Phi Âu Bất Hạ

Chương 67: Cái đuôi nhỏ

Nhịp tim của Thịnh Mân Âu lan tới thông qua tiếp xúc chặt chẽ trên cơ thể, trong cơn hoảng hốt dường như nó đã bắt nhịp với nhịp tim đập của tôi, hòa thành một thể.

Nghe lời hắn nói, tôi quả thực chỉ thấy dở khóc dở cười. Tôi không có dị nghị gì với việc cùng hắn chịu đựng thế giới này, nhưng cũng chỉ có mình hắn mới có thể nói lời thổ lộ động lòng người sau cơn hoạn nạn thành được uy hiếp như vậy.

Tuy biết hắn hẳn là không có ý đó, chín mươi chín phần trăm không có ý đó, nhưng tôi vẫn cảm thấy câu nói vừa rồi có thể được trực tiếp xem như lời cầu hôn của hắn.

Mà tôi với tư cách là người được cầu hôn, hình như cũng chỉ có đúng một đáp án để đưa cho hắn.

“Em nguyện ý.” Tôi nắm chặt lấy bàn tay trên eo mình, sảng khoái đồng ý chuyện tuyệt đối sẽ không chết trước hắn.

Người nằm đằng sau mãi vẫn không có phản ứng gì, tôi chờ một lúc, chỉ nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ, thử gọi hắn hai tiếng, đều không nghe thấy âm thanh.

Rón rén chui ra khỏi vòng tay ôm của hắn, quay đầu nhìn lại, hắn đang nhắm hai mắt, khẽ nhếch môi, không ngờ đã ngủ say sưa.

Từ khi tôi vào viện, có thể là vì phải chạy giữa hai bên, vừa phải trông tôi vừa phải để ý đến văn phòng luật, sắc mặt hắn đã không tốt, mắt lúc nào cũng có vành thâm, cả người trông đều rất mệt mỏi. Nói chuyện với tôi chỉ mới có một chốc như vậy mà hắn đã dễ dàng thiếp đi được, thực sự không biết đã phải gắng gượng bao lâu.

Tôi ngồi bên cạnh hắn, kéo chăn tới đắp kín cho hắn. Cả quá trình hắn đều vô tri vô giác, ngủ say, lông mi cũng không buồn nháy một lần.

Ngắm khuôn mặt say ngủ của hắn một lúc, tôi tay chân nhẹ nhàng đi tới cửa phòng ngủ, bắt đầu thu dọn đống thùng giấy để ngoài phòng khách.

Đầu tiên phải gỡ quần áo muốn mặc ra, và cả vật phẩm hàng ngày cần sử dụng.

Bóc mấy cái thùng ra, lôi đồ ra để một chỗ, bóc đến thùng thứ tư, nhìn đống đồ đang từ từ chất kín quanh người, tôi đột nhiên bừng tỉnh — căn nhà của Thịnh Mân Âu tuy rộng, nhưng lại thật sự chẳng có bao nhiêu chỗ để tôi đặt đồ đạc của mình vào.

Tôi dừng động tác trên tay lại, đứng dậy quan sát cả phòng khách, thậm chí là cả căn hộ.

Đối với hai người đàn ông trưởng thành mà nói, không gian để đồ đúng là… hơi ít thật.

Lấy điện thoại di động ra, tôi bắt đầu lướt đủ loại đồ nội thất trên mạng. Điện thoại của tôi đã bị thu hồi làm vật chứng, hiện giờ đang dùng điện thoại dòng mới nhất Thịnh Mân Âu mua cho, ngoài đắt ra thì không còn khuyết điểm nào khác. Đã vậy… còn dùng thẻ của Thịnh Mân Âu.

Bất tri bất giác tôi đã đắm chìm vào đại dương mua sắm trên mạng, đặt xong một bộ ghế sô pha, bàn uống nước, kệ ti vi. Cảm giác đã gần đủ, tôi liếc mắt nhìn lên màn hình điện thoại, ba tiếng nhoắng cái đã qua.

