Editor: @Thụy Mặc
Beta: @Aki Re
Số 38 lạnh giọng hỏi: "Sao ngươi đi gặp Thẩm Nam Tiên không mang quà, mà gặp Thẩm Lưu Dật phải mang theo quà?"
"Ngươi thì biết gì?" Tô Mộc khinh thường "xì" một tiếng: "Nam hài tử và nữ hài tử có thể giống nhau à? Nữ hài tử là dùng để nuông chiều, là báu vật trên thế giới, và dĩ nhiên là ngươi không hiểu."
Giọng nói của số 38 chợt ngừng lại, kế tiếp phát ra với giọng điệu không thể hiểu nổi: "Ngươi cứ cùng Thẩm Lưu Dật đi theo tuyến bách hợp luôn đi!"
"Ta cũng nghĩ vậy, nhưng ta là gái thẳng, không phát triển theo tuyến đó được." Tô Mộc cà lơ phất phơ nói, có chút thái độ bạ đâu nói đấy của công tử, tất nhiên, cô cũng không xem việc phát triển tuyến bách hợp theo lời số 38 đã nói là sự thật.
Một người thích cái đẹp chân chính, đương nhiên từ "Yêu" sẽ mang tính thưởng thức, loại thưởng thức này có thể là vượt qua giới tính.
Tất nhiên là người thường như số 38 không thể hiểu được.
Nếu đệ nhất mỹ nhân Thần giới liên tục mấy trăm năm số 38 biết được nha đầu này âm thầm khinh bỉ mình, chắc chắn sẽ bị cô chọc tức đến phun máu.
Tô Mộc ra phủ, theo lời giới thiệu của Thu Nương, cô quyết định đi tới hàng thịt của vị đầu bếp cũ thường đến để xem thử. Trên đường đi, cô đang định hỏi đường vài người thì thấy phía trước tụ tập một nhóm người, Tô Mộc phát huy trọn vẹn thiên tính thích tham gia náo nhiệt của người Trung Quốc. Cô bước tới gần, theo tầm mắt mọi người nhìn lên trên mới phát hiện trên nóc nhà quán rượu có một cô nương đang đứng, dáng vẻ khóc sướt mướt, đây không phải là muốn nhảy lầu thì còn là gì?
Cô nhìn lại dưới lầu, bóng dáng màu trắng trước mặt vài vị đệ tử Thẩm gia trang mặc y phục màu xanh càng hấp dẫn sức chú ý hơn, người nam nhân hấp dẫn sức chú ý bất kỳ thời khắc nào này dĩ nhiên là Thẩm Nam Tiên.
"Hoàng Phủ cô nương." Thẩm Nam Tiên không biết làm sao mà nói: "Xin hãy từ mái nhà xuống đi."
Vị Hoàng Phủ cô nương kia khóc lóc nói: "Ta không xuống! Nói tóm lại, nếu Thiếu trang chủ không cưới ta, ta sẽ không xuống!"
Wow.
Đây là lấy cái chết để giúp mình lấy chồng nha.
Tô Mộc "chậc chậc" hai tiếng, thầm nghĩ cổ nhân đều ghét lấy chồng như thế à? Mà những người đứng cạnh cô đã bắt đầu thảo luận.
"Đây là cô nương thứ mấy đòi tự tử trong tháng này rồi?"
"Hình như là thứ tư... Không đúng, hình như là người thứ sáu."
"Haizz, Thiếu trang chủ thật thê thảm, mỗi ngày phải xử lý công việc trong sơn trang, nhưng chỉ cần hắn ra ngoài một chuyến là có thể gặp được bán thân chôn cha, nhảy lầu tự tử, nhảy cầu tự tử, bức lương vi xướng*, còn muốn rải xuân dược cho hắn..."
* Bức lương vi xướng (逼良为娼): cưỡng bức con gái nhà lành làm kỹ nữ.
Tô Mộc càng nghe, khóe mắt càng thêm giật mạnh, nói vậy thì... Cuộc sống của Thiếu trang chủ thực sự quá thê thảm.
Ngay lúc tình hình căng thẳng, một người chen vào đám đông. Đây là một nam nhân mặc quần áo trông khá giống thiếu gia nhà giàu mới nổi, mặc dù dáng dấp cũng không tệ, nhưng trên người mặc vàng đẹo bạc khiến hắn nhìn vô cùng thô tục.
Hắn vừa chen tới liền chỉ thẳng vào thiếu nữ đang khóc trên mái nhà và hét lên: "Hoàng Phủ Thiết Nữu, ngươi đòi chết vì một người nam nhân làm gì, xuống cho lão tử!"
