Phát Trực Tiếp Nuôi Rồng Ở Tinh Tế

Chương 6

Việc Thẩm Miên để Hạ Tỉnh ở chung một phòng với mình đương nhiên không hề xuất phát từ lòng nhiệt tình.

Tuy Thẩm Miên cảm thấy Hạ Tỉnh là một tên phiền phức, nhưng anh vẫn nhìn ra rằng Hạ Tỉnh không có ý xấu với Viện nuôi trẻ, huống hồ Viện nuôi trẻ bé tí này cũng chẳng có gì để người ta mưu tính. Anh để Hạ Tỉnh ở chung phòng với mình chỉ đơn giản là vì trong viện không còn cái giường nào cả mà thôi.

Giường ngủ vốn dành cho những con rồng nhỏ khác đều đã bị nguyên chủ bán đi, đổi tất thành thuốc dinh dưỡng.

Hạ Tỉnh thân trên trần trụi khom lưng nhặt áo ngoài đang nằm trên giường lên, đường cơ bắp căng ra bên hông hắn cực kỳ chói mắt.

Quần áo là do Thẩm Miên mua bừa trên tinh võng, chưa đến một tiếng đã được gửi đến Viện nuôi trẻ, rất vừa người.

Thẩm Miên ôm cánh tay nhìn hắn mặc quần áo: “Tổng cộng là 135 tinh tệ, anh liên hệ được với bạn bè rồi thì nhớ trả tôi.”

Hạ Tỉnh cố ý vô tình để lộ xác thịt tươi đẹp của mình cho Thẩm Miên xem: “….. ờm.”

Thẩm Miên mở hậu trường của cửa hàng online lên rồi sửng sốt phát hiện ra 500 lá cỏ Long Phí thế mà đã bị một người đặt hết rồi, địa chỉ người mua hiển thị ở ngay trên hành tinh Thủy Đô, hi vọng Thẩm Miên có thể nhanh chóng gửi hàng.

Thẩm Miên hồi âm báo với đối phương rằng hôm nay sẽ gửi hàng rồi ném trí não cho Hạ Tỉnh: “Cầm đi liên lạc với bạn của anh đi, tôi muốn xuống dưới làm vài việc, nếu anh cảm thấy không thể chống đỡ nổi thì đi theo tôi.”

Hạ Tỉnh ước lượng một chút: “Có lẽ là tôi có thể duy trì được khoảng mười phút, chốc nữa tôi sẽ xuống dưới giúp đỡ cậu.”

Thẩm Miên ừm một tiếng rồi ra ngoài chuẩn bị cỏ Long Phí cho khách hàng.

Hạ Tỉnh nghiêng đầu lắng nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, tới khi âm thanh đã đến sân sau hắn mới gõ một số ID vào trí não, không lựa chọn liên lạc hình ảnh 3D mà chỉ nói chuyện bình thường.

Đầu kia truyền tới một giọng nói lạnh lùng nghiêm túc: “Xin chào, cho hỏi ngài là…..”

“Là anh.”

Hạ Tỉnh đẩy mở cửa sổ trong phòng ký túc xá ra, đối diện chính là vườn rau ở sân sau của Viện nuôi trẻ, bên người viện trưởng trẻ tuổi có nguyên tố dị năng như tinh vân đang lơ lửng.

“Lão đại? Anh đang ở đâu thế? Bên này sắp tìm anh đến phát điên luôn rồi!”

Hạ Tỉnh cắt lời người kia: “Dừng dừng dừng, mày đừng có quản nhiều như vậy. Một lúc nữa hãy thả tin tức ra ngoài, cứ nói là anh đây đang dưỡng thương, còn lại đừng nói gì cả.”

Giọng nói của người đàn ông ở đầu bên kia lập tức căng ra: “Bị thương thật rồi? Anh bị thương thế nào? Hiện đang ở bệnh viện sao?”

Hạ Tỉnh: “Không bị thương, vẫn là vấn đề cũ từ trước, anh phải đợi thêm một thời gian nữa mới có thể quay về. Lát nữa anh sẽ gửi cho mày một địa chỉ, mày gửi một cái trí não tới đó cho anh.”

Người đàn ông: “Không phải chứ, anh lại bắt đầu thiểu năng rồi à?”

