Phi Hồ

Chương 14

Mỗi buổi sớm mai, Hiên Trạch đến thực hiện lời hứa mỗi ngày đều giúp Xuân Mãn rửa mặt, hơn nữa còn cùng y dùng bữa điểm tâm, sau đó vội vã bị tổng quản của Hiên Trạch gọi đi mất.

Vì thế chỉ còn lại Xuân Mãn rảnh rỗi quá lại cảm thấy khó chịu, nên đi tìm Linh Linh cùng Bàng Nguyệt giải khuây.

Ban đầu chỉ có một mình Xuân Mãn ngồi bên bàn gỗ giữa hoa viên dùng thức ăn nhẹ, sau đó Xuân Mãn phải cực lực khuyên bảo, Linh Linh cùng Bàng Nguyệt đứng kế bên mới dám lại ngồi xuống.

Ba con người rảnh rỗi xúm lại một chỗ thì còn việc gì khác ngoài việc tán gẫu đâu?

Vì thế, ba người liền kẻ thưa người hàn thuyên ríu rít.

“Linh Linh, ngươi ở Hiên Trạch gia đã bao lâu?” Xuân Mãn tháo lớp giấy nến rồi bỏ viên kẹo đường vào miệng, hỏi Linh Linh.

Linh Linh rất vất vả nuốt một miệng quà vặt vào bụng, sau đó lại hớp một ngụm hồng trà rồi mới thong thả trả lời y, “Ta sao, ta thật nhỏ đã tới rồi, đến hiện tại đại khái cũng phải hơn hai trăm ——A!”

Linh Linh trả lời mà không suy nghĩ khiến cho Bàng Nguyệt phải hung