Phế Thổ Và An Nghỉ

Chương 15: 15 Khu Chợ Thành Cổ

Ngày kế tiếp, trời chưa sáng đã có người lục đục tỉnh lại.

Sàn nhà quá cứng, ba lô dùng để gối sau đầu quá cao, An Nghỉ ngủ đến eo lưng đau nhức, mơ hồ nghe thấy Phế Thổ đang nói chuyện với người bên cạnh.

“Tôi vừa từ khu chợ La thành ra, chuyện làm ăn dạo này vẫn thế, hai người có thể đi thử vận may một chút.”

Thanh âm trầm thấp của Phế Thổ vang lên: “Ừ, kiếm chút lộ phí thôi.”

An Nghỉ mơ mơ màng màng ngồi dậy, thấy người đang nói chuyện với hắn đúng là người trẻ tuổi hôm qua.

Những người còn lại đều đã tỉnh, nhanh nhẹn kiểm tra trang bị thu xếp đồ vật, chỉ có An Nghỉ ngây người ngồi một chỗ, một bộ dáng hoàn toàn mờ mịt.

Người trẻ tuổi vừa uống nước vừa ăn lương khô, hất hất cằm nói: “Nè, người này cũng đến khu chợ La thành.”

Một người đàn ông cách đó không xa nghe vậy ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc nhấc tay với bọn họ coi như chào hỏi.

Phế Thổ cũng hơi gật đầu, An Nghỉ vẫy vẫy tay, nói: “Xin chào ~”

Người đàn ông kia hơi sửng sốt, người trẻ tuổi thì bật cười nói: “Bạn nhỏ này là sao vậy, cậu tìm ở đâu ra thế?”

Phế Thổ bày ra vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng.

An Nghỉ nhìn bề ngoài của người nọ, cùng lắm là lớn hơn cậu vài tuổi —— da hơi ngăm, tóc màu bạch kim, lúc cười rộ lên hai bên má có lúm đồng tiền, khuôn mặt nhìn rất trẻ con, nhưng thân hình lại cao lớn.

Phế Thổ ở trạm tị nạn cường tráng như hạc trong bầy gà, vậy mà xen lẫn giữa đám người ở nơi này lại không quá nổi bật.

Chỉ có An Nghỉ, tóc dài, hai mắt to tròn lộ ra vẻ ngây thơ vô tội, làn da trắng đến phát sáng, tứ chi tinh tế, rõ ràng chẳng hề ăn nhập với hoàn cảnh xung quanh.

An Nghỉ hứng thú hỏi cậu ta: “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Người trẻ tuổi nói: “27, cậu thì sao?”

“A…” An Nghỉ không hé răng, nghĩ thầm huhu khuôn mặt kia đúng là lừa đảo mà.

Người trẻ tuổi lại chuyển qua Phế Thổ kiến nghị: “Không thì mấy người kết nhóm đi, gần đây bên ngoài có loài biến dị cao cấp đang hoạt động, bão lại sắp tới.”

Phế Thổ lắc đầu, dùng ngón tay chọc chọc An Nghỉ, chọc đến mức cậu hơi lảo đảo: “Mang theo một cái đuôi nhỏ, không muốn gây tai họa cho người khác.”

Lúc này trong trạm có người đứng lên, đi qua tháo chặn cửa thông xuống hầm ngầm —— một đêm trôi qua không có động tĩnh gì, hẳn là không có ai bị thương biến dị.

Không lâu sau, phía dưới lục tục có người bò lên, sắc mặt tiều tụy nhưng bước chân vững vàng, trong không gian tràn ngập mùi thuốc đặc trị vết thương nhiễm phóng xạ.

Bị hương vị này kích thích, An Nghỉ rốt cuộc cũng tỉnh hẳn, vẻ mặt rối rắm đón lấy đồ ăn Phế Thổ đưa cho, hỏi: “Cái… Cái chỗ chợ gì đó, có súp dinh dưỡng không ạ?”

Người trẻ tuổi bên cạnh cười trộm.

Phế Thổ nghe đến thứ vô vị ngày nào cũng phải ăn ở trạm tị nạn mà đau đầu, dính dính nhão nhão, lại chẳng đủ no, dùng ánh mắt cảnh cáo An Nghỉ bớt nói nhảm ăn cho mau.

