Editor: Aki Re
Trần Khanh bắt lấy tay Tô Mộc, thở ngắn than dài, "Ngươi đừng sợ, dì đây sẽ chống lưng cho ngươi, chỉ là Hứa Tố cũng già đầu rồi, cha mẹ hắn đều không còn nữa, chỉ có người dì như ta vì chung thân đại sự của hắn nhọc lòng, sợ hắn thật sự tính toán sống cô độc quãng đời còn lại, cũng không cho lưu lại huyết mạch Hứa gia, cho nên em gái, ngươi nguyện ý cùng Hứa Tố chúng ta kết hôn là tốt nhất, nếu không muốn...... Cũng mong ngươi nhất định phải sinh hạ đứa nhỏ này, ngươi không muốn nuôi dưỡng cũng không sao, chúng ta sẽ bồi thường cho ngươi bất cứ cái gì, còn Hứa Tố, ta cũng sẽ giúp ngươi giáo huấn hắn."
Trần Khanh nhiều năm sống ở nước ngoài, lần này trở về chính là vì thúc giục hắn kết hôn, tuy rằng nói Hứa Tố cư nhiên lại có khẩu vị nặng làm lớn bụng nữ sinh cao trung này thật sự là tội ác tày trời, bất quá biết Hứa Tố có hài tử, lại là một chuyện vô cùng tốt.
"Chờ, từ từ......" Tô Mộc rốt cuộc mới phản ứng lại, cô vội nói: "Dì...... Không đúng, là bà cô, con vừa mới nãy là nói giỡn, kỳ thật con là cháu gái của thúc thúc, chỉ đơn thuần là quan hệ thúc cháu, cũng không phải quan hệ kia như người nghĩ."
Trần Khanh sửng sốt một chút, ngay sau đó nhìn về phía Hứa Tố, "Ngươi cùng em gái này là quan hệ thúc cháu?"
"Ân." Hứa Tố hơi hơi gật đầu, nhìn thấy bộ dạng Tô Mộc nhẹ nhàng thở ra, hắn lại hờ hững bổ một câu: "Bất quá...... Có ai quy định thúc thúc không thể cùng cháu gái quan hệ tình nhân đâu? Huống chi, giữa chúng ta cũng không có tồn tại quan hệ huyết thống, ngươi nói đi, Tiểu Điềm Điềm?"
Ba chữ cuối cùng kia, thật đúng là nói ra khiến người ta tê dại da đầu.
Tô Mộc cả người rùng mình một cái, nhìn thấy Trần Khanh hai mắt đều tỏa sáng, Tô Mộc chỉ có thể cứng đờ cười, "Thúc, thúc thúc...... Không cần nói giỡn, người xem xem, bà cô đều hiểu lầm."
"Ai, xưng hô không thể gọi bậy!" Trần Khanh hưng phấn nói: "Bà cô là để lại cho đứa nhỏ trong bụng ngươi kêu."
Dứt lời, Trần Khanh bắt đầu gọi điện thoại.
Tô Mộc có dự cảm không ổn, "Bà cô...... Người gọi cho ai vậy?"
"Bạn học ta nha, cô ấy chính là bác sĩ tốt nhất khoa sản." Trần Khanh đợi nửa ngày, điện thoại cũng không ai tiếp, cô chờ không kịp, "Ta đi tới nhà tìm cô ấy, bảo cô ấy chuẩn bị tốt làm người đỡ đẻ, hôm nào ta lại mang đồ bổ tới xem ngươi nha."
Trần Khanh cầm lấy túi xách của mình, bước về phía trước vỗ vỗ bả vai Hứa Tố, "Tiểu tử ngươi thật giỏi!"
Nói xong, cô liền thật sự chạy ra khỏi quán cà phê.
Hứa Tố giơ tay phủi bả vai vừa mới bị người kia chạm qua, nhất cử nhất động đều rất ưu nhã cao quý.
Lúc này người đập bàn tiếp theo lại là Tô Mộc, cô giận, "Thúc thúc, người như thế nào không giải thích với dì người!?"
"Vì sao phải giải thích?" Hứa Tố mi như mặc họa*, trong mắt uy nghiêm, không giận tự uy, "Ngươi không phải nói, ngươi là Tiểu Điềm Điềm của ta sao?"
*mặc họa: mực vẽ.
Tô Mộc sững sờ, cô suy sút ngồi ở trên ghế, bụm mặt từ bỏ chữa chạy lỗi lầm nói: "Con cầu xin người không cần kêu con như vậy......"
Hắn dùng biểu tình nghiêm túc lạnh nhạt nói những lời buồn nôn như vậy, cô chỉ cảm thấy có một cỗ cảm giác không khoẻ thật sâu trong người.
Cô đau đầu, lo lắng người dì kia của Hứa Tố thật sự sẽ mang theo một đống đồ bổ tới xem cô, nga...... Không đúng, là tới xem đứa nhỏ trong bụng cô, nhưng mà cô sờ bụng một cái, nói là thịt thừa còn kém không nhiều lắm, có đứa nhỏ kia mới là kỳ quái!
Tô Mộc chỉ có thể xin giúp đỡ từ Hứa Tố, "Con không nên cố ý tới quấy rối, thúc thúc người giúp con giải thích với dì một chút đi, con biết sai rồi......"
"Ta thật lâu trước kia đã nói qua, ta sẽ không nuông chiều ngươi."
Tô Mộc cứng người, bởi vì bị hắn lạnh nhạt, làm sau lưng cô phát lên một cỗ hàn ý.
Nhưng mà, ở thời điểm cô thấp thỏm nhất, môi mỏng Hứa Tố lại chợt động, "Bất quá tựa hồ cảm giác nuông chiều ngươi...... Cũng không tệ lắm."
Tô Mộc sửng sốt.
Hứa Tố đã bảo phục vụ bưng tới một ly cà phê, ở thời điểm mùa hè này, cô yêu thích nhất uống cà phê đá.
Tô Mộc không dám động, cô bắt đầu đứng ngồi không yên, không được tự nhiên hỏi: "Kia, cái này là hiểu lầm...... Thúc thúc rốt cuộc tính toán giải thích như thế nào?"
"Ta còn đang suy xét."
Tô Mộc hơi nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà, Hứa Tố lại nhàn nhạt nói một câu: "Ta đang suy xét, chuyện làm ngươi sinh đứa nhỏ có khả thi hay không thôi."
Hắn lúc nào trên người cũng tản ra một loại hơi thở vương giả khiến người khác không thể làm trái nghịch, cho nên hắn để lộ tin tức ra cũng thực rõ ràng, lời hắn nói trước nay đều là dùng để thông báo cho người khác, mà không phải cùng người khác thương lượng.
Việc này giống như hoàn cảnh ở trong phòng phát sóng trực tiếp, bình luận điên cuồng giống nhau, số 38 cũng kêu, "A!!! Nam nhân bá đạo như vậy thật mê người nha!"
Mà Tô Mộc...... Cả người cô vẫn chưa xác định chuyện gì đang xảy ra.