Xoa bóp cái cổ đau nhức, tôi ngã ra tấm thảm lông xù, thở phào một hơi.

Tốt quá, tôi lại có nhà rồi.

Tuy tôi và Thịnh Mân Âu đã ở cùng nhau, nhưng thế cũng không có nghĩa là từ sáng tới tối Thịnh Mân Âu đều phải ở bên cạnh tôi.

Vụ án Mỹ Đằng dây mơ rễ má rất rộng, ảnh hưởng cũng rất dữ dội. Tiêu Mông thân là lãnh đạo cấp cao của Mỹ Đằng, lại không tuân theo kỷ cương pháp luật, muốn mưu toan sử dụng thủ đoạn bạo lực trái pháp luật để tiêu hủy thông tin tiêu cực về dược phẩm Mỹ Đằng, làm lòng người giận sôi. Gã lại là cháu ruột của Tiêu Tùy Quang, người ngoài khó tránh không liên tưởng, suy đoán rằng đây có phải là phong cách làm việc nhất quán của nhà họ Tiêu hay không.

Mà bên cạnh cái mông thối đương nhiên sẽ lau không sạch được là Tiêu Mông, bản thân Mỹ Đằng cũng đang phải đối mặt với càng nhiều tình cảnh khốn khó hơn. Khỏi nói tới chuyện Cục quản lý dược phẩm quốc gia đang điều tra và thăm hỏi bọn họ, dạo gần đây người bệnh sử dụng thuốc chữa dị ứng kiểu mới mà Mỹ Đằng nghiên cứu trong thời gian dài cũng hợp sức đâm đơn kiện bọn họ, khoản tiền bồi thường cao rùng mình, nếu như thua kiện, Mỹ Đằng có lẽ sẽ phải xuống sân khấu.

Ngô Y trước đó tới thăm tôi đã từng nhắc tới, bọn họ vốn đang định ký hợp đồng với Mỹ Đằng, đã đến quy trình cuối cùng rồi, chỉ thiếu đúng chữ ký của Thịnh Mân Âu thôi là sẽ gửi qua đó. Tôi vừa xảy ra chuyện, hai bên đương nhiên sẽ không có khả năng hợp tác nữa, Thịnh Mân Âu trực tiếp trả hợp đồng trắng trơn về.

“Có nên nói may mà anh cũng bị bắt cóc không? Bằng không là giờ chúng tôi đã phải nhận lấy đống hỗn loạn của Mỹ Đằng rồi, kiện cáo kiểu này vừa khó xơi lại còn phải ăn chửi, dù có kiếm được nhiều tiền đi nữa, nhưng nhìn vào xu hướng phát triển lâu dài, Mỹ Đằng hiện tại thành ra như vậy, cũng không biết sang năm có trả được chi phí cố vấn pháp luật không.” Nói xong chính cậu ta cũng cảm thấy có gì đó không ổn, bèn vội vã bồi thêm một câu, “Tôi không có ý muốn nói bắt cóc cả anh là đúng, anh tuyệt đối đừng mách thầy đấy!”

Sau khi tôi luôn miệng hứa hẹn tuyệt đối sẽ không đâm thọc, cậu ta mới thở phào được một hơi.

Thịnh Mân Âu mất đi khách hàng lớn là Mỹ Đằng, thì sẽ phải cố gắng bù bằng nơi khác, mấy ngày qua lúc nào cũng bề bộn tất bật, thường xuyên đến tận khuya mới cả người ám mùi rượu về nhà, vừa về tắm gội sạch sẽ là ngả đầu ra ngủ.

Tôi biết hắn mệt, nên cũng không nỡ quấy rầy hắn, những lúc thật sự nhàm chán chỉ có thể nghịch điện thoại di động, tám nhảm với mấy người Ngụy Sư, lấy cà khịa nhau làm niềm vui.

