Editor: @Thiên Lang (Sirius)
Beta: @Aki Re
Ngươi mới có bệnh! Cả nhà ngươi đều có bệnh!
Tô Mộc bị nắm cổ áo, cơ thể lắc lư trong không trung, khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng đã đem người này nguyền rủa cả chục lần!
Tần Thú lại như phát hiện ra đồ vật thú vị, vươn một bàn tay nhéo thịt trên khuôn mặt cô. Thấy cảm xúc không tệ lắm, liền nhéo không buông tay.
Tô Mộc giật giật mí mắt, muốn giơ tay đẩy hắn ra, nhưng sức lực cả hai tay cô không bằng một bàn tay lớn của hắn.
Tần Thú vốn thích xem kẻ yếu giãy dụa, việc này sẽ làm tâm tình hắn càng thêm vui vẻ, ý cười trong đôi mắt càng thêm đậm, sức lực trên tay nhéo cô cũng gia tăng thì cô càng cố sức muốn gạt tay hắn ra.
Lúc này, âm thanh của Lý Hiên nhàn nhạt vang lên, "Tướng quân, ta nghĩ vị tiểu thư này lớn lên lùn, ngực cũng không lớn, vấn đề có lẽ là do sự phát dục chứ không phải do thân thể có bệnh."
Này!
Không có người nhờ ngươi nghiêm túc giải thích như vậy đâu!
Tầm mắt phẫn nộ của Tô Mộc chuyển dời đến trên người Lý Hiên, lần này nói hai mắt đều phun lửa giận cũng không quá.
Nói cô có vấn đề về phát dục, còn không bằng nói thân thể cô có bệnh.
" Ồ, hóa ra vốn dĩ không phải thân thể có bệnh."
Bất chợt, Tô Mộc thấy trên mặt đau xót, lực chú ý một lần nữa trở về bên Tần Thú.
Tần Thú ác ý cười, "Đi, nhóc lùn, ta mang ngươi đi chữa bệnh."
Vừa dứt lời, hắn liền dắt tay cô ra khỏi phòng nghiên cứu của Lý Hiên.
Trên hành lang thỉnh thoảng có thuộc hạ của Tần Thú đi ngang qua, mà mỗi người đi qua đều nhìn Tô Mộc bị dẫn theo một cách hiếu kì. Tô Mộc lại giãy giụa một chút nhưng không có hiệu quả, mà Tần Thú cũng sẽ không vì ánh mắt của người khác mà để ý. Hắn cứ như vậy dẫn theo cô đi, lại có loại ảo giác mang cải trắng đi rêu rao khắp nơi.
Cô không thể từ bỏ việc giãy giụa, đáng thương nói: "Tướng quân, ngươi có thể thả ta xuống không? Ta có thể tự đi."
"Không được." Tướng quân liếc mắt nhìn cô một cái, "Chân ngươi ngắn như vậy, khẳng định đi rất chậm, ta không có hứng thú vừa đi vừa chờ ngươi."
"Vậy, nếu không ngài không cần đợi ta..." Cô treo lên một nụ cười gượng gạo.
"Đừng cười, thật xấu."
Khuôn mặt Tô Mộc cứng đờ, hơn nửa ngày cũng không phản ứng lại được, hắn nói cái gì!? Cô lớn lên xấu!?
Tuy rằng chưa nói tới khuynh quốc khuynh thành, cô tốt xấu gì cũng là một thiếu nữ xinh đẹp!
Lúc này, A Đại chạy tới, "Tướng quân, chung quanh xuất hiện phi thuyền của nước Liên Bang, bọn họ từ tinh cầu hắc ám đuổi tới đây."
"Ừ." Tần Thú nói: "Đều giết."
Giống như là đang nói chúng ta hôm nay ăn cải trắng vậy.
"Vâng!" A Đại lại chạy ra.
Tô Mộc cảm thấy chính mình có một cái cớ tốt, "Tướng quân...... Ngươi xem, nếu là đánh nhau thật rồi, ngươi vẫn nên là đi đến tiền tuyến chỉ huy."
"Chỉ huy cái gì?" Tần Thú cười lạnh một tiếng, "Nếu chuyện nhỏ như vậy bọn A Đại cũng không giải quyết được, vậy chẳng phải ta nuôi một lũ vô dụng sao?"
Tô Mộc im lặng trong chốc lát, cô nhớ tới A Nhị, người ám sát Tần Thú thất bại, nhìn không được hỏi: "Tướng quân, ngươi như thế này đối với cấp dưới, có phải hay không không tốt cho lắm?"
"Có cái gì không tốt?" Tần Thú dùng vẻ mặt không rõ nhìn Tô Mộc, "Bọn họ là thuộc hạ của ta, chỉ có người có năng lực chân chính mới xứng là cấp dưới của ta, mạnh được yếu thua, đây là quy luật, chẳng lẽ bọn họ sẽ phản bội ta?"
Đúng vậy......
Tô Mộc đau đầu, cô không thể cùng nam nhân dã thú có tác phong biến thái này giao tiếp bình thường.