Editor: Aki Re
Dăm ba câu bình luận ầm ĩ đã đem kịch bản tiểu thuyết xuyên qua tổng kết lại.
Tô Mộc xem đến đau đầu, lúc này, xe ngựa bỗng nhiên ngừng.
Tô Mộc hỏi: "Làm sao vậy?"
Bên ngoài xa phu trả lời: "Bẩm quận chúa, phía trước là xe ngựa của Tịch đề đốc, chúng ta cần dừng lại."
Tịch đề đốc?
Đó chính là nhân vật phản diện Tịch Y!
Tô Mộc vén rèm lên, quả thực gặp được một chiếc xe ngựa chạy qua, gió đem mành xe ngựa đối diện nhẹ nhàng thổi bay, mơ hồ lộ ra đường cong sườn mặt lạnh lùng hoàn mỹ của nam nhân.
Tịch Y, bộ dạng bất quá chỉ mới hai mươi lăm tuổi đã trở thành Tư Lễ Giám đề đốc, quản lý hết thảy lễ nghi bên trong hoàng thành, quản lý làm việc ở các trại giam, nắm quyền cai trị các dịch, thật sự là dưới một người trên vạn người, ngay cả hoàng tộc nhìn hắn cũng phải hành lễ nhượng bộ ba phần, nói Hiên Viên Ninh ở trên hắn, nhưng mà Hiên Viên Ninh kỳ thật cũng bị lấy đi không ít quyền lợi.
Đây là một cái triều đại hoạn quan cầm quyền.
Tô Mộc vừa vuốt cằm, vừa nghi hoặc, "Không biết vì cái gì...... Đại thúc nhân vật phản diện này lại theo đúng giả thiết mà ta đang nghĩ tới."
Hài tử ta phóng tủ lạnh:【 Cho nên Tiểu Hung quyết định làm cái gì đầu tiên đây (*?w?)】
"Ta quyết định phải dùng tình yêu cảm hóa hắn."
"Phốc!" Đây là thanh âm phun nước của số 38.
Cái này sát thủ không quá ấm:【 Phương hướng 3 giờ, phương hướng 7 giờ, còn có phương hướng 9 giờ...... Đều có thích khách chuẩn bị động thủ. 】
Thích khách?
Đương nhiên là tới ám sát Tịch Y.
Cơ hội tới!
Tô Mộc thấy được cơ hội, nàng nghĩ nghĩ, móc ra một tấm sa che mặt, bắt đầu diễn từ trong xe đi ra, bởi vì người đi đường rất nhiều nhưng bị bắt ngừng lại nên trên đường không còn người nào chắn, bỗng nhiên xa phu nhìn thấy có người, vội vàng kéo xe lại.
Tô Mộc nói: "Tịch đề đốc, ta có một chuyện muốn bẩm báo."
"Đại nhân?" Xa phu do dự nhìn về phía trong xe, nói: "Vị cô nương này là trưởng công chúa từ trong phủ đi ra ngoài."
Một lát sau, trong xe truyền đến thanh âm nam nhân, "Chuyện gì?"
"Ta phải gặp mặt cùng đề đốc nói chuyện."
Trong xe lại lần nữa trầm mặc trong chốc lát, có lẽ là đang suy xét đến thân phận trưởng công chúa vừa mới ra khỏi phủ của Tô Mộc, cửa xe cuối cùng vẫn mở ra, không lâu, một người nam nhân mặc ám văn màu đen, trường bào lưu kim mạ vàng từ trên xe xuống.
Hắn là thanh niên anh tuấn, dáng người rất cao gầy, làn da thực trắng, nhưng không phải loại trắng nõn nữ tính, mà là hơi có chút tái nhợt như bị bệnh, nhưng mà hắn lại cho người ta cảm giác đầu tiên không phải hắn có bao nhiêu đẹp, mà là khí chất thanh lãnh xuất trần kia của hắn dẫn đến sự chú ý của người khác, bởi vậy thế gian rất khó có thể tìm người thứ hai.
Hắn trông cũng không giống như là một người quan lại.
"Cô nương có chuyện gì?"
Có lẽ là nàng gặp ảo giác, nàng cảm thấy người nam nhân này sau khi đi ra, thanh âm tựa hồ có phần lạnh hơn.
Tô Mộc vừa muốn nói gì, liền nhìn thấy phía sau nam nhân có tên bắn lén, nàng kêu lên một tiếng cẩn thận, chạy tới muốn kéo hắn ra, nhưng nàng còn chưa đụng vào người nam nhân phía trước này hắn đã hơi hơi dời bước chân đi, hắn giơ tay, thần sắc bất biến nhẹ nhàng tiếp được mũi tên bắn lén sau lưng, ánh mắt tối sầm lại, mũi tên bắn lén trong tay hắn đâm vào ngực Tô Mộc đang cách xa mình một bước.
Huyết hoa bắn tung toé, quần chúng vây xem kinh hô.
Thân mình Tô Mộc cứng đờ, trong đầu một mảnh mờ mịt, "Ngươi...... Ngươi làm cái gì?"
"Ngươi dám thân cận ta quá mức."
"Cho nên?"
Mặt hắn vô biểu tình, "Giết người thân cận ta quá mức, đây là thói quen của ta"
???
Trong đầu không ngừng đầy dấu chấm hỏi.
Tịch Y buông lỏng cái tay bắt mũi tên bắn lén ra, xoay người lên xe ngựa, xa phu đánh xe, thực mau liền rời đi.
Tô Mộc sờ ngực chính mình không ngừng chảy ra máu tươi, nàng thở dài một tiếng, "Ta sai rồi, ta không nên nghĩ dùng tình yêu cảm hoá nhân vật phản diện."
Nàng không phải nữ chủ, cái kịch bản cảm hoá gì đó nàng dùng không được.
Sau đó......
Sau đó Tô Mộc liền thật sự ngã xuống đất chết.