Không lâu sau, tất cả mọi người đều đã lục tục ra cửa, chỉ có An Nghỉ chậm chạp nhất, Phế Thổ nhanh nhẹn thu dọn hết thảy đồ đạc, đeo ba lô lên.

An Nghỉ tò mò hỏi: “Khu chợ La thành có xa lắm không ạ?”

Phế Thổ cứng rắn nói: “Xa, phải đi cả ngày, đi chậm thì trời tối cũng không đến nơi.” Nói xong liền đeo mặt nạ lên làm bộ muốn mở cửa.

An Nghỉ sợ lại nuốt phải một miệng toàn cát, cũng nhanh chóng đeo mặt nạ.

Bên ngoài vẫn là gió cát ngập trời, nhưng “bão lốc” trong lời mọi người nói hẳn là còn chưa tới.

Thi thể quái vật rơi đầy đất từ đêm qua đã bị cát vàng vùi lấp, thỉnh thoảng mới lộ ra vài đoạn tứ chi rơi rụng.

An Nghỉ quay đầu nhìn lại, trạm dừng chân này dù vào ban ngày cũng không có gì nổi bật, không biết mọi người làm cách nào mà tìm được nó.

Cậu và Phế Thổ vẫn dùng một sợi dây thừng cột lại với nhau, những người khác phân biệt tỏa đi các phương hướng, chỉ trong chốc lát đã biến mất.

Từ khi rời khỏi trạm tị nạn, không có một ngày nào An Nghỉ không cảm thấy cơ bắp toàn thân đau nhức, đến mức hiện tại dường như cũng có chút quen rồi.

Cậu máy móc nhấc chân, nhanh chóng tiến vào trạng thái suy nghĩ linh tinh, mặc sức tưởng tượng “Khu chợ La thành” là nơi như thế nào.

Thật ra La thành cậu có biết, trước khi chiến tranh hạt nhân nổ ra, đó là một thành phố lớn với hơn mười triệu dân, nhà cao tầng san sát, xe cộ đông đúc, nhưng hiện tại đã trở thành địa bàn của người nhiễm phóng xạ.

Trong giai đoạn đầu gien người gặp biến dị, những thành phố có mật độ dân cư cao và thú nuôi gặp nạn trước tiên.

Chỉ qua một thời gian ngắn ngủi, loại thành thị siêu cấp kiểu này đã không còn dư lại người nào không nhiễm phóng xạ.

Lúc trước Phế Thổ nói thật ra khu chợ kia cách La thành một khoảng, nhưng bởi vì xung quanh có một nơi nổi danh như thế, mọi người cứ thuận mồm mà gọi theo.

Đến chợ có thể dựa vào may mắn đổi lấy chút đồ vật, dùng vật đổi vật, dùng tiền đổi vật, cũng có thể dùng sức lao động đổi.

An Nghỉ bỗng nhiên nghĩ —— tiền? Tiền là cái gì.

Cậu muốn ngẩng đầu hỏi Phế Thổ, nhưng cách một lớp mặt nạ và cuồng phong gào thét, cậu lớn tiếng hô nửa ngày Phế Thổ cũng nghe không rõ, chỉ đành xua tay bỏ qua.

Trên đường hai người nghỉ ngơi ba lần, rốt cuộc ngay trước khi An Nghỉ hoàn toàn sụp đổ cũng tới được lân cận khu chợ La thành —— ít nhất theo như địa chỉ là vậy.

An Nghỉ phóng mắt nhìn quanh, nơi này đến một bóng người cũng không có, chỉ có mấy cây cột sắt và bệ đá cắm trên mặt đất, giống như vừa có một doanh trại dựng lều tại đây sau đó lại bỏ chạy vậy.

An Nghỉ trợn trắng mắt, vẻ mặt chết lặng.

Phế Thổ nói: “Ồ, có vẻ đổi địa điểm rồi.”

An Nghỉ hoàn toàn sụp đổ.

Cậu hít một hơi thật sâu, đang định trình diễn màn một khóc hai nháo, lại bị Phế Thổ đột ngột lùi về phía sau dọa sợ.

