhỏ nhiều loại khác nhau và vẫn hoạt động tốt. Mặc dù có vài cái chỉ sai giờ, cũng chỉ có một ít là bị vỡ rồi được gắn lại.

Tề Việt này đúng là nhàn rỗi.

Cố Trung vừa lau bàn vừa có chút lo lắng. Ông chủ mà rảnh rỗi như vậy thì cái pháo đài này tám phần mười là không có lợi nhuận, không chừng qua mấy ngày liền sập tiệm mất…

Bây giờ mà đóng tiệm thì sẽ thế nào nhỉ, đại hội giảm giá à?

Đi qua đừng bỏ lỡ, cà phê thượng hạng đang giảm giá…

Loại cà phê hôm nay cậu uống cũng không tệ, không biết có đắt bằng tiền lương một tháng của cậu không nữa.

Đóng tiệm rồi thì có khất lương của cậu không? Cố Trung liếc mắt nhìn ra biển quảng cáo bên ngoài, leo lên cũng không quá khó khăn.

Cố Trung trong lòng không khỏi lo lắng về ông chủ không đáng tin tưởng kia mà lau sạch sẽ hai tầng trên, lau sàn xong xuống tầng cậu đã ướt đẫm mồ hôi.

Tầng một dường như không có khách, gian phòng trống không, ngay cả Tề Việt cũng không ở đây.

“Người đâu rồi?” Cố Trung tự hỏi một câu, quay người tiến về phía quầy bar, vừa đi được một bước đã thấy một bóng người đứng trước quầy, cậu chưa kịp mở miệng đã thấy thêm một người phía đằng sau.

Cố Trung nhìn chằm chằm hai người, không nói lời nào. Cậu định hỏi họ muốn gọi gì nhưng lời chưa kịp phát ra đã nuốt ngược hết trở lại. Bọn họ không phải khách hàng.

Mà hai tên kia dường như cũng không nghĩ tới trong tiệm lại có người, nhất thời kinh ngạc đến cứng đờ cả ra.

Cả ba người cứ như thế trừng mắt lên nhìn nhau giống như ba vị đại sư khí công nói chuyện với nhau bằng ý nghĩ.

Giữa các vị đại sư khí công luôn có một sự ngầm hiểu lẫn nhau, cho dù một trong ba vị không cùng một phe với hai người kia, bọn họ vẫn biết khi nào cần động.

Đúng lúc Cố Trung đang định chặn đường thoát ra của bọn họ thì hai người đột nhiên cùng nhau chạy vọt về phía cửa.

“Chạy cái ông nội chúng mày!” Cố Trung không kịp cản, liền ném thùng nước trong tay về phía bọn họ.

Cố Trung chẳng có tí sức lực nào, nước đổ đầy ra sàn, cái thùng cho dù gót chân của hai người kia cũng không chạm tới. Giẻ lau rơi xuống đất suýt nữa khiến cậu vấp chân ngã lộn cổ.

Cố Trung không có thời gian đâu mà đi kiểm tra xem bọn họ định làm gì ở quầy bar, lập tức đuổi theo ra đến ngoài cửa, vì muốn cho bản thân chút khí thế, cậu hét lên: “Đứng lại! Ăn trộm mà dám bỏ chạy à!”

Hét xong rồi cậu mới thấy có gì đó không đúng lắm, ăn trộm xong không chạy thì làm gì.

Hai người kia đương nhiên không vì nghe cậu gào lên mà dừng lại, cắm đầu mà chạy.

Cố Trung đuổi theo đinh lấy điện thoại ra gọi cho Tề Việt, nhưng chưa kịp sờ đến đã thấy người phía trước mình đột ngột khựng lại.

Khi Cố Trung nhìn thấy tên kia đang cầm dao trong tay, cậu cố kéo hông về phía sau để cơ thể thôi lao lên phía trước nhưng do quán tính mà cậu không thể dừng lại, cứ thế đối mặt với con dao đang tiến đến gần kia.

Như này sẽ tính là tai nạn lao động đúng không?

Không thoát khỏi hội mặt sẹo rồi…

Khuôn mặt đẹp trai này vẫn còn chưa tròn hai mươi năm chẵn mà…

Một cánh tay bỗng vươn tới bên cạnh kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ, vọt tới bắt lấy cổ tay người đàn ông kia trước khi cậu nhào tới chỗ con dao.

Hắn bẻ tay gã đàn ông kia, hướng mũi dao xuống phía dưới khiến cổ tay gã bị vặn một cái, tay còn lại hắn nhanh chóng bắt lấy chuôi dao vừa bị thả ra thúc lên trên.

Cố Trung kinh ngạc nhìn thấy tên kia bị cán dao đập ngã ngửa ra đất.

Sạch sẽ lưu loát.

Nhanh như chớp giật.

Gần như cùng lúc.

Võ công thiên hạ, chỉ nhanh không phá. *

Bản gốc là 天下武功,唯快不破 – Duy khoái bất phá: “Trong võ thuật cái gì cũng có thể phá được (lực, kỹ năng, công phu đều có thể bị hóa giải), nhưng tốc độ thì không”.

Đến lúc tên kia đã ngã xuống đất đến lần thứ hai Cố Trung mới định hình lại được tại sao gã lại thành ra như thế, mà nhận ra cánh tay này là của ai.

Nhưng Tề Việt tựa như không quan tâm đến bọn chúng, trơ mắt nhìn tên kia từ dưới đất bò dậy rồi cùng đồng bọn bỏ chạy, còn đưa tay ra ngăn Cố Trung đang cố đuổi theo.