Thẩm Tiểu Thạch: “Vậy ban ngày anh ăn gì? Luật sư Thịnh bận rộn như vậy có chăm sóc được tốt cho anh không? Không thì anh chuyển đến chỗ em đi, mẹ em tốt xấu gì cũng nấu được cháo cho anh ăn.”

Tôi: “Không cần, anh trai anh đặt trước đồ ăn ở khách sạn năm sao gần đây cho anh, ngày nào cũng đúng giờ là đưa tới, đừng làm phiền dì.”

Ngụy Sư: “Chuyện giữa anh em nhà người ta, mày cũng đừng có xen vào tìm vui. Luật sư Thịnh lại tiếc một bữa cơm cho nó à?”

Thẩm Tiểu Thạch: “Nói gì thế, em với anh Phong cũng là anh em mà, thân nhau thân nhau thía cơ màaaa~ anh Phong nhờ?”

Ngụy Sư: “Nhưng mày vẫn không giống luật sư Thịnh.”

Tôi: “Đúng, hai người không giống nhau.”

Thẩm Tiểu Thạch: “??? Cái gì đấy, sao hai người lại như vậy!”

Dịch Đại Tráng: “Các anh em! Lại đây xem bài viết này của em thế nào!! Hôm nay em có linh cảm! Cảm giác lại được nữa rồi!”

Đang say sưa đọc nội dung trò chuyện rồi cười, Thịnh Mân Âu đã tắm xong cầm trong tay một cái bình gì đó có bao bì màu trắng xanh đi vào phòng ngủ.

“Đây là thứ gì?” Hắn dừng lại trước mặt tôi, rũ mắt xuống hỏi.

“Dầu cừu, để cho anh thoa tay.” Tôi để điện thoại xuống, kéo tay hắn qua kiểm tra.

Uy lực của nước khử trùng quá mạnh, đã hơn nửa tháng rồi, một vòng da xung quanh viền móng tay của Thịnh Mân Âu vẫn chưa hoàn toàn mọc lại. Da dẻ mới mọc ra lại mỏng hơn, lộ ra màu máu bên dưới, những nơi còn lại đều là màu sắc nhàn nhạt tái nhợt, chỉ có đầu ngón tay hồng hồng, như thể thoa son.

“Có đau không?” Tôi nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng hôn lên khớp giữa ngón trỏ và ngón giữa.

Đang muốn được đà ve vãn thêm một bước, Thịnh Mân Âu lại rút phắt tay về, để cho tôi cứ thế hôn lên tay mình.

“Anh biết đây là dầu cừu, anh hiểu Tiếng Anh.” Hắn ném bình dầu cừu kia vào lồng ngực tôi, “Trước giờ em chưa mở ra lần nào à?”

Thế này là thế nào đây?

Tôi hoang mang không rõ: “Vâng, chưa mở ra bao giờ cả. Làm sao vậy… hết hạn sử dụng rồi à?”

“Tự em mở ra mà xem.”

Nói xong Thịnh Mân Âu không để ý tới tôi nữa, vòng tới một bên khác của giường, nằm xuống quay lưng về phía tôi, ngủ luôn.

Tôi bị thái độ của hắn làm cho trong lòng hoảng sợ, thấp thỏm vặn mở nắp bình dầu cừu ra.

Mở nắp vặn ra, bên trong còn có một cái nắp phẳng chống tràn, thiết kế lõm xuống vừa khéo có thể đặt được một tờ giấy gấp gọn.

Tôi nhíu mày mở tờ giấy có hình vẽ kia ra, phát hiện ra bên trên có vẽ một bức tranh chibi.

Một hình người mặc áo giáp giơ cao bảo kiếm hô to: “Ta sẽ diệt trừ hết sạch cái ác, bảo vệ những người nhỏ yếu!”

