Pháp Y Trạch Đông Bạch

Chương 2-18: Xác chết không mặt (Ngươi có biết vì sao ngươi lại ở đây không?)

Hiện tại là giờ Tuất ( tầm 19h -21h), tôi và Xuân Bách đến nha môn tìm Đại Nhân, lúc về tôi có cầm theo sợi dây buộc nẹp đèn theo để so sánh vết hằn trên tử thi lại lần nữa. Vào thư phòng Đại Nhân cũng vừa đọc xong bảng báo cáo của tôi chiều nay, ông ta cũng tính tới gặp chúng tôi thì chúng tôi tới trước.

- Đại Nhân:" Các cậu tới đúng lúc lắm, ta có vài thắc mắc tính hỏi cậu Thành Lạc. Dấu tay Hộ tịch là gì? Và chuyện về gã đàn ông cậu họa nha môn đã bắt được trong chiều hôm qua khi hắn tính trống khỏi thành. Hắn ta chỉ tới thành mục đích tìm em trai thất lạc của hắn từ nhỏ, cứ mỗi thành hắn sẽ ở lại lâu để tìm kiếm và hắn đã ở hết ba thành tính luôn thành Xuân Lạc này. Ta cũng đã tra giốmg như lời hắn nói. "

Tôi giải thích Đại Nhân về dấu tay Hộ tịch xong, Đại Nhân gật đầu có vẻ tán thành, Đại Nhân nói:

- " Như vậy cũng tốt, sẽ giúp cho việc tra án sau này giúp thu hẹp lại phạm vì, cậu làm tốt hơn ta kỳ vọng đấy Thành Lạc. Mà khuya như vậy hai cậu tới đây có việc khẩn chăng?".

- Xuân Bách trả lời: " Bẩm Đại Nhân chúng tôi xác định được hung thủ rồi:"

- Đại Nhân: " Hả? Nếu vậy thì tốt quá rồi"

- Tôi: " Đại Nhân trước khi bắt hung thu, chúng ta cần quay về nhà xác trước đã".

Ba người chúng tôi quay về nhà xác nha môn, lúc này Trần Trung đã về nhà, tôi lấy mấy vật chứng đã tìm thấy lúc chiều ra đồng thời mở nắp hai quan tài của tử thi thứ bảy và của tử thi ở hẻm nhỏ (Trần Khánh Vĩ) ra.

Như đã có kinh nghiệm, hai người Đại Nhân và Xuân Bách đã ngậm miếng gừng vào miệng trước nên không ói như lúc đầu nữa. Hai người bọn họ tiến lại phía chỗ tôi đứng.

Tôi lấy sợ dây mảnh buộc nẹp đèn tới chỗ từng đôi tay của tử thi để ướm vào so sánh, vết hằn phù hợp. Tôi đưa Xuân Bách xem hai vật chứng còn lại, một trong số đó Xuân Bách đã nhận ra đó là bột trong ngón tay tử thi nữ.

- " Bột này giống bột phấn nền của nữ nhi trang điểm, mùi loại này khá nhẹ " Xuân Bách vừa nói vừa dùng ngón tay thử đưa lên mũi để nhận biết mùi hương.

- Tôi dùng vẻ mặt điềm tỉnh nhìn Xuân Bách nói:" Cậu thật nghe ra mùi phấn?"

- Xuân Bách gật đầu.

Tôi không dám nói sự thật, chỉ biết im lặng bảo cậu ta đi rửa tay, rửa mặt thật sạch với cái cớ mặt cậu dơ cả rồi.

[ Để Xuân Bách biết được mình vừa người bột được lấy từ tay tử thi chắc cậu ta tối nay nhốt tôi ở ngoài phòng ] Tôi không dám nghĩ tới cảnh đó.

Còn mảng lưới nhỏ tựa hồ khô tôi và Xuân Bách đều nghĩ là hồ dùng trong dán giấy.

Tất cả những chứng cứ đều phù hợp với nghề đối tượng nhưng quan trọng vẫn là dấu vân tay, để tránh đêm dài lắm mộng, Đại Nhân quyết định tới quán lồng đèn nhỏ đó đánh nhanh rút gọn.

Tôi và Xuân Bách cũng đi theo.