“Sao lại không đuổi theo chứ!” Cố Trung có hơi quá khích mà nhìn hắn chằm chằm, “Bọn chúng chắc chắn vừa mới ăn trộm tiền, cứ thể để chúng thoát sao?”

“Chúng có thể trộm được tiền nào đây, đều đã bỏ trong tủ thu ngân khóa lại rồi,” Tề Việt nhét hai cái túi ni-lông hắn đang cầm vào tay cậu, “Phá máy thu ngân sẽ có tiếng chuông cảnh báo rất lớn, chúng không dám làm đâu.”

“Chúng chưa trộm thì anh không quan tâm sao?” Cố Trung vô thức tự động cầm lấy túi, “Chưa làm được thì cũng phải đập cho một trận. Thay cha mẹ chúng…”

“Cậu đây là đang dũng cảm bảo vệ cửa tiệm, thực thi công lý sao, “Tề Việt nhìn cậu, “Hay là chỉ muốn đánh nhau?”

Cố Trung ngẩn người, nghe một lượt mấy câu hỏi của hắn mới nhận ra mình không trả lời được.

Sau khi quay về cửa tiệm, Tề Việt kiểm tra qua quầy bar, phát hiện không mất cái gì, chỉ thấy ở dưới đất có thêm một con dao gọt hoa quả.

“Vừa hay,” Hắn nhặt dao đem đi rửa rồi đặt lên bàn. “Đến đây ăn đi.”

Lúc này cố Trung mới để ý đến hai cái túi trong tay mình đựng hai quả đu đủ, thuận miệng nói một câu: “Anh muốn ngực to lên à?”

“Phải đó,” Tề Việt dang hai tay ra đặt lên hai cái ghế mà ưỡn ngực, “Cậu thấy kết quả có được không?”

“…Rất được.” Cố Trung ngồi xuống.

“Vậy cậu cũng thử tăng vòng một cùng tôi đi,” Tề Việt lấy quả đu đủ ra đặt lên bàn rồi bắt đầu bổ. “Ngực cậu bây giờ chắc cỡ A-, ăn một thời gian có khi lên A đấy…”

“Anh vẫn còn đùa được sao?” Cố Trung cảm thấy không muốn ăn.

“Lát nữa nhớ lau hết nước trên sàn đấy.” Tề Việt cười, cầm đu đủ đã bổ cắn một miếng.

Cố Trung ủ rũ cúi đầu cũng gặm một miếng, ăn hết hai miếng cậu mới đưa mắt nhìn ra phía cửa, đột nhiên cảm thấy thiếu thiếu cái gì.

Cậu chợt nhớ ra vẫn còn một chuyện rất quan trọng chưa xử lý xong.

“Hai người kia đâu?” Cậu giật mình hỏi.

“Không phải cậu đuổi cho chạy mất rồi sao,” Tề Việt nói.

“Tôi nói hai cái gã đến tìm tôi cơ!” Cậu đứng lên đi ra cửa nhìn quanh.

“Bị cậu thả bồ câu rồi,*” Tề Việt vừa ăn vừa nói. “Chỉ là hẹn nhau thôi, ai mà chờ cậu hơn một tiếng được chứ.”

*Bản gốc: 放人鸽子 – Thả chim bồ câu: thất hẹn, lỡ hứa, cho ai leo cây.

“Anh…” Cố Trung đứng sững một lúc lâu mới ngồi xuống bàn, “Không phải anh muốn bàn chuyện nhân sinh với tôi sao, nhân sinh làm sao nào?”

“Không phải thả bồ câu rồi sao.” Tề Việt cũng không ngẩng đầu lên.

Ý là hai thằng kia tưởng Cố Trung trốn nên bỏ đi rồi á

“Anh cố ý đúng không?” Cố Trung hơi bất ngờ, “Anh diễn giỏi thật đấy! Nhập tâm như vậy tôi cũng không nhận ra!”

“Rảnh rỗi thì dạy cậu thôi.” Tề Việt cười cười.

Cố Trung không lên tiếng, tay cầm miếng đu đủ càng nghĩ càng mất mặt.

Nghĩ đến bị cái tên ông chủ này lừa gạt, hai tên kia đến tìm cậu nhìn thấy vậy lại tưởng cậu chạy đi trốn.

Mất hết sạch mặt mũi rồi.

Cậu thở dài.

Ăn xong một miếng đu đủ lại thở dài thêm một lần nữa.

“Cậu hô hấp như vậy không ổn đâu,” Tề Việt ăn xong chậm rãi lau tay, “Hốt hoảng khó thở, y học Trung Quốc nói đây là bệnh…”

“Tại sao anh lại làm thế?” Cố Trung cắt ngang lời hắn đang nói, “Anh cứ như vậy thì tôi sớm bị người ta cười cho đến chết mất.”

“Cười cậu cái gì?” Tề Việt hỏi.

“Còn cười cái gì vào đây hả!” Cố Trung càng nghĩ càng ấm ức, “Cười tôi nhát gan, bị người tìm đến cửa chỉ biết chạy đi trốn! Tôi lớn thế này rồi đến ba cũng không khiến tôi sợ.”

“Thật không?” Tề Việt cười cười, “Nói chuyện với ba cậu cũng không sợ?”

“Chắc là không đâu,” Cố Trung nhanh chóng rơi vào trầm tư, từ nhỏ đến lớn… hình như là chưa từng sợ, khi còn bé mỗi lần bị đánh xong cũng chỉ cảm thấy ủ rũ, “Ừ, tôi lười so đo với ông ấy.”