Hạ Tỉnh: “Có phải mày lại ngứa da muốn thay vảy rồi không? Thiểu năng cái gì cơ?”

Trước khi trưởng thành Hạ Tỉnh từng bị thương nặng một lần, từ đó về sau thường xuyên xuất hiện tình huống biến ngược về thời trẻ con, tuy chưa đến nỗi không thể tự lo liệu nhưng chỉ số thông minh cơ bản đã lùi về lúc còn là rồng con, ví dụ như khi ở trạng thái bình thường hắn sẽ không soi mói thuốc dinh dưỡng, nhưng lúc bệnh tái phát thì sẽ.

Tộc rồng có rất nhiều loài, ngay cả bí mật của chủng tộc mình mà chúng rồng cũng không hiểu rõ lắm. Chủng tộc của Hạ Tỉnh vốn dĩ đã đặc biệt thưa thớt, càng không có ai hiểu được vì sao hắn lại gặp phải cái sự cố này.

Hạ Tỉnh: “Chờ thêm một thời gian đến khi cơ thể không còn vấn đề gì nữa thì anh sẽ trở về, tranh thủ gửi trí não qua đây cho anh đi. Với cả anh cũng biết mày vừa được nghỉ phép năm*, đừng có tới đây.”

Chú Thích *

“Ơ hơ —— ai không biết có khi còn tưởng rằng anh đã lăn lên giường của tình nhân bé bỏng nào mất rồi. Anh chẳng qua chỉ đang ỷ vào việc mình nhậm chức ở quân bộ, dân chúng không ai biết mặt mình mà làm loạn thôi, nếu không thì anh phát bệnh cũng chỉ có thể trở về nhà đợi…..”

Hạ Tỉnh vừa nghe mấy lời này đã thấy đau đầu nên vội cắt đứt liên lạc. Bỗng dưng, hắn nghe thấy có tiếng bước chân truyền tới từ cách vách, sau đó cửa phòng ký túc xá lập tức bị gõ vang, một cái đầu to màu vàng xanh thò vào trong: “Viện trưởng…. chú là ai?”

Tiệp An bám vào cửa, khi ánh mắt đụng phải Hạ Tỉnh bé bỗng cảnh giác hơn hẳn.

Hạ Tỉnh bước qua: “Chú là bạn của viện trưởng nhà nhóc.”

Bé rồng ngốc nghếch Tiệp An tin tưởng hắn ngay tắp lự, còn ngửa đầu lên hỏi hắn: “Con chào chú, con là Tiệp An, chú có biết viện trưởng đang ở đâu không ạ? Con có vài thứ muốn đưa cho thầy ấy.”

Tiệp An đang cầm một túi nhỏ trong tay. Cái túi trông nặng chình chịch, không biết bên trong có thứ gì.

Hạ Tỉnh cảm nhận một chút, dị năng Thẩm Miên cho hắn không thể chống được quá lâu nữa, đúng lúc mang Tiệp An đi tìm Thẩm Miên luôn: “Đi, chú dẫn nhóc đi tìm viện trưởng nhà nhóc.”

Hắn người cao chân dài, bước chân vừa to vừa nhanh, Tiệp An sải chân ngắn nhỏ vất vả theo sau hắn.

Hạ Tỉnh xuống đến tầng dưới mới phát hiện ra Tiệp An không theo kịp, thế nên hắn dừng lại tại chỗ đợi một lúc, đợi Tiệp An đuổi tới rồi cúi người xuống nắm tay bé: “Đi thôi.”

Cái đuôi của Tiệp An chầm chậm vểnh lên, chóp đuôi vui sướng lắc trái lắc phải —— đây là lần đầu bé được nắm tay như vậy.

Ở sân sau của viện, Thẩm Miên đã hái xong 500 lá cỏ Long Phí, đựng đầy trong ba cái hộp giấy tạm thời kiếm ra được từ trong không gian của chính anh.

Không gian nguyên bản của Thẩm Miên đã có thể mở ra, đáng tiếc là trong quá trình chuyển dời dị năng đến thân thể mới, không gian đã co rút khiến phần lớn đồ vật bị vặn nát thành bột phấn, không biết đã tới nơi nào làm bụi mịn PM2.5(1) rồi, chỉ dư lại một ít thứ có cũng được không có cũng chẳng sao.