Người này giẫm lên một con ác long mắt nổ đom đóm, hiển nhiên là “cái ác” trong lời người này nói.

Một hình người khác thì cả người đầy vết thương chắp tay lại với nhau, ánh mắt tỏa ra sự sùng bái, miệng nói: “Cậu thực sự là anh hùng của tớ!”

Dưới góc tác phẩm hội họa, ký tên Mạc Thu.

Tôi hiểu ý nghĩa bức tranh này, nhưng rốt cuộc là tại sao lại phải lén lút nhét tranh vẽ của mình vào bên trong một bình dầu cừu?! Cái cậu Mạc Thu này rốt cuộc là có tật gì đây? Có câu gì muốn nói mà không nói ngay mặt được hay sao?

Tôi không nói gì đóng nắp bình dầu cừu lại, quay đầu sang ngắm nhìn Thịnh Mân Âu đang quay lưng về phía tôi, sầu đến mức dạ dày lên cơn đau.

“Anh à, chuyện này thật sự oan cho em…” Tôi nằm xuống cùng, nhích nhích tới phía sau hắn, dán thật sát vào người hắn, “Đây là quà đợt trước Mạc Thu đi du lịch về tặng cho em, em nhận được xong cứ để đó thôi, cũng không mở ra, em không biết bên trong có thứ đó mà.”

Tôi duỗi một cánh tay tới phía trước người hắn, ôm lấy hắn cách một lớp chăn, đỉnh đầu chống lên bờ vai hắn, không ngừng dụi dụi làm nũng.

“Anh đừng nổi giận, em thật sự không có gì với cậu ấy hết. Với cả cậu ấy cũng có bạn trai rồi, còn là nhà thiết kế thời trang nữa, anh không tin thì em cho anh xem vòng bạn bè của cậu ấy…” Lần này Mạc Thu tới thăm tôi, nhân thể chia sẻ với tôi tin vui rằng cậu ấy cuối cùng cũng tìm được chồng thoát kiếp FA, đối phương đúng là nhà thiết kế thời trang mà cậu ấy làm quen trong chuyến du lịch lần đó, còn kể rằng hồ sơ đi du học của cậu ấy đã được chấp nhận, tháng sau sẽ cùng bạn trai ra nước ngoài học cao lên.

Nhìn cậu ấy sống nhiệt tình như vậy, tôi cũng mừng thay cho cậu ấy, nhưng tất cả thật sự chỉ là vui mừng với tư cách bạn bè bạn học cũ, không ôm bất cứ tâm tư nào khác, nhật nguyệt chiếu rọi, thiên địa sáng soi, tôi… tôi… tôi oan lắm!

Thịnh Mân Âu đương nhiên vẫn chưa ngủ, nhưng cũng không hề có ý định quay người lại với tôi.

“Cậu ta thích em, anh biết.”

Tôi tựa vào vai Thịnh Mân Âu, lúc hắn nói, thân thể cũng sẽ hơi rung động theo.

“Đã nói…”

Tôi đang chuẩn bị không ngừng cố gắng, nói rõ ràng ra với hắn, lại nghe thấy Thịnh Mân Âu nói tiếp: “Phải nói là, cậu ta đã từng thích em. Em là anh hùng, là kỵ sĩ, là thiếu niên nhiệt thành như ánh mặt trời trong ký ức của cậu ta. Cậu ta ngưỡng mộ em, sùng bái em, tôn thờ em. Nếu như không phải là vì hai người gặp lại nhau quá muộn, cậu ta có thể sẽ thích em một lần nữa.”

Tôi sững sờ, xưa nay chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này.

Nhưng tất cả đều không quan trọng, tôi cũng không quan tâm tới chuyện đã từng có ai thích tôi, cũng không quan tâm người này có còn thích tôi hay không.

Người khác thế nào có liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ quan tâm đến mình Thịnh Mân Âu, tôi chắc chắn sẽ không thể yêu người nào khác.