“Tại sao lại không muốn so đo?” Tề Việt hỏi.

“Anh đang lạc đề đấy à?” Cố Trung tỉnh táo lại.

“Không có, cậu không tính toán với ba cậu, tại sao không thể như vậy với người khác?” Tề Việt nâng cằm lên nghiêm túc hỏi.

“Người khác đâu phải ba tôi!” Cố Trung lớn tiếng.

“Ồ,” Tề Việt gật đầu, “Cũng đúng… Ví dụ như vậy không hợp lắm…”

“Không phải, rốt cuộc anh là có ý gì?” Cố Trung sắp cạn lời.

“Tôi nghĩ cậu hơi ngốc.” Tề Việt nói.

“Anh nói cái gì?” Cố Trung sững sờ.

“Ngốc,” Tề Việt chỉ vào cậu, “Cậu, Cố Trung Trung.”

“Anh nói xong chưa hả!” Cố Trung nổi nóng, “Không nghe anh giảng đạo lý anh liền mắng tôi ngốc!”

“Mắng cậu thì sao?” Tề Việt nhướn mày, duỗi người một cái, “Tôi cho cậu cơ hội ra tay trước đấy.”

Cố Trung nhìn hắn chằm chằm.

Tề Việt đứng thẳng người một lúc lâu nhưng Cố Trung không di chuyển. Hắn khoanh tay lại tiến tới trước mặt Cố Trung: “Sao thế, không dám à?”

“Anh có ý gì?” Cố Trung trừng mắt nhìn hắn hỏi.

“Tôi đang gây sự với cậu đấy,”Khóe môi Tề Việt cong cong, “Cho cậu ra tay trước còn gì.”

Cố Trung vẫn không nhúc nhích, tầm mắt không rời khỏi hắn. Nói thật lửa giận đã bốc lên tận đỉnh đầu, hai mũi cậu xì ra cả khói rồi.

“Cậu không dám đúng không?” Tề Việt trầm giọng hỏi.

“Đm.” Cố Trung nói.

“Đến đi.” Tề Việt ngay lập tức tiếp lời.

Cố Trung không động đậy, hơi lùi lại phía sau.

“Cậu biết tại sao mình không dám không?” Tề Việt dựa lưng vào ghế, châm một điếu thuốc, mắt nhìn Cố Trung, “Bởi vì cho dù tôi không phải ông chủ của cậu, cậu cũng biết mình không thể thắng được tôi, nên cậu không động thủ.”

Cố Trung hừ một tiếng, mạnh đến nỗi suýt văng cả nước mũi ra ngoài, phải lấy giấy lau đi.

Tề Việt cười, ngậm điếu thuốc: “Xuyến Nhi…”

“Cố Trung.” Cố Trung cắn răng.

“Trung Xuyến Nhi,” Tề Việt nhìn cậu, “Không ai cả đời không biết sợ, có khi là không thèm tính toán,  có khi là không dám. Cậu dám đi so đo với người ta đơn giản chỉ vì cậu biết bọn họ yếu hơn cậu.”

Cố Trung nhìn hắn.

“Có điều,” Tề Việt đứng lên, đến quầy bar lấy gạt tàn rồi đi tới bên cạnh cậu, cúi người xuống, “Nếu hôm nay cậu xử đẹp hai tên kia, ai mà biết ngày mai bọn chúng có kéo thêm người đến tìm cậu hay không? Lúc đó cậu mới thấy sợ sao? Vì chút chuyện cỏn con mà tự tìm rắc rối cho mình, biết như thế gọi là gì không?”

Cố Trung trầm mặc.

“Ngu, dốt.” Tề Việt ghé sát vào tai cậu, “Tôi biết cậu nghe không lọt tai, chờ đến ngày cậu tự mình lãnh đủ tôi lại đến tận nơi dạy lại cậu. Bây giờ cậu tan làm được rồi, về đi.”

*Chỗ này Tề Việt nói là “傻逼” – Ngu dốt, nhưng trong tiếng Trung mang sắc thái rất nặng nề và dùng để chửi ấy, đại loại hiểu là ngu vãi l** trong tiếng Việt.

Cố Trung đứng lên: “Tôi có thể nghỉ việc không?”

“Được,” Tề Việt dựa vào quầy bar, “Nhưng cậu chưa làm đủ một tuần thì không thể lấy tiền.”

Cố Trung quay người đi ra nhanh đến nỗi suýt chút nữa đâm vào Tề Miêu Miêu đang nhảy chân sáo đến là vui vẻ.

“Anh Xuyến Nhi,” Tề Miêu Miêu chào hỏi cậu một tiếng, “Anh tan làm rồi à?”

Cố Trung người đang ngập lửa giận suýt nữa đổ lên đầu cô bé, cậu quay đầu lại hỏi, “Em gọi anh là gì?”

“Ui cha,” Tề Miêu Miêu lui về sau hai bước vỗ vỗ ngực cậu, “Mặt mày anh làm sao thế?”

“Không có gì.” Cố Trung thở dài.

“Có phải ba nuôi em bắt nạt anh không!” Tề Miêu Miêu lập tức thốt lên, “Đúng rồi! Nhất định là thế! Hắn rất hay bắt nạt người khác! Có lúc ngay cả em cũng bị!”

“Cả em sao?” Cơn giận trong lòng Cố Trung trong nháy mắt nguôi ngoai, hơi giật mình nhìn cô bé.