Chú Thích (1)

Thẩm Miên nghe thấy tiếng bước chân của rồng con bèn đứng dậy: “Ngủ ngon không?”

Thẩm Miên quay người lại liền nhìn thấy Tiệp An đang được Hạ Tỉnh dắt tới. Trong lúc Thẩm Miên đang ngẩn ra, Tiệp An đã giơ túi trong tay chạy tới trước mặt anh.

“Con lại rớt một cái gai rồi.” Tiệp An giơ túi lên. “Lại có thể đem đi bán rồi.”

Hạ Tỉnh: “……”

Thẩm Miên không định đụng tới gai và vảy của Tiệp An nữa  —— việc bán gai và vảy của Rồng Đá Quý vốn là hành động trong lúc cực chẳng đã, hiện tại Viện nuôi trẻ đã có nguồn thu ổn định, đương nhiên không thể tiếp tục đụng vào đồ của Tiệp An.

Rồng Đá Quý rất để ý tới vảy và gai của mình, chỉ là Tiệp An từ nhỏ đã phải tách khỏi gia đình Rồng Đá Quý bình thường, hơn nữa rồng con nhà nghèo sớm đã biết gánh vác việc nhà(2), không bán thì sẽ không có cơm mà ăn, cho nên mới đồng ý cầm đi bán.

Chú Thích (2)

Thẩm Miên nhìn về phía chóp đuôi đang lắc lư với biên độ nhỏ tần suất cao của Tiệp An: “Về sau Tiệp An hãy giữ những thứ này cho mình đi.”

Đuôi Tiệp An ngừng động: “Tại sao ạ? Tiệp An không còn tác dụng nữa ạ?”

Vẻ mặt của Thẩm Miên dần bối rối: “Không……”

Một móng nhỏ của Tiệp An nắm lấy tay Thẩm Miên, hai mắt nhanh chóng hiện lên một tầng hơi nước: “Con có thể giúp đỡ mà, viện trưởng đừng đưa con đi. Con muốn ở lại Viện nuôi trẻ, sau này đi học con cũng sẽ tự trả học phí cho mình!”

Thẩm Miên xưa nay chưa từng chăm sóc trẻ con. Ở căn cứ mạt thế, anh chỉ phụ trách việc bảo vệ và săn thú, thuận tiện đảm nhiệm máy vận tải hình người, vì thế nên anh hoàn toàn không biết phải dỗ trẻ con như thế nào.

Thẩm Miên cong đầu gối ngồi xổm xuống trước mặt Tiệp An, suy nghĩ xem phải vỗ về bé bằng cách nào. Anh vốn không giỏi nói năng, mở miệng phần lớn là để kiếm chuyện hoặc gây hấn, giờ phải đối mặt với rồng con hai mắt ngập nước, Thẩm Miên hoàn toàn không biết nên nói gì.

“Đừng khóc.”

Thẩm Miên bó tay chịu trói trước nước mắt của rồng con, thậm chí còn cảm thấy mình quả thật là tội lỗi đầy mình không thể tha thứ.

Tiệp An lại tưởng mình khiến anh thấy phiền bèn vội ghìm nước mắt lại, còn gấp đến độ nấc lên một cái.

Thẩm Miên: “……”

Anh suy nghĩ một chốc rồi nhích đến gần Tiệp An, hôn hôn cái trán to sáng bóng của Rồng Đá Quý.

Tiệp An: “!!!”

Hạ Tỉnh nhịn cười đồng thời cũng đi tới ngồi xổm xuống, cố gắng nhìn thẳng vào mắt Tiệp An: “Ý của viện trưởng nhà nhóc là Viện nuôi trẻ về sau đã có nguồn thu ổn định, nhóc có thể giữ lại hết đồ của mình. Đúng không, Thẩm Miên?”

Tiệp An qua loa lau mặt một cái: “Thật thế ạ?”

Thẩm Miên gật đầu rồi giúp rồng con lau mặt, làn da của nhân loại vừa ấm áp vừa mềm mại, Tiệp An vội vàng ôm lấy cổ tay Thẩm Miên, phảng phất như làm thế mới có thể bắt được chút cảm giác an toàn.