Phế Thổ ngay cả thời gian giải thích cũng không có, móc ra súng năng lượng lập tức bóp cò.

Từng chùm đạn laser phóng ra, bắn xuyên một cái thùng rác màu bạc đang phóng đi với vận tốc chóng mặt, vậy mà tốc độ của nó cũng chẳng mảy may giảm xuống.

Một tay Phế Thổ đẩy An Nghỉ ý bảo cậu mau trốn, nhanh chóng cắt đứt dây thừng.

An Nghỉ hoàn toàn dại ra, dùng toàn bộ bản năng sinh tồn một đường chạy như điên, kéo giãn khoảng cách với Phế Thổ.

Cái thùng rác màu bạc tức khắc bay đến trước mặt Phế Thổ, bỗng nhiên, trên đỉnh đầu nó nhô lên nửa vòng tròn, bên trong chỉa ra một loạt họng súng.

Phế Thổ lập tức khom lưng lăn sang bên cạnh, trốn sau một bức tường đá hư hại nham nhở.

Từ chỗ của An Nghỉ không nhìn thấy được Phế Thổ, cậu sốt ruột đến phát điên —— sát thủ màu bạc chậm rãi quét tia ngắm laser qua bức tường, sau đó dừng lại ở một điểm, tựa như xác nhận gì đó.

Một tiếng nổ lớn vang lên, hai phiến tường đá dày nặng bị bổ vỡ nát.

Trong nhất thời đất đá văng tung tóe, khói bụi dày đặc, mắt An Nghỉ trừng lớn như sắp lồi ra khỏi hốc mắt, liều mạng tìm kiếm thân ảnh Phế Thổ.

Một khắc sau, Phế Thổ không biết bằng cách nào chui ra từ cột đá bên cạnh, tốc độ di chuyển nhanh đến mức chỉ còn sót lại tàn ảnh.

Hắn đạp chân xoay eo vung tay, ngay cả thời gian căn chuẩn cũng không có, nhắm vào kẽ hở giữa họng súng và phần đỉnh nhô lên mà nã đạn, góc độ xảo quyệt, không chút sai lệch.

Phế Thổ liên tục bóp cò, chùm đạn laser tựa như một cái máy cắt, đẩy lui sát thủ màu bạc về phía sau hai tấc.

Nó muốn thu hồi họng súng, nhưng Phế Thổ vẫn luôn nhìn chằm chằm lập tức bắt được một khe hở hơi hé ra, trước khi đối phương thực hiện được ý đồ lập tức ném một quả lựu đạn nhỏ cỡ USB vào trong, sau đó xoay người gập gối, bổ nhào xuống mặt đất nằm úp sấp xuống, hai tay bịt chặt tai.

An Nghỉ khiếp sợ không thôi, nhưng cũng làm theo hắn bịt kín hai tai lại.

Thế nhưng tiếng nổ kinh thiên động địa vẫn như muốn đâm thủng màng nhĩ cậu.

Áp lực bên trong cái hộp màu bạc đạt đến cực đại, toàn bộ xác ngoài đều vặn vẹo, giống một cái lon bị tàn nhẫn bóp nát, phần đỉnh hình cung của nó “Ầm” một tiếng nổ tung, bay xa mười mét mới rơi xuống.

Phế Thổ từ trên mặt đất bò dậy, nắm chặt súng trong tay lại cẩn thận nhìn quanh một vòng, sau đó mới vẫy tay với An Nghỉ.

An Nghỉ lảo đảo chạy tới, cằm suýt rớt xuống đất: “Đây là cái gì!?”

Phế Thổ dùng chân đạp lên lớp vỏ siêu hợp kim đã biến dạng, nói: “Đây là thứ phiền phức nhất trên Phế Thổ, còn hơn cả quái vật hay người biến dị, cũng may ‘lớp da’ đã hỏng rồi, nếu không thì càng khó phát hiện.”

“Lớp… lớp da nào?” An Nghỉ lắp bắp hỏi: “Đây không phải một cái thùng rác sao?”

