Editor: Aki Re
Sau khi Tô Mộc cùng Hứa Tố chính thức lãnh giấy kết hôn, Hứa Tố làm chính xác y như lời hắn nói, thời điểm nỗ lực tạo Tiểu Mộc Mộc trong bụng Tô Mộc, cảm giác phạm tội của hắn giảm bớt không ít, kỳ thật lời này cũng không đáng tin cậy, Hứa Tố vốn dĩ cũng không phải chính nhân quân tử tuân thủ luận pháp gì, chẳng qua hắn cần một cái lý do có thể danh chính ngôn thuận cùng Tô Mộc trải qua những tháng ngày xấu hổ thôi.
So với kết quả làm Tiểu Mộc Mộc xuất hiện, hắn vẫn thích quá trình nỗ lực tạo ra Tiểu Mộc Mộc xuất hiện hơn, nhưng mà Hứa Tố cũng không phải là người có thể làm được mọi chuyện vạch sẵn trong kế hoạch, Tô Mộc cùng dì Hứa Tố là Trần Khanh cùng nhau hợp mưu, nhân cơ hội Hứa Tố say rượu, sau khi cầm kim đâm áo mưa nhỏ, một phát nhập hồn, Tô Mộc thành công mang bầu đứa nhỏ.
Hứa Tố thực khó chịu, nhưng Tô Mộc đi bệnh viện chăm sóc đứa nhỏ khiến hắn làm không được, liền chỉ có thể chịu khó ăn chay vài tháng.
Lúc đó, Tô Diệp đang cùng Đường Như Nhất yêu đương cuồng nhiệt tò mò sờ bụng to của chị, lại tò mò hỏi: "Chị, em nhìn thúc thúc giống như cũng không muốn có hài tử, chị như thế nào có thể mang bầu?"
"Tiểu Diệp Tử, chờ tương lai em kết hôn em liền sẽ hiểu." Tô Mộc vỗ vai Tô Diệp, dùng miệng lưỡi người từng trải, tận tình khuyên bảo nói: "Gặp được nam nhân tinh lực quá tốt, hàng đêm làm cô dâu cũng không phải chuyện tốt."
Lúc ấy Tô Diệp chưa biết còn không hiểu, chờ đến sau khi cô cùng Đường Như Nhất kết hôn, cô liền mang theo khuôn mặt đau khổ tìm Tô Mộc, "Chị...... Em cũng muốn mang thai để được nghỉ ngơi mấy tháng."
Lúc này Tô Mộc đang đau đầu vì chuyện Hứa Nặc bảy tuổi ở trường học đánh nhau, chỉ có thể cũng dùng vẻ mặt đau khổ nói: "Em nha, chị cũng muốn nhưng mà không giúp gì được a."
Không lâu sau, Tô Diệp đã bị Đường Như Nhất tìm tới cửa mang đi rồi.
Tô Mộc nhìn cửa phòng đóng chặt gọi: "Nặc Nặc, mẹ không trách con cùng người khác đánh nhau, con ra ngoài đi được không?"
"Con không muốn ra!" Cửa phòng truyền đến thanh âm non nớt của bé gái: "Mẹ chỉ biết mắng con, rõ ràng nam sinh kia sai!"
"Nặc Nặc, con không thể bởi vì nam sinh kia lớn lên xấu liền đánh hắn nha."
"Con mặc kệ! Hắn xấu với con!" Hứa Nặc kêu, "Mẹ không đánh đau cho con! Con không thích mẹ! Con chỉ cần ba! Cũng chỉ có ba đánh đau cho con nhất! Con không muốn cùng mẹ nói chuyện!"
Mày Tô Mộc nhảy nhảy, đau đầu ngồi ở trên ghế sô pha.
Đúng 6 giờ, Hứa Tố từ công ty trở về, lúc vào cửa, hắn quét mắt không có thấy Tô Mộc chạy ra nghênh đón mình, lại liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt kia, liền có thể đoán ra được chuyện gì đã xảy ra, hắn cởi áo khoác, ngồi ở bên cạnh Tô Mộc, Tô Mộc giống như người không có xương cốt dựa vào trong lòng ngực hắn, cô làm vẻ mặt đưa đám nói: "Làm sao bây giờ? Nặc Nặc lại gặp rắc rối."
"Con bé gặp rắc rối, không phải là chuyện thường gặp sao?" Hứa Tố vuốt đỉnh đầu cô, cúi đầu hôn lên lông mày cô.