“Đúng á,” Tề Miêu Miêu tay ném cặp sách xuống đất, “Em kể cho anh nghe, người này không có tí lòng cảm thông nào hết, gặp ai xui xẻo nhất định phải trêu chọc mới thỏa mãn. Em đây này, làm bài kiểm tra chỉ được hơn bốn mươi đã buồn lắm rồi…”

“Bốn mươi… điểm á?” Cố Trung không nhịn được ngắt lời, “Trên thang 100 điểm?”

“Vâng,” Tề Miêu Miêu vén mấy sợi tóc vướng trên mặt, “Em đúng khổ sở luôn á, em đâu có định thi thành như thế đâu. Đi thi hai tiếng mà bị tiêu chảy ba lần, vậy mà ba lại cười nhạo em suốt hai tuần trời. Đừng nói cho em chút tiền tiêu vặt an ủi, một cắc cũng không thấy đâu! Người gì mà máu lạnh!”

Cố Trung nhìn ra phía sau cô bé chỉ chỉ tay.

Tề Mao Mao quay lại thấy Tề Việt đang dựa lưng vào cửa: “Con không bị tiêu chảy thì cũng chẳng đỗ…”

“Anh Xuyến Nhi mai nói chuyện tiếp nha!” Tề Miêu Miêu quay đầu lại vẫy vẫy tay với Cố Trung, chạy vào trong cửa tiệm, “Mai gặp lại.”

“Ngày mai cậu đến sao?” Tề Việt nhặt cặp sách quăng trên đất nhìn cậu.

“Anh mơ hả.” Cố Trung quay người đạp xe phóng thẳng.

Cậu vẫn rất kiên quyết. Tề Việt ngoài việc làm ăn như mấy tên bất lương ra còn rất hay nhúng mũi vào chuyện người khác, ăn nói khiến cậu phải nghẹn lên nghẹn xuống, nhưng cậu đều nhịn. Lần này hắn lại đi lo chuyện bao đồng cậu thật sự không nhịn được, chủ yếu là vì bị hắn làm cho mất hết mặt mũi.

Không phải chỉ là đi tìm việc khác thôi sao?

Không phải là kế hoạch kiếm tiền tiêu vặt vừa mới thực hiện được một bước đã tan biến đấy chứ?

Không có gì ghê gớm, ít ra cậu vẫn còn mười đồng một ngày.

Bất quá vừa nhắc đến lại nghĩ mười đồng quả thực là quá ít đi.

Lúc ăn cơm tối với mẹ cậu mở miệng: “Tiền tiêu vặt của con…”

“Canh bí hôm nay thế nào? Mẹ nấu nhiều sườn lắm, ăn thêm đi.” Mẹ Cố nói.

“Vâng.” Cậu nhanh chóng từ bỏ hy vọng trong nhà sẽ cho cậu thêm tiền sinh hoạt phí.

Ngày hôm sau cậu chậm rãi đạp xe qua con đường có pháo đài kia, từ từ nhìn một lượt hết cả con phố, cuối cùng ủ rũ cụp đuôi về trường học.

Không đến pháo đài, cậu chỉ có thể ngồi trong lớp tự học, tay cầm sách nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Ngồi sau cậu là hai người chung kí túc xá đang nói mấy cái lời đồn đại nghe được trong buổi khai giảng.

Nam sinh điên cuồng theo đuổi nữ giáo viên.

Bạn trai bắt cá nhiều tay khiến nữ sinh nhảy lầu tự tử, lại còn là nhảy từ tầng cao nhất khu kí túc chỗ họ từng ở. Mỗi khi trăng tròn sẽ nghe thấy tiếng hát vang lên từ trên mái nhà.

Một ai đó uống quá chén hai tăng liền nên ngã xuống ao, tiện cởi sạch đồ trần truồng chạy khắp hai con phố.

Cố Trung càng nghe càng buồn ngủ, chẳng có gì hay ho khiến cậu xốc lại tinh thần. Cậu nằm sấp xuống bàn không biết có nên đến pháo đài hay không.

Phía sau cậu vẫn tiếp tục bàn tán, nhưng cốt truyện lại thay đổi.

Chỉ là nhân vật trong truyện này.

Có hai người, một lão đại, một lão nhị.

Cố Trung nghiêng nghiêng đầu, có lão đại thì cũng có lão nhị được chứ sao. Đâu có gì đáng nói.

Hai người này trong giang hồ không có đối thủ, nói đến khí phách cả hai là bạn thân chí cốt, hoạn nạn chi giao.

Cố Trung nhắm mắt lại, giữ khoảng cách vừa đủ nghe.

Về sau hai người đụng phải đối thủ khó nhằn, lão đại gắng gượng để đàn em mình chạy thoát nhưng hắn không chạy, kết quả bị bao vây đánh cho gần chết.

Cố Trung mở mắt nghiêng đầu ra đằng sau.

Cuối cùng lão đại được kim quang chiếu rọi phản công giết chết chủ lực phía bên kia.

Cố Trung thấy hăng hái, thẳng người lên tiếp tục nghe, nhưng đoạn sau thật sự là đầu voi đuôi chuột, mới kể còn khiến người ta máu nóng sôi trào, một câu liền kết thúc tất cả.

Lão đại vào tù, lão nhị từ đây quy ẩn giang hồ, mở tiệm cà phê chăm sóc con gái của đại ca.

“Mày kể chuyện như thế sớm muộn cũng bị người ta ném trứng chôn sống.” Cố Trung nói.