Tiệp An như một viên đá quý to lớn dán trên người anh, cái tay đang cầm hộp của Thẩm Miên hơi dùng sức  —— anh rất thích tiếp xúc kiểu này. Mạt thế kéo dài quá lâu, anh suýt chút nữa đã quên mất cảm giác dựa sát vào sinh vật khác là như thế nào.

Thẩm Miên treo Tiệp An đứng dậy: “Đi thôi, chúng ta đi giao hàng cho khách.”

Nhân lúc anh đứng dậy, Hạ Tỉnh vội duỗi tay tới chạm lên cổ tay Thẩm Miên, còn trưng ra vẻ mặt đầy quan tâm: “Nào nào nào, Tiệp An nặng lắm đó, để tôi đỡ cậu.”

Tiệp An hiểu chuyện buông lỏng tay ra: “Vậy con không treo nữa.”

Cánh tay Thẩm Miên chợt nhẹ bẫng, bé cưng nhỏ mát lạnh đã đứng sang bên cạnh, còn Hạ Tỉnh đang ở sát cạnh anh…. Thẩm Miên hơi nhăn mày nhìn Hạ Tỉnh.

Hạ Tỉnh ho nhẹ một tiếng: “….. Được rồi tôi sắp không chống đỡ được nữa rồi, có thể cho hít một hơi không?”

Thẩm Miên nắm cổ tay Hạ Tỉnh, cho hắn một chút dị năng, bảo đảm cho Hạ Tỉnh có thể duy trì trạng thái nhân cách hóa.

Tiệp An ngửa đầu hỏi Hạ Tỉnh: “Chú ơi, chú như thế này có phải là ‘hít người’ mà họ hay nói không ạ?”

Chú Thích *

Hạ Tỉnh nhịn cười: “Đúng đúng đúng, viện trưởng siêu đáng yêu, hít người có lợi cho sức khỏe, tâm trạng cũng vui sướng.”

Có người hít rồng, đương nhiên cũng có rồng hít người, nhất là đối với loài rồng có hình thể siêu to như Hạ Tỉnh thì nhân loại lại càng phù hợp với thẩm mỹ chủng tộc hơn.

Nói một cách đơn giản thì là rất moe.

Làn da mềm mại rất moe, nhiệt độ cơ thể hơi cao rất moe, bé xíu xiu cũng rất moe.

Ngón tay của Viện trưởng Thẩm siêu đáng yêu dùng sức, Hạ Tỉnh hít một hơi khí lạnh rồi vội nhận thua: “Tôi sai rồi tôi sai rồi.”

Thẩm Miên thả tay ra. Da anh trắng, ngũ quan đẹp đẽ mang theo chút lạnh lẽo, nhìn qua khá giống một nam sinh viên kiêu ngạo, nhưng trên thực tế thì lực tay lại lớn đến đòi mạng.

Hạ Tỉnh xoay cổ tay một chút, trong lòng thầm thổn thức: may mà hắn là một con rồng da dày thịt béo, nếu đổi thành Rồng Mộng Ảo tay nhỏ chân nhỏ thì sợ là đã bị nắm đến gãy xương luôn rồi.

Moe nhưng lại bạo lực, hít không nổi hít không nổi.
Thành thị chủ chốt trên hành tinh Thủy Đô.

Rồng Rực Lửa mới chuyển đến nhận được chuyển phát nhanh cùng hành tinh.

“Đây là thứ quái quỷ gì thế?”

Rồng Rực Lửa nóng nảy đang thu dọn nhà mới, lúc nhận được chuyển phát nhanh thì sợi tóc trên đầu cũng bốc lửa.

Shipper là Rồng Miện Vàng thuộc loài Rồng Nhung trong trạng thái nhân cách hóa trắng nõn thanh tú. Cậu ta chỉ cao đến ngực Rồng Rực Lửa, vừa run lẩy bẩy vừa đưa hộp đồ chuyển phát tới: “Là chuyển phát nhanh cùng hành tinh của ngài. Mời ngài….. tiến hành nghiệm thu…… QAQ”

Ban đầu tộc rồng cũng dùng người máy trí năng để thay rồng làm vài công việc đơn giản, nhưng sau khi hành tinh Đế Đô một năm tổn hại mất mấy chục nghìn người máy chuyển phát nhanh thì đành quay lại dùng nhân viên ship hàng.