Tới quán nha sai gõ cửa, từ cửa tiệm bước ra một vị thiếu niên trẻ tuổi gương mặt sáng, cặp mắt màu nâu, sóng mũi cao mặc dù mặc đồ giống mọi người trong thành nhưng nhìn cậu ta khác hẳn người dân ở đây, cậu ta vừa hỏi vừa nhìn về phía tôi bằng cặp mắt khác lạ:

- " Chẵn hay các vị nha sai tới nhà tiểu nhân đêm khuya có việc gì?"

Quan sai đáp: " tới khám nhà ngươi, ngươi tránh ra để bọn ta vào xét".

Cậu ta mở cửa, hai người quan sai vừa bước vào đã bị cậu ta đánh ngã ngay tại chỗ, tôi thấy vậy cùng bốn quan sai nữa liền chạy vào tiếp ứng, hung thủ là người có võ công đúng nghĩa võ của những phim kiếm hiệp tôi từng xem. Cách hắn đánh thật làm người đối kháng trực diện phải sợ vì đòn nào cũng ra tay thâm hiểm muốn lấy mạng người còn không thì từ gãy tay chân tới trật khớp gối háng.

- BỊCH.... RẦM......XOẢNG!!!! tiếng đánh nhau, tiếng vỡ bàn ghế, tiếng vỡ bình bông.

Mới đó hung thủ đã đánh thêm hai nha sai nằm tại chỗ la đau quằng quại, Xuân Bách thấy vậy chạy vào kiểm tra cho bọn họ.

Tôi quơ được cây gậy trước nhà chạy vào dùng quyền gậy đánh với cậu ta, tuy tôi không thể bay nhảy như hung thủ nhưng cũng không tới nỗi bị đánh nằm được.

Hung thủ móc phía đai lưng ra một thanh kiếm dẻo, lưỡi kiếm thanh mảnh uyển chuyển như con rắn, tiến tới đánh phía bên tay trái tôi, tôi dùng gậy đỡ bước chân tiến lên xoay gậy hướng đánh mặt hung thủ, hắn ta né đòn đưa đường kiếm luồng phía dưới đã cứa được tay tôi, tay tôi rướm máu nhưng lo tập trung đánh nên tôi không có cảm giác đau. Tôi với hắn cứ như vậy dằn co một lúc nhưng không biết từ ở đâu đã có một ám khí nhắm thẳng vào hung thủ làm hắn bị thương nằm xuống.

- " Ai đó?" Tôi đảo mắt nhìn xung quanh không thấy ai ngoại trừ Xuân Bách đang kiểm tra người bị thương bên trong và bên ngoài có Đại Nhân và bốn nha sai khác.

Tôi lại hắn hỏi có phả tám vụ án mạng liên tiếp đều do hắn ra tay không thì tên hung thủ nhìn về phía nhà trong đầy tiếc nối, hắn nhìn tôi nói:

- "Những tưởng ngươi sẽ lâu lắm mới tìm được ta nhưng không ngờ người tới sớm hơn ta tưởng. Tất cả tại ta khinh suất, phải tắm người đó do ta gϊếŧ."

- " Tại sao ngươi lại gϊếŧ họ, bọn họ đã đắt tội gì người ".Tôi quát lớn.

- Vẻ mặt tên hung thủ thản nhiên cười to nói: " Cả đời ta thích nhất nghiêng cứu lồng đèn, mới đây ta biết được một trong nhưng nguyên liệu làm lồng đèn đẹp nhất, tốt nhất là da. Từ lúc ở Tây Vực ta đã được một cao nhân tặng cuốn sách cổ về cách làm lồng đèn cầu phúc, gần đây vì chuẩn bị cho dịp tết Nguyên Tiêu sắp tới, ta đã đọc cuốn sách đó lại, ngươi biết lồng đèn đẹp nhất, cầu phúc nhanh nhất từ da nào không? Là da người đó.... ha..ha..ha..ha... lòng đẹp da mặt sẽ tốt".

- Tôi tức giận hỏi: " bọn họ đã làm gì người mà người gϊếŧ họ?"