“Tao cũng chỉ nghe kể lại thôi, là giang hồ đồn đại, hơn nữa còn là chuyện từ nhiều năm về trước,” Cậu bạn đang kể chuyện chậc chậc một tiếng, “Bây giờ không thể kiểm chứng được.”

Cố Trung cảm thấy chán, đứng dậy thu dọn đồ rồi chuẩn bị đi vòng vòng giải khuây, tiện thể tìm xem có chỗ nào đang tuyển người hay không.

Lúc xách đồ đạc đi ra khỏi lớp học, cậu đột nhiên dừng lại: “Mở tiệm cà phê sao?”

“Đúng thế.”

Cảnh tượng cánh tay họa xăm của Tề Việt một chiêu gạ gục tên trộm kia vụt qua trước mắt cậu.

Cậu cảm thấy cơ thể mình toàn bộ lông tóc đều dựng ngược như bị gió lạnh thổi qua.

Ngầu quá.

Cố Trung không biết có phải do cậu khó tính hay do mấy lời đồn đại kia nữa, xem việc nào cũng thấy không vừa ý. Nói ngắn gọn cậu thấy mình đã đi qua tất cả các địa điểm trên khắp con phố, đường đi cũng ngoằn nghèo phức tạp.

Cuối cùng vẫn lại dừng ngay trước cửa pháo đài.

Quá mất mặt.

Mà mất mặt hơn nữa chính là Tề Việt đang đứng dựa vào cửa, ôm tay cười đến là thoải mái.

“Hi.” Tề Việt nói.

“…Tôi đi tản bộ.” Cố Trung thành thật trả lời.

“Tản bộ mà đạp xe, cũng rất khác người,” Tề Việt quay người đi vào trong tiệm, “Trên tầng ba có khách gọi bít tết, cậu mang lên đi.”

Tại sao?

Cậu đâu phải nhân viên chạy việc nữa, là nhân viên cũ rồi.

Cố Trung buồn bã nhận lấy khay bê một phần bít tết lên tầng.

Cứ như thế thôi sao?

Ngày hôm qua cậu lo lắng pháo đài này sớm muộn sẽ phá sản vì ông chủ đáng ngờ kia, hôm nay mới phát hiện ra việc kinh doanh ở đây không phải lúc nào cũng vắng vẻ.

Tuy mới chỉ là thứ Sáu nhưng từ trưa đến giờ vẫn rất đông khách, còn không ngừng gọi đồ.

Hôm nay cậu nhân viên mới kia cũng đi làm, bận rộn luôn tay luôn chân.

Cố Trung định thừa dịp này xem cậu ta pha cà phê thế nào, nhưng làm phục vụ thật sự không có thời gian đâu mà học trộm nữa. Cậu hết bưng bê chạy bàn lại đến thu dọn bát đĩa, lau lia bàn ghế. Cứ phải xin chào khách hàng, mời ngài vào, ngài chờ một lát. Nhiều lúc cậu bị giục đến cuống hết cả lên, liền cảm thấy khó chịu muốn trừng mắt nhìn Tề Việt.

Tề Việt ngoại trừ lúc có khách gọi bít tết phải bận rộn một lúc trong bếp ra, còn lại đều nhàn nhã đứng bên cửa sổ ngắm cảnh sắc ngoài phố.

Bận bịu đến tận hơn hai tiếng sau, lượng khách bắt đầu giảm. Cố Trung cầm giẻ chậm chạp lau lau bàn, duỗi người giãn cơ.

“Mệt không?” Tề Việt đứng bên cạnh nhìn cậu.

“Tôi không nói được nữa đâu.” Cố Trung thở dài.

“Không phải cậu nói hôm nay không đến nữa sao?” Tề Việt hỏi, lấy trong túi ra một tờ giấy từ từ mở ra, “Tôi còn đang định dán cái này lên.”

Cố Trung hướng mắt nhìn tờ giấy, là thông báo tuyển nhân viên.

Tuyển nhân viên mới thì cũng không có gì lạ, nhưng kiểu gì cậu cũng không nghĩ đến đây vẫn là cái tờ giấy từ lần trước cậu đến xin việc.

“Đây là vật gia truyền nhà anh à?” Cố Trung ngạc nhiên đến nỗi eo cũng hết đau. “Hai lần trước tôi đến đã là tờ giấy này, đến bây giờ vẫn dùng?”

“Chữ tôi xấu,” Tề Việt nói, gió từ cửa sổ thổi vào, vết rách trên tờ giấy theo gió bay phấp phới, “Đây là Miêu Miêu viết, cũng xấu nhưng mà nhìn được.”

Cố Trung nhìn chằm chằm tờ thông báo, cuối cùng cúi đầu xuống: “Anh vẫn muốn thuê à?”

“Thuê chứ, hai người không đủ.” Tề Việt nói.

“Anh lấy giấy bút ra đây,” Cố Trung ném cái giẻ lên bàn, “Tôi viết cho anh.”

Cố Trung thành tích không cao, lại còn hay gây phiền phức. Đúng là phẩm chất học tập đáng lo ngại, nhưng chữ viết lại có thể đem đi khoe khoang.

Viết bút lông hay bút máy đều là do ba cậu nghiêm khắc luyện thành.

Tề Việt lục lọi quầy bar đến năm phút vẫn không tìm được tờ giấy nào hẳn hoi tử tế. Cuối cùng hắn cắt vỏ hộp sữa bò ra, đặt một miếng trước mặt Cố Trung.

