Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 257: Nghe nói.. Ngươi không có tiểu đinh đinh? (57)

Editor: @Thụy Mặc

Beta: @Aki Re

Tất nhiên, ở đây không có một ai có thể nghe hiểu tiếng hét của Đại Hoàng.

Tô Mộc ngơ ngác nhìn nam thần nhà mình, sự tôn sùng đối với hắn bước lên cấp độ mới.

"Nhớ kỹ." Thẩm Nam Tiên xoa đầu cô, đôi mắt xinh đẹp híp lại: "Sau này ở nơi ta có thể ra tay, thì ngươi không cần ra tay."

Đứa trẻ mà ta đặt trong tủ lạnh: 【 Chén cẩu lương này cho ta trước! 】

Trái tim Tô Mộc lâng lâng, giang hai tay định nhào tới ôm chầm lấy cho nam thần nhà cô một cái hôn nóng bỏng, kết quả cô thấy được một người nam nhân đứng phía bên kia, cô lập tức xấu hổ rụt tay lại, ngoan ngoãn di chuyển ra sau Thẩm Nam Tiên.

Bầu không khí... Ừm, hơi kỳ lạ.

Vị công tử mặc nho sam lịch sự cười nói: "Đã sớm nghe nói tiểu đầu bếp của Thẩm gia trang là một người tuyệt vời, bây giờ vừa thấy, quả thật là danh bất hư truyền*."

* Danh bất hư truyền: danh tiếng xưa nay như thế nào thì thực tế quả đúng như vậy.

Không đúng à?

Còn có thể đánh nhau với chó, nói là hiếm thấy cũng không quá.

Tiếng tăm của Tô Mộc có thể nói là đã truyền khắp Lạc Thành, bởi vì một màn kịch nhảy lầu bức hôn của Hoàng Phủ Thiết Nữu, cô bị ép nói ra mình vì Tiểu Ngọc mà đã... không còn tiểu đinh đinh, việc này đã trở thành đề tài nói chuyện của bá tánh Lạc Thành sau giờ cơm nước.

Nhưng Tô Mộc vẫn chưa biết mình đã nổi tiếng, cô ló đầu ra từ sau lưng Thẩm Nam Tiên, xấu hổ cười nói: "Quá khen, quá khen..."

"Tiểu công tử, vị này là Tử Câm phu tử ở học đường." Thẩm Nam Tiên ấm giọng giới thiệu: "Cũng là lão sư của Tiểu A Thu."

"Hóa ra là phu tử..." Tô Mộc bước ra từ sau lưng Thẩm Nam Tiên, cô nói: "Ta thường xuyên nghe Tiểu A Thu nhắc tới ngươi, bây giờ đã gặp, đúng là phu tử phong độ..."

Cô cảm nhận được tầm mắt lạnh lẽo dừng trên người mình.

Khóe miệng tươi cười của Tô Mộc cứng đờ: "Phu tử đúng là... Rất tốt, rất tốt."

"Tô công tử cũng rất tốt." Tử Câm cười cười, hắn nhìn ra được quan hệ giữa Thẩm Nam Tiên và Tô Mộc không bình thường, nhưng mà hắn không cần phải xen vào chuyện của người khác, huống chi là chuyện của Thẩm Nam Tiên.

Tô Mộc bỗng nhiên xoa cằm và nói: "Ta và phu tử có từng gặp qua ở đâu không?"

"Từng gặp một lần ở cửa hàng thịt."

Tô Mộc giật mình nhớ lại: "Đúng đúng đúng, ta nhớ ra rồi, thì ra người ta không cần thận đụng trúng lại là phu tử..."

Cô còn chưa dứt lời, cơ thể đột nhiên bay lên không, hóa ra là Thẩm Nam Tiên xách cổ áo cô lên và đặt cô ra phía sau.

Thẩm Nam Tiên nở nụ cười: "Tử Câm phu tử, không còn việc gì nữa, ta cũng không giữ khách lại."

Thiếu trang chủ của Thẩm gia trang luôn hiền hậu đối xử với mọi người lại bắt đầu đuổi khách, lời này có nói ra chỉ sợ không có người tin.

"Vậy không quấy rầy Thiếu trang chủ." Tử Câm điềm đạm nói: "Ta cáo từ trước."

Vừa nói xong, Tử Câm phu tử rời đi từ cửa sau và không quay đầu lại.

Hiện tại nơi này chỉ còn Tô Mộc và Thẩm Nam Tiên.

Ngay lúc Tô Mộc đang thấp thỏm không yên, một bàn tay đã khoanh lại eo cô, cằm bị người nâng lên, một nụ hôn dây dưa mà nóng bỏng rơi xuống.

Bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân, Tô Mộc sợ hãi mở to hai mắt, đôi tay đập vào ngực hắn, cô không muốn bị người khác nhìn thấy cảnh tượng thân mật hiện giờ của hai người bọn họ.

Giữa môi với răng truyền đến tiếng cười khẽ của Thẩm Nam Tiên, hắn vươn một tay ôm eo cô, tay còn lại xuyên qua dưới gối cô, sau đó ôm cô bay lên không và dừng trên thân cây có cành lá xum xuê.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, mỉm cười nói: "Có ta ở đây, sợ cái gì?"