Rồng Rực Lửa cầm hộp lên xem xét, sau đó trực tiếp xé luôn vỏ ngoài ra, một đám cỏ Long Phí cứ thế mà xào xạc rơi xuống!

Mùi hương đặc trưng của cỏ Long Phí tỏa ra, thành công vỗ về tâm tình nóng nảy của Rồng Rực Lửa.

Rồng Rực Lửa đã quên béng mất rằng sáng nay mình vừa đặt mua một túi cỏ Long Phí từ trong phòng phát trực tiếp!

Hắn cúi đầu xuống thu nhặt đống cỏ, ký nhận chuyển phát nhanh rồi mở hai hộp còn lại ra, đổ toàn bộ cỏ Long Phí vào trong bồn tắm sau đó xả nước đầy nửa bồn.

Bỗng có tiếng lạch cạch vang lên hấp dẫn sự chú ý của Rồng Rực Lửa. Hắn đẩy dạt lá cây ra rồi tìm thấy một cái gai màu vàng xanh óng ánh, gai được mài đến mức lấp lánh trong suốt, phía trên còn buộc một tờ giấy nhỏ.

“Ngài là khách hàng đầu tiên của cửa hàng, cảm ơn ngài đã mua cỏ Long Phí của Viện nuôi trẻ Khải Minh.”

Chữ viết rất to, khoảng cách giữa các chữ cũng lớn, vừa nhìn đã biết là do rồng con viết, phía dưới còn có một trái tim được vẽ bằng bút màu đỏ.

Nom khá là đáng yêu.

Rồng Rực Lửa cầm giấy tỉ mỉ ngửi hai cái rồi cẩn thận đặt lên bồn rửa tay.

Rồng Rực Lửa cởi quần áo, giải trừ trạng thái nhân cách hóa sau đó chầm chậm nằm vào trong bồn tắm rải đầy lá. Cơ thể nặng nề của hắn nghiền nát lá cây, mùi thơm trong lành đặc trưng của cỏ Long Phí dần bao phủ phòng tắm.

Rồng Rực Lửa lăn một vòng trong bồn tắm, chất lỏng xanh lục dính lên vảy đỏ. Hắn giơ trí não lên tự selfie một tấm rồi đăng lên mạng xã hội của tộc rồng trên tinh võng.

【Tử vong rực lửa: Phát hiện ra một nhân loại quý giá, cỏ Long Phí cậu ta trồng không kém cỏ do Rồng Tinh Linh sản xuất là bao. Mới ngâm tắm một bồn cỏ Long Phí, tâm trạng không tồi.】

Tất cả bạn tốt nhìn thấy status này của Rồng Rực Lửa đều rơi vào kinh hoàng: mọi người đều biết Rồng Rực Lửa là một con rồng một năm có bao nhiêu ngày thì sẽ có bấy nhiêu ngày không vui vẻ, thế mà giờ hắn lại đăng status nói rằng tâm trạng của mình rất tốt?

Bọn họ nhấp mở hình trong status, nhìn Rồng Rực Lửa đỏ pha xanh trong ảnh rồi từ kinh hoàng biến thành trầm tư: rồng này thực ra đã bị chập cheng rồi đúng không?

Từ từ, cỏ Long Phí? Còn là nhân loại trồng? Có phải cậu ta cũng vừa đáng yêu vừa nhỏ xinh giống Rồng Tinh Linh không?

Thế là Rồng Rực Lửa đang hưởng thụ tắm cỏ Long Phí đã bị mười mấy tin nhắn ầm ĩ làm cho không thể yên thân, hắn mở trí não ra nhìn một cái, tất cả đều đang hỏi:

【Ê? Có đó không? Nhà nào có cỏ Long Phí thế? Dạo này ông đây cũng phun lửa đến đau cả họng rồi.】

Rồng Rực Lửa: ….. bỗng nhiên muốn phun lửa đốt rồng.

Rồng Rực Lửa nóng nảy đăng một cái status mới: 【Mạng mua sắm Vui Vẻ tinh tế, cửa hàng Thẩm Miên! Xem người thì lăn tới phòng phát trực tiếp 1551 trên nền tảng stream Mắt Mèo!】

- Hết chương 6-