“Này có được không?” Hắn hỏi.

“…Được.” Cố Trung ngồi xuống.

“Muốn viết bút nào?” Tề Việt hỏi.

“Giấy còn phải lấy vỏ đóng gói,” Cố Trung nhìn hắn, “Bút còn có mà chọn sao?”

Tề Việt lấy trong túi quần ra một chiếc bút đen để lên bàn.

Cố Trung cầm lấy tờ giấy bị rách lúc trước, đối chiếu nội dung rồi chép lại: “Có thể tìm thêm người chạy việc… là làm việc giống tôi ấy, tuyển thêm một người được không? Hôm nay tôi chạy lên chạy xuống ba tầng cũng phải đến năm mươi lần.”

“Được,” Tề Việt gật đầu, cầm tờ giấy lên nhìn một chút, vừa đi ra cửa vừa nói, “Cậu với chữ viết tay không giống cùng một người nha.”

Cố Trung chẳng có sức lực đâu mà phản bác, ngồi ở ghế ngoắc ngoắc cái chân, ai cũng bảo chạy nhiều chân sẽ nhỏ nhưng đâu có đúng. Chân cậu bây giờ phồng to như củ cà rốt rồi.

Có mười con thỏ cũng không nhổ nổi cái củ này.

Buổi tối ngược lại không quá đông khách. Cố Trung cũng chẳng có tâm tình đâu mà nghĩ lý do là gì, chỉ cảm thấy rất tốt, quá tốt là đằng khác.

Cậu nhân viên đứng quầy bar mới sáu rưỡi đã về nhà, trong cửa tiệm chỉ còn lại Cố Trung làm việc.

Đến lúc này rốt cục Tề Việt cũng giúp đỡ, bận bịu một hồi phía sau quầy bar, hỏi cậu một câu: “Cậu nói với nhà sẽ không về ăn cơm chưa?”

“Không cần nói, không sao.” Cố Trung cầm lấy cái khay vừa phục vụ cho bàn khách cuối cùng.

“Lát nữa muốn ăn gì?” Tề Việt hơi nhìn về phía bàn khách kia, “Chúng ta có thể ăn cơm.”

“Tôi đói mờ mắt rồi,” Cố Trung thở dài, nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu, “Nhưng không muốn ăn cứt.”

Tề Việt cong khóe miệng, chân kéo một cái ghế sang bên cạnh: “Ngồi đi.”

“Làm gì?” Cố Trung cảnh giác cao nhìn hắn, “Không phải anh nói trong lúc làm việc không được tùy tiện ngồi sao?”

“Thế cậu đứng đi.” Tề Việt nói.

Cố Trung ngồi xuống.

“Theo lý thuyết mà nói,” Tề Việt đứng ra phía sau, tay đặt lên vai cậu, “Lúc này chân cẳng sẽ mỏi nhất…”

Cố Trung quay đầu lại nhìn tay hắn.

“Nhưng mà bây giờ không có điều kiện để xoa bóp bắp chân cho cậu,” hai tay Tề Việt đang đặt trên vai cậu không dùng nhiều sức mà bóp một cái, nhấc lên rồi thả ra, “Bóp vai trước đi.”

Hai vai mỏi nhừ của Cố Trung đột nhiên truyền đến cảm giác thả lỏng thoải mái, át đi tâm lí lo lắng và cảnh giác ban nãy, cậu không nhịn được trầm giọng nói một tiếng: “A sảng khoái quá.”

Tề Việt cười cười tiếp tục nắn vai cậu, sau đó hơi đẩy đầu cậu ra phía trước rồi ấn một đường từ cổ xuống lưng: “Đỡ hơn không?”

“Trước kia anh từng làm ở tiệm uốn tóc hả?” Cố Trung dựa trán vào quầy bar híp hai mắt, “A thoải mái thật.”

“Không có.” Tề Việt nói.

“Tạm thời tôi không nghỉ việc đi,” Cố Trung nói, “Còn có cả loại phúc lợi như thế này, không thể lãng phí được.”

Tề Việt dùng ngón tay ấn ấn trán cậu rồi kéo về phía sau, cậu ngửa đầu lưng dựa vào ghế, mặt đối mặt với Tề Việt.

“Cậu tưởng bở hả,” Tề Việt nói, “Hôm nay là do cậu vất vả.”

“Đúng thế, ai cũng rất mệt thế tại sao anh không xoa bóp cho cậu ta?” Cố Trung nhếch môi cười cười.

“Bởi vì cậu là Nhị,” Tề Việt nói, tay giữ chặt trán Cố Trung lúc cậu muốn ngồi thẳng dậy, “Cậu có điểm ngốc giống một người bạn của tôi.”

“Bạn từ lúc nào?” Cố Trung tiếp tục ngẩng đầu lên.

“Rất lâu về trước rồi, lúc đó cậu còn nhỏ.” Ánh mắt Tề Việt đột nhiên tưởng như một lời khó bày tỏ hết cảm xúc.

Một lão đại, một lão nhị… một đứa con gái.

Vào sinh ra tử.

Thật lâu trước đây giang hồ đồn đại.

“Anh ta đi tù sao?” Cố Trung hỏi.

Tề Việt nhìn cậu một lúc lâu mới nói: “Xem nhiều phim truyền hình quá đấy.”

“Thế người bạn này của anh thì sao?” Cố Trung lại hỏi.

“Ngồi tù,” Tề Việt ngẩng đầu hướng mắt nhìn lên bàn khách kia, “Đi dọn dẹp đi, khách về rồi.”