- Hung thủ thản nhiên đáp: " Một trong số chúng đáng chết, thậm chí chết trăm vạn lần còn không sướng tay ta đặc biệt tên Lam Đào Soái, còn nhưng người khác ta buộc phải làm vì nguyên liệu làm lồng đèn cầu phúc phải có đủ da mặt: Hiếu Thuận - Chính Trực - Chung Tình - Cần Mẩn - Liêm Sỉ. Những người đó đều được ta vô tình phát hiện được, ta theo dõi hơn nửa năm nay và lên kế hoạch tỉ mỉ. Một là cô gái nhà Lương gia ở ngoại thành năm trăm mét phía Đông, tính cách cô ta hiền, tốt bụng lain rất hiếu thảo với phụ mẫu... mặc dù là mẹ kế nhưng cô ta vẫn luôn nhịn nhục chăm như mẹ ruột, một cô gái có hiếu như vậy thích hợp làm nguyên liệu của đèn, mà đã gϊếŧ con thì ta mãn nguyện để bà mẹ đi theo ha... ha... ha. Hai là tên nông dân cần mẩn ngoài thành phía Tây hắn ta luôn chăm chỉ làm việc đi sớm về khuya, cần mẩn lo cho vợ hẳn ta đã xuống tay với hắn dĩ nhiên không để nương tử hắn bơ vơ. Ba là tên sỹ tử nghèo sát bên nhà ta đây, à còn nữa... còn tên Trần Khánh Vỹ kia đại thiếu gia chung tình. Thoạt đầu ta rất sợ, nhưng ngươi biết không khi càng gϊếŧ nhiều người cảm giác trong lòng như có nguồn năng lượng làm ta cảm thấy thoải mái tột cùng."

- " Người đúng là tên bệnh hoạn" Xuân Bách đi lại phía tôi nhìn tên hung thủ chửi.

- Hung thủ: " Ha... ha... ha... ngươi chửi ta nhưng người hãy xem lại mình đi, người cũng bệnh hoạn không thua gì ta ".

Xuân Bách mặt tức đến đỏ, tôi thấy vậy nắm tay Xuân Bách xoa dịu rồi nhìn tên hung thủ nói:

- " Ngươi chết tới nơi đừng nói phí lời, mau theo chúng ta về nha môn "

- " Ngươi tưởng bắt được ta sao.. ha... ha... ha... nằm mơ đi Đại Pháp Y Trạch Đông Bạch, CUỘC SỐNG Ở THẾ GIỚI NÀY CỦA NGƯỜI CÓ LẼ SẼ KHÁC TRƯỚC ĐẤY, TA CHÚC MỪNG NGƯƠI SPACE TRAVEL PERSON ". Nói rồi tên hung thủ dùng dao tự cắt cổ mình chết.

Đại Nhân đi vào chứng kiến sự việc sai quan sai thu dọn, khám xét nhà hung thủ.

Trong đầu tôi một tiếng " boong " sau khi nghe được tên đó vừa nói, từng câu từng chữ thốt ra từ miệng hắn như có làng gió rét thổi vào não tôi, tâm trạng tôi lúc này rối bời muốn ngăn hắn đừng cắt cổ để tôi tự tra xem điều gì đang diễn ra với mình tại cái nơi này, vì sao hắn biết tôi và kẻ nào đó đã ra tay với hắn khi nãy lúc chúng tôi giao tranh.... Một loạt câu hỏi trong đầu làm tôi không kịp phản ứng với câu hỏi Đại Nhân hỏi, Xuân Bách nắm cánh tay tôi lây, trả lời Đại Nhân:

- " Vâng, Đại Nhân về nha môn trước, sáng tôi và Lạc Thành quay lại nha môn".

Tôi quay lại Xuân Bách nhìn cậu ta, Xuân Bách hỏi tôi có chuyện gì, câu sau cùng lúc nãy cậu ta không hiểu gì hết hỏi tôi có biết không. Tôi hít một hơi trong lòng, cố giấu lại suy nghĩ của mình rồi cười với Xuân Bách trả lời:

- " Người thông minh như Bách Đại Phu đây còn không hiểu thì tôi sao hiểu rõ được ".

Tôi làm bộ ngáp, đấm lưng vài rồi kéo tay Xuân Bách về nhà.

[ Một hành động vô thức nhưng không biết được người đi phía sau đã đỏ cả mặt, tía cả tay ].