Trôi qua mấy năm thời gian, cô càng trở nên xinh đẹp động lòng người, cũng chỉ có cô mới có thể khiến người thanh tâm quả dục như hắn biến thành một người nhu tình mật ý như một chàng trai trẻ vừa mới yêu.
Giữa mày Tô Mộc rối rắm, "Đại thúc, em có phải hay không đem Nặc Nặc sủng hư?"
Tô Mộc vốn thích bé gái, cho nên sau khi cô sinh được một đứa con gái, vậy khỏi miễn bàn trong tâm lại càng vừa lòng hơn, từ nhỏ đến lớn, cô đều đem Nặc Nặc nuôi dưỡng như công chúa, Nặc Nặc thích cái gì, cô liền cho con bé cái đó, con bé lần đầu tiên muốn làm mẹ, cô lại xem nhẹ tư tưởng giáo dục quan trọng nhất.
"Em xác thật quá sủng con bé." Hứa Tố dựa vào sô pha, nhẹ nhàng vỗ nữ nhẫn đang dựa vào trong lòng ngực mình, hắn lười biếng rũ mắt, lại tiếp tục hôn lên đỉnh đầu cô, "Đừng rối rắm, có anh ở đây."
"Anh không phải cũng đem Nặc Nặc sủng lên trời sao?" Tô Mộc hờ hững ngẩng đầu, "Thời điểm Nặc Nặc hai tuổi, anh còn cho con bé cưỡi ở trên cổ."
Có thể cưỡi ở trên cổ Hứa Tố, đem hắn thành ngựa cưỡi, Nặc Nặc có thể nói là người đầu tiên trên thế giới này.
Hứa Tố không được tự nhiên khụ một tiếng, lại vỗ vỗ đỉnh đầu cô nói: "Yên tâm, anh sẽ dãy dỗ lại Nặc Nặc."
Tô Mộc hoài nghi nhìn hắn.
Hắn thần bí khó lường nói: "Anh có thể cùng Nặc Nặc nói chuyện thì tốt rồi."
"Kia...... Em liền đi nấu cơm trước." Tô Mộc đứng dậy rời khỏi cái ôm của hắn, xoay người hướng phòng bếp đi.
Hứa Tố sửa sang áo sơ mi màu trắng của mình một chút, rồi đi đến trước cửa phòng con gái, gõ cửa, "Nặc Nặc, mở cửa."
Nghe được thanh âm của cha, cô bé đang ngồi ở trên giường hờn dỗi lập tức liền chạy ra mở cửa, cô bé vui mừng kêu một tiếng: "Ba ba!"
Hứa Tố khóe môi nhẹ dương, đi vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Nặc Nặc bắt lấy bàn tay hắn oán giận, "Ba ba, người không biết đâu, hôm nay mẹ tới trường học, còn cùng lão sư cùng nhau phê bình con......"
"Hứa Nặc."
Lần đầu tiên nghe được cha kêu cả tên lẫn họ của chính mình, Nặc Nặc sửng sốt trong chốc lát, cô bé ngẩng đầu, khi nhìn thấy khuôn mặt vô biểu tình kia, liền nhịn không được run lên một chút, vô ý thức buông bàn tay vừa bắt lấy của hắn ra.
Hắn nói: "Con lại khi dễ bạn học nam."
"Con...... Ba ba......" Nặc Nặc ý thức được không khí không đúng, có chút sợ hãi rụt rụt đầu.
Hứa Tố cười một chút, "Luôn khi dễ nam sinh chơi vui sao?"
"Chơi vui nha." Hứa Nặc lập tức bại lộ bản tính nói: "Nữ sinh đều quá đáng yêu, con không hạ thủ được, chỉ có thể khi dễ nam sinh chơi."
Hứa Tố nhất thời không nói gì, thái độ che chở các bé gái này của con gái hắn, thật đúng là cực kỳ giống vợ hắn.
Nặc Nặc hít hít cái mũi, ủy khuất nói: "Ba ba, người cũng muốn mắng con sao?"
"Nước mắt đối với ba dùng không được đâu." Thanh âm Hứa Tố bình tĩnh không gợn sóng, giống như đang cùng một người xa lạ nói chuyện, "Hứa Nặc, con đã bảy tuổi, hẳn đã hiểu chuyện."
Nặc Nặc cắn môi, không nói gì.