Cố Trung đã quen việc thu cốc, mang về quầy bar vừa rửa vừa hỏi, “Lời đồn kia có thật không?”

“Lời đồn nào?” Tề Việt nhìn cậu.

“Là cái…” Cố Trung đột nhiên nghẹn họng. Nếu như đúng như người ta nói, có lẽ chuyện này đối với Tề Việt chẳng có gì tốt đẹp. Cậu cúi đầu tiếp tục rửa cốc, “Không có gì.”

“Rửa dọn xong thì về đi,” Tề Việt nói, “Đóng cửa rồi.”

“Còn chưa đến tám giờ mà?” Cố Trung nhìn hắn, “Đã đóng cửa sao?”

“Chưa đến tám giờ mà đóng cửa thì bị phạt tiền à?” Tề Việt hỏi.

“Không phạt.” Cố Trung nói.

“Vậy cậu hỏi cái gì,” Tề Việt chậm rãi quay người, “Không cần lau các bàn khác, dọn ở đó xong là được.”

“Hả,” Cố Trung lên tiếng, “Muốn tôi đóng cửa giúp anh à?”

“Không cần, tôi không đi,” Tề Việt ngồi xuống bàn, chân gác lên cái ghế ở bên cạnh, “Tôi ngủ ở bên trong.”

“Anh không về nhà à?” Cố Trung hơi bất ngờ.

Tề Việt quay đầu nhìn cậu: “Tôi không có nhà.”

Sau đó hắn nhắm hai mắt lại ngân nga một câu: “Nhà ta ở tiệm cà phê nơi góc đường…”

Giai điệu* nghe không quá hoàn chỉnh.

Bản gốc: 五音: ngũ âm – năm âm thanh trong âm nhạc cổ Trung Quốc, bao gồm: Cung, Thương, Giốc, Chủy và Vũ.

Cố Trung từ bỏ ý định nghỉ việc, mỗi khi không có tiết học đều sẽ đến pháo đài. Quyết định như vậy không hoàn toàn là bởi cậu không tìm được việc khác hay được Tề Việt bóp vai cho.

Mà là do lúc cậu phát hiện ra Tề Việt có thể là vai chính trong lời đồn được giang hồ nhắc đến, không hiểu sao cậu lại thấy phấn khích, giống như là một bước dẫm lên đám người nhỏ bé, đứng trên đỉnh cao.

Mặc dù không liên quan gì đến cậu, nhưng ở gần vẫn cảm nhận được.

Một người hay mơ màng lại có thể mở tiệm cà phê, biết pha đồ uống, làm bít tết, cánh tay xăm hình, giỏi võ, có cá tính.

Còn có truyền thuyết.

Chậc.

Chỉ là những trải nghiệm ấy cần rất nhiều kiên nhẫn.

Ngày nào Cố Trung cũng chạy tới chạy lui mấy tầng, quầy bar có hai người, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng ai làm phục vụ. Chuyện gì cũng là cậu làm, đến nỗi cảm thấy mình ngày càng hiền lành hơn.

Thỉnh thoảng cậu để ý quan sát Tề Việt lại thấy người này sống quá là đơn điệu.

Đứng bên cạnh cửa sổ ngắm đường phố bên ngoài có lẽ là việc giải trí duy nhất hắn làm.

Không biết có phải là do trải qua sóng to gió lớn liền nghiệm ra hay là vốn dĩ hắn đã nhàm chán như vậy.

Cứ như thế đã qua một tháng, Cố Trung nhận ra mình đã dần thích ứng được công việc bận rộn của người phục vụ, còn cái người phục vụ chưa tuyển kia đã biến mất đi đâu rồi. Ngoài ra thì chẳng thấy chút khung cảnh giang hồ nào.

Chán.

Cậu đứng cạnh cửa sổ nhìn ra cảnh vật trên phố bên ngoài.

Rốt cuộc là có gì đâu mà xem? Mỗi ngày chỉ có xe cộ và người đi đi lại lại.

Hôm nay tan làm khá muộn. Hai đôi tình nhân trẻ một ngồi tầng trên một ngồi tầng dưới giống như đang thi xem ai ở lại lâu hơn, mãi cho đến khi Cố Trung định viết FFF lên trán mình để thể hiện thái độ thì bọn họ mới rời đi.

Đại loại là biểu cảm như này =)))))

“Đóng cửa nhé, nhé?” Cố Trung nhanh chóng dọn bàn.

“Ừ,” Tề Việt đang đứng cạnh cửa sổ đáp lại một tiếng rồi bước về phía quầy bar, “Không cần rửa đâu, cậu về đi.”

“Không sao,” Cố Trung nhanh nhẹn cọ rửa mấy cái cốc, “Thật ra tôi cảm thấy mình Tết năm nay có khi sẽ rửa hết đống bát trong bữa tất niên.”

“Rửa một lát thôi tôi làm được,” Tề Việt đóng vòi nước lại, “Cậu về đi, không còn sớm nữa.”

“Vậy tôi…” Cố Trung ngừng tay, theo thói quen đi ra dọn nốt chỗ quầy bar, ngẫm nghĩ một chút liền quay đầu lại. “Sao hôm nay anh ôn nhu vậy?”

“Tôi vốn dĩ luôn ôn nhu.” Tề Việt nói.

“Anh nói thật đấy à?” Cố Trung nở nụ cười.