“Nhưng mà em thích anh. Em chỉ ngưỡng mộ, sùng bái, tôn thờ mỗi mình anh.” Tôi ngửi hương sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái trên người hắn, hai má dán sát lên lưng hắn, “Không một ai có thể cướp em đi khỏi anh cả, trái tim em không cho phép.”

Hắn không bình luận gì: “Tiếp tục.”

“Tiếp tục lời ngon tiếng ngọt của em đi.”

Tôi cũng không rõ câu này của hắn có ý gì, liệu có ẩn ý sâu xa nào khác không. Mà mệnh lệnh của hắn, tôi nào dám không tuân theo, nghe thấy vậy thì lập tức nghĩ nát óc, ho nhẹ dùng giọng nói dạt dào tình cảm bắt đầu ngâm nga: “Em thích anh, tựa như sao trời vây quanh mặt trăng, như hoa hướng dương ngước nhìn mặt trời, như sa mạc mong mỏi mưa móc. Trước mặt người khác, em là không gì phá nổi, chỉ có đứng trước mặt anh, em mới yếu đuối hèn mọn. Giống như giọt thuỷ tinh nước mắt hoàng tử Rupert[1], anh chính là… cái đuôi nhỏ có thể làm em tan xương nát thịt.” Nói xong chính tôi cũng thấy buồn cười, không nhịn được bật cười rộ lên.

“Đuôi nhỏ?” Chắc hắn cũng thấy buồn cười, dùng giọng kỳ quặc lặp lại, không bảo tôi tiếp tục, cũng không nhắc lại chuyện bình dầu cừu xui xẻo kia nữa, “Cũng có lòng hơn mấy lời tâm tình quê mùa trước đây của em.”

Tôi biết hắn như vậy là đã không giận nữa, liền âm thầm thở phào một hơi trong lòng, rồi lại bất bình thay cho bản thân: “Em lúc nào mà chẳng có lòng. Với lại những câu nói đó quê mùa ở chỗ nào?”

Thịnh Mân Âu lại không để ý đến tôi, mắt điếc tai ngơ với chất vấn từ tôi, phảng phất như qua chớp mắt đã rơi vào giấc ngủ sâu.

Tôi đương nhiên biết rằng hắn vẫn tỉnh, nhưng cũng không thể làm gì được hắn, trong lòng vừa bực bội vừa buồn cười, chỉ đành đứng dậy tắt đèn, rồi dán chặt tới ôm hắn ngủ.

Không mấy ngày sau, Thịnh Mân Âu phải đi nơi khác dự cuộc họp, kéo dài một một tuần, trong nhà chỉ còn lại một mình tôi.

Tuy cũng hơi cô đơn thật, mà vừa khéo có thể tranh thủ khoảng thời gian này để bố trí lại căn nhà, nghĩ tới đến khi hắn về là sẽ nhận được bất ngờ.

Kết quả là còn chưa kịp đợi được nội thất tới, lúc xuống tầng vứt rác tôi lại nhặt được một con mèo.

Lông màu cam, gầy trơ xương, nhìn hoa văn giống y như đúc với con mèo bị Tề Dương giết chết năm đó.

[1]

Giọt thủy tinh “nước mắt hoàng tử Rupert” được tạo thành bằng cách nhỏ thủy tinh nóng chảy vào nước. Các nhà nghiên cứu phát hiện đầu giọt thủy tinh có thể chịu áp suất lớn gấp gần 7.000 lần áp suất khí quyển, có khả năng chống chịu viên đạn bắn vào ở cự ly gần. Đầu giọt thủy tinh cứng tới mức chịu được cả lực đập búa, nhưng phần chóp đuôi lại dễ vỡ đến độ nếu dùng tay bẻ, không chỉ phần đuôi bị phá vỡ mà toàn bộ giọt thủy tinh cũng vỡ vụn thành bột mịn (vnexpress.net)