Phế Thổ mệt mỏi vô cùng lại có chút dở khóc dở cười, xách “thùng rác” lên, linh kiện bên trong rơi ầm ầm xuống đất, thờ ơ giải thích: “’Lớp da’ là một đoạn mã của nó, có thể tự thay đổi màu sắc để hóa trang theo hoàn cảnh xung quanh, nếu chỉ nhìn qua rất khó phát hiện, giống như là tắc kè hoa vậy.

Khoan đã, em biết tắc kè hoa là gì không?”

An Nghỉ nghe hiểu, trong lòng vẫn còn sợ hãi —— dưới tình cảnh cát vàng ngập trời như thế này, nếu không phải do thứ kia bị phản quang, nói không chừng hai người bọn họ bị giết rồi cũng chưa biết hung thủ là ai.

Phế Thổ tháo lõi năng lượng ra khỏi họng súng, nhặt nhạnh mấy thứ linh kiện linh tinh, lại nói: “Là sản phẩm từ thời chiến tranh hạt nhân, tương đương với lính trinh sát.

Quốc gia nào có điều kiện đều chế tạo vài cái.

Đương nhiên sau khi chính quyền sụp đổ, những thứ này không có ai tu sửa, ngày qua ngày đi lang thang trên Phế Thổ dọn dẹp kẻ địch.”

“Mà bây giờ thì còn ‘kẻ địch’ nào nữa, chương trình mệnh lệnh của mấy thứ này cơ bản đều hỏng rồi, gặp ai cũng công kích.” Ngữ khí Phế Thổ có chút châm chọc: “Cũng may thứ này không sinh sôi được, loại được một cái thì ít đi một cái.”

An Nghỉ vẫn chưa hoàn hồn, chỉ nói: “Chẳng trách khu chợ phải đổi địa điểm.”

Phế Thổ “Ừ” một tiếng, lại dùng dây thừng cột hai người lại với nhau, nói: “Đi nhanh thôi, trời tối rồi sẽ không nhìn rõ nữa.”

Hai người lại đi tiếp hơn bốn mươi phút, rốt cuộc ngay khi trời chập tối bắt gặp một hàng rào điện thật lớn mang gai nhọn.

An Nghỉ nhìn ánh đèn chớp nháy nổi lên phía sau hàng rào, tức khắc cảm thấy nước mắt sắp rớt xuống.

Phế Thổ mang theo cậu đến cổng ra vào.

Trước cổng có vài người đàn ông vạm vỡ vác súng máy, được trang bị đến tận chân răng.

Phế Thổ bỏ ba lô xuống, bắt đầu cởi áo ngoài.

An Nghỉ không hiểu, Phế Thổ nói: “Cởi áo ngoài ra, cho bọn họ thấy trên người em không có vết thương bị cào cắn.”

An Nghỉ bừng tỉnh, cũng bắt đầu cởi từng lớp áo khoác, cánh tay trắng nõn của thiếu niên thiếu chút nữa chói mù mắt mọi người.

Kiểm tra xong hai người thuận lợi vào cửa, một người đàn ông hỏi: “Vừa nãy có nghe thấy tiếng nổ không?”

Ở một khoảng cách mất hơn bốn mươi phút đi bộ vậy mà cũng nghe được, An Nghỉ trong lòng kinh ngạc.

Phế Thổ gật đầu: “Một cái số 206, đã loại bỏ.”

Người đàn ông cũng gật đầu lại, những người khác liếc nhìn bọn họ nhiều thêm một chút, đối phương nói: “Mấy tuần nay thứ kia vẫn luôn lượn lờ quanh đây.” Nói xong thì đưa qua một cái thẻ kim loại màu bạc, giống như mặt dây chuyền: “Số 19 khu B.”

Phế Thổ nhận lấy, nói: “Cảm ơn.”

An Nghỉ vẫn không hiểu, nhưng Phế Thổ đã cất bước đi vào, cậu vội vàng đuổi theo: “Thế là sao vậy?”

Phế Thổ mang theo chút chế nhạo nói: “Chìa khóa phòng, đáp lễ chúng ta, không, là đáp lễ tôi đã thanh trừ một cái ‘thùng rác’, tối nay em có thể hưởng ké hào quang của tôi mà ngủ trên giường.”.