"Con phải biết rằng, ba cũng không hoan nghênh người thứ ba xông vào sinh hoạt của ba cùng Mộc Mộc."
"Ba ba...... Con không rõ......"
"Ba liền nói rõ một chút." Hắn cười như không cười, vừa từ ái, vừa lạnh nhạt, " Sau khi ba và mẹ con kết hôn, ba cũng không có nghĩ tới muốn một đứa con, con hiểu không?"
Nặc Nặc run rẩy một chút.
Hứa Nặc di truyền thực tốt gen xinh đẹp của Tô Mộc, tuổi còn nhỏ, sinh phấn điêu ngọc trác*, tuy nói ngày thường có tính kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng khi lộ ra biểu tình đáng thương vô cùng, còn có thể dễ dàng khiến người đau lòng.
*phấn điêu ngọc trác: ý chỉ đứa trẻ trắng nõn, mềm mịn.
Đáng tiếc những người này không bao gồm Hứa Tố, hắn biết được, đừng nhìn Hứa Nặc tuổi còn nhỏ, nhưng thật ra con bé đã bắt đầu có ý tưởng của chính mình, đã có năng lực lý giải, hắn biểu tình lạnh nhạt, "Con phải hiểu được, ta thương con, sủng con, đều không phải bởi vì ta là ba con, mà là bởi vì con là con gái của vợ ta, ta phóng túng sinh con ra, là bởi vì Mộc Mộc muốn con, chứ không phải bởi vì ta thích con, hủy diệt một đồ vật khiến nữ nhân của ta sinh ra phiền não, đối với ta mà nói dễ như trở bàn tay, ta nói như vậy, con có hiểu hay không?"
"Ba ba......" Nặc Nặc ở bên ngoài là tiểu bá vương, ở trước mặt ba đã hoàn toàn biến thành đứa trẻ hay khóc, "Người không cần con sao?"
Ánh mắt Hứa Tố hơi tối, hắn ngồi xổm xuống, giơ tay sờ sờ đỉnh đầu con gái, giống như một người cha, chỉ là, trong mắt hắn không có nửa phần ôn nhu, "Nặc Nặc, con chỉ cần ngoan ngoãn, làm nhiều việc khiến mẹ cao hứng, chỉ có như vậy, ba ba mới sẽ không làm con giống Phương Nính thúc thúc, trải nghiệm sinh hoạt đi Châu Phi xa xôi."
Hứa Nặc không dám lên tiếng khóc.
Bên ngoài truyền đến thanh âm Tô Mộc gọi rửa tay ăn cơm.
Khóe mắt hắn hơi cong, biểu tình hòa ái đối với con gái nói: "Nặc Nặc ngoan, nếu làm mẹ biết nội dung cuộc trò chuyện của chúng ta, biết Nặc Nặc đã khóc, ba ba sẽ không cao hứng, mà ba ba không cao hứng nói......"
Hắn còn chưa dứt lời, Nặc Nặc đã cắn tay mình run run đánh, nỗ lực làm chính mình không khóc.
Mắt Hứa Tố lộ ra biểu tình vừa lòng, "Rốt cuộc, Nặc Nặc cũng không muốn giống Phương Nính thúc thúc, bị phơi đến đen tuyền, đúng không?"
"Ân...... Ân......" Nặc Nặc run run rẩy rẩy gật gật đầu.
Hứa Tố lúc này mới đứng lên, xoa xoa đỉnh đầu cô bé, xoay người ra khỏi phòng.
Dọn xong đôi đũa Tô Mộc nhìn nam nhân đi tới, hỏi: "Ai? Nặc Nặc đâu? Con bé không chịu ra ăn cơm sao?"
"Con bé còn đang suy nghĩ, đợi lát nữa anh đưa cơm tối cho." Hứa Tố ôm eo cô, thấy thần sắc cô có chút lo lắng, hơi hơi mỉm cười, "Yên tâm, Nặc Nặc sẽ khá hơn thôi."
Cô thở dài một hơi, dựa vào trong lòng ngực, "Vậy đi, em liền tin tưởng anh."
Hứa Tố ôm cô, ánh mắt ấm áp, có thể làm hắn hao hết tâm tư, cũng chỉ có nữ nhân kêu Tô Mộc này mà thôi.
Đến nỗi những việc dư thừa nào đó...... Đương nhiên không cần cô biết được, lại khiến cô nhọc lòng.