"Ta làm gì cũng không cần ngươi lo!"
"Lão tử là ca ca của ngươi!"
"Ca ca thì sao! Hoàng Phủ Thiết Đản, đây là chuyện của ta!"
Hai huynh muội, người trên nóc nhà người dưới nóc nhà bắt đầu ồn ào lên, không ai chịu nhường ai, nhưng cái tên Hoàng Phủ Thiết Đản, Hoàng Phủ Thiết Nữu này... Ừm, thật không hổ là huynh muội.
Tô Mộc đang thầm cảm thán, đột nhiên một bàn tay kéo cô ra ngoài, cô chưa kịp phản ứng lại đã thấy Hoàng Phủ Thiết Đản vừa kéo cô ra đã hét về phía Hoàng Phủ Thiết Nữu: "Không phải ngươi muốn lấy chồng à?! Cớ gì phải thắt cổ mình lên vì Thẩm Nam Tiên, ta thấy người này không tệ, ngươi có thể suy xét lại mà!"
Người mà hắn nói... Cũng chính là Tô Mộc, hoàn toàn bị hắn tiện tay kéo ra.
Trong giọng của Thẩm Nam Tiên hơi lộ ra bất ngờ: "Tiểu công tử?"
"Hì hì... Thiếu trang chủ." Tô Mộc lúng túng vẫy tay chào hỏi.
Tiếng khóc trên nóc nhà thực sự dừng lại.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng Hoàng Phủ Thiết Nữu sẽ ngừng gây chuyện, nàng ta lại òa khóc tiếp: "Hoàng Phủ Thiết Đản, ngươi tìm tới một nam nhân dáng dấp thấp như thế, trên người còn không có mấy lạng thịt là để lăng mạ ta sao?"
Hả???
Tô Mộc không thích nghe điều này, dù sao cô cũng là một người cao 165 cm khi mang giày cao gót vào cũng xấp xỉ 170 cm đó!
Cô đẩy Hoàng Phủ Thiết Đản ra, chỉ thẳng vào người trên nóc nhà và mắng: "Ngươi đừng khóc! Ta nói cho ngươi biết, Thiếu trang chủ của chúng ta sẽ không bao giờ cưới ngươi! Dù hắn phải thành thân với thanh kiếm của hắn, thì cũng sẽ không cưới ngươi!"
Tầm mắt mọi người đột nhiên không hẹn mà cùng tập trung lên thanh trường kiếm mà Thẩm Nam Tiên đang cầm trong tay.
Thẩm Nam Tiên nhìn Tô Mộc, hắn vẫn bình tĩnh như mọi khi.
"Không!" Hoàng Phủ Thiết Nữu không dám tin rằng mình còn không bằng một thanh kiếm, nàng khóc lóc xin chứng cứ từ Thẩm Nam Tiên: "Thiếu trang chủ, lời của hắn là giả đúng không?!"
Thẩm Nam Tiên vân đạm phong khinh* mỉm cười: "Là thật sự."
* Vân đạm phong khinh: chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.
Thân thể Hoàng Phủ Thiết Nữu chợt lắc lư.
"Ta nói cho ngươi biết!" Tô Mộc vô cùng tức giận: "Thiếu trang chủ của chúng ta không thích nữ nhân, chỉ thích thanh kiếm này, dù hôm nay ngươi nhảy xuống từ nóc nhà, Thiếu trang chủ của chúng ta vẫn sẽ không đỡ lấy ngươi!"
"Ta không tin!" Hoàng Phủ Thiết Nữu bịt lấy lỗ tai và hét to, chân nàng khẽ trượt, lại hét một tiếng thì đã rơi xuống từ nóc nhà.
Mọi người kinh hoảng, Tô Mộc càng thêm hoảng sợ, Thẩm Nam Tiên... Lại bình tĩnh lùi ra sau một bước.
Động tác nhỏ này của hắn bị Tô Mộc thấy được, trong nháy mắt, tầm mắt hai người đã trao đổi qua lại.
Mí mắt của Tô Mộc nhảy lên: "Này, Thiếu trang chủ, đã nói là trạch tâm nhân hậu*, trợ nhân vi nhạc* đâu mất rồi?"
* Trạch tâm nhân hậu: chỉ người có trái tim nhân hậu và khoan dung với mọi người.
* Trợ nhân vi nhạc: lấy việc giúp người khác làm niềm vui.
Thẩm Nam Tiên bình tĩnh mỉm cười: "Ngươi đã nói, ta sẽ không đỡ lấy nàng ta."