Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 307

"Không phải."

Hoàng nhún vai lại, tiếp tục lôi một con rối gỗ ra lau cẩn thận lại.

Thằng bé lấy làm lạ trước thái độ hờ hững của Hoàng dành cho câu hỏi của mình thì sầm mặt lại, nó phùng môi lại càu nhàu.

"Thôi thì kệ các người. Tự nhiên hỏi chi cho thêm bực."

Nói đoạn nó bỏ đi sang một góc chơi một mình không thèm đếm xỉa gì tới Hoàng, chỉ là nó không thấy Mai nữa nên nó mới hỏi, chứ tự nhiên nó cũng thèm vào.

Thấy nó lủi thủi ngồi một xó quay lưng trông phát tội, Hoàng biết chắc vừa nãy thái độ không chú ý tới nó làm nó buồn tính lại nịnh thì lại thấy thằng bé lật đật đứng lên, chạy ra chỗ Nhung đang nằm.

Nó áp tay lên trán của Nhung, nhắm chặt mắt lại mặt nhăn nhúm.

Hoàng nhìn qua thấy có vô số tia năng thực xuyên thấu qua tay, truyền vào đại nạo đi khắp các mạch máu người Nhung. Hành động này của nó làm cậu nhớ đến cậu bé Bi ngày trước. Chắc hẳn lúc ấy cậu cũng bỏ tay vào vết thương của Hoàng làm thế này để dễ khỏi bệnh hơn.

"Thôi đi lại đây đi, đừng làm nữa, anh bảo lát nữa mẹ em sẽ tỉnh lại thôi."

Thằng bé buông tay ra nhìn Hoàng.

"Cậu bảo lát nữa là khi nào?"

"Là lát nữa. Ngoan lại đây. Anh nói nghe này."

Nó phụng phịu đi lại chỗ Hoàng, cậu rất tự nhiên ôm nó vào lòng.

"Em pháp khí ít ỏi lại non nớt, đừng tốn vào những việc không cần thiết như thế này hiểu không?"

"Tôi biết."

Thằng bé cựa quậy trong người Hoàng tỏ ý muốn chạy ra ngoài, Hoàng vẫn ôm lấy nó. Đáng lí ra thời tiết oi bức này sẽ khiến cậu đổ mồ hôi, nhưng không.

"Này, đừng hòng ôm tôi như cục đá để bớt nóng nhé."

"Hả?"

Hoàng ngớ người ra cười ha ha, đúng, đúng rồi. Thằng này khôn phết.

"Tôi thừa biết ra, ba cái trò trẻ ranh mà đòi qua mặt."

"Hừm. Anh đùa đấy, anh bảo rồi, em mà phí phạm pháp lực thế thì sẽ nhanh bị hạ bậc tu vi."

Thằng bé không nói gì, cũng không cựa người đòi vùng ra nữa, nó lẳng lặng nhìn đống đồ đằng sau Hoàng.

"Lần đầu tiên tôi thấy một pháp sư lắm chuyện như cậu. Theo lí mà nói, nếu mấy lão già kia bắt được tôi lên đây rồi thì nhất định sẽ tìm cách lôi tôi đi xuống âm ty, không như cậu."

"Ừ, vì anh đẹp trai mà."

"Vớ vẩn. Việc đấy liên quan gì? Vì cậu bị thần kinh thì có."

"Ha ha, sao cũng được."

Hoàng thả thằng bé ra, nhìn trộm nó một cái rồi thở dài.

"Tối nay bác em sẽ quay lại, em sẽ ở đây chứ?"