“Bây giờ thì đúng,” Tề Việt liếc mắt nhìn cậu, mặt không biểu tình gì, “Nhưng nếu cậu còn chưa về thì tôi không chắc.”

Cố Trung nhận ra nụ cười trên mặt Tề Việt đã biến mất, nhất thời không biết mình đã chọc phải điểm nào trên người hắn, liền ủ rũ.

Giống hệt con gái, nói thay đổi liền thay đổi ngay được, không biết lí do là gì.

“Vậy được,” Cậu vứt giẻ lau lên quầy bar, “Tôi đi.”

“Cầm lấy cái này.” Tề Việt ném một phong bì qua chỗ cậu.

“Cái gì đây?” Cố Trung bắt lấy phong bì xoa xoa bên ngoài rồi nhìn vào trong, ngay lập tức nhướn mày, “Là tiền lương à? Nhiều vậy sao?”

“Tính cả tiền thưởng,” Tề Việt đẩy cậu ra khỏi quầy bar, “Cậu ngại nhiều quá thì đưa cho tôi một nửa.”

“Cảm ơn ông chủ.” Cố Trung cấp tốc nhét phong bì vào cặp xách, đeo lên chạy ra cửa.

Cậu còn chưa kịp mở khóa xe đạp, cửa cuốn phía sau đã bị Tề Việt kéo sập xuống.

Cậu ngạc nhiên, Tề Việt chưa bao giờ vội như thế. Bình thường mười phút còn chưa đóng xong cái cửa, vậy mà hôm nay cậu còn chưa đi khỏi đã đóng lại, còn che kín rèm.

“Chuyện gì chứ?” Cố Trung trèo lên xe rồi chậm chạp đạp xe đi.

Mới đạp được một đoạn cậu liền ngoái đầu lại nhìn về phía cửa tiệm. Đột nhiên cậu thấy một chiếc xe bán tải đỗ bên cạnh đường, ba người xuống xe nhanh chóng sải bước về phía pháo đài.

Cố Trung bóp phanh, chân chống xuống đất nhìn chằm chằm mấy người kia.

Cửa chính không đi, lại đi đường vòng.

Cố Trung quen thuộc với chỗ này, bên đó là cửa sau pháo đài.

Ba người biến mất trong bóng tối, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Cố Trung lập tức cảm thấy một loại khí tức.

Cậu quay đầu xe, trở về phía cửa pháo đài.

Có lẽ là quá nhạy cảm rồi, nhưng cậu vẫn thấy giống như có một loại nguy hiểm gì đó. Cậu dựa xe vào tường, còn bản thân dán sát vào cửa sổ, qua khe hở rèm cửa nhìn vào bên trong.

Mấy cái cửa sổ đều không có lấy một kẽ hở, Cố Trung như kẻ trộm cái nào cũng phải nhìn qua, chỉ thấy thoáng qua một bóng người, chắc là Tề Việt.

Cậu đang cố gắng không gây tiếng động để vòng ra phía cửa sau nhìn thì trong phòng vang lên tiếng động.

Âm thanh không lớn nhưng lại khiến cho người ta phải bất an, chính là tiếng đạp đổ cửa. Cửa sau pháo đài làm bằng sắt, không thể phát ra tiếng động này. Chắc chắn là cái cửa gỗ ngăn giữa phòng chính và phòng bếp đã bị đá nát.

Sau tiếng vỡ vụn, Cố Trung nghe thấy có người nói ở bên trong.

Không rõ là đang nói cái gì, nhưng ngữ điệu và âm thanh đều không phải Tề Việt.

Sắp xảy ra chuyện.

Tay Cố Trung đột nhiên tê tê, không biết là do sợ hãi hay phấn khích.

Cậu nhìn xung quanh bốn phía không thấy có vật gì có thể dùng, đành phải đi bộ về phía sau pháo đài. Trước cửa sau xếp chồng mấy cái bàn ghế cũ.

Cậu rón rén lấy được một cái ghế đến gần cửa sau.

Cửa đang mở, bên trong có ánh đèn hắt ra.

Tiếng nói chuyện lúc trước đã ngừng, căn phòng lặng như tờ.

Cố Trung cẩn thận ghé nửa cái đầu vào trong xem xét, vốn chỉ định nhìn bằng một bên mắt, nhưng vừa mới nhìn vào đã thấy ba người khi nãy.

Bọn chúng quay lưng về phía cậu, đứng thành hình vòng cung vây quanh Tề Việt.

Tay Cố Trung đang cầm ghế hơi đổ mồ hôi. Trước khi cậu kịp điều chỉnh tư thế, mấy người bên trong đột nhiên giơ tay, không biết đang cầm cái gì vung lên đập một cái thật mạnh vào lưng Tề Việt.

Tiếng động nặng nề vang lên khiến Cố Trung suýt nữa kêu một tiếng, nửa người cậu tránh ra khỏi cánh cửa, nghĩ nếu đối phương định động tay một lần nữa cậu sẽ lao vào trong.

Tề Việt không phát ra tiếng nào, lảo đảo mấy bước về phía trước, tay phải chống vào tường mới đứng vững được.

Hắn cúi đầu ho khan hai tiếng, đưa tay lên lau miệng. Vừa ngẩng đầu lên, mắt hắn chạm phải ánh mắt Cố Trung phía đối diện.

Cả hai đều sửng sốt.

Tề Việt so với cậu rõ ràng kinh ngạc hơn nhiều, phải mấy giây sau mới cau mày, miệng dùng khẩu hình nói với cậu một câu: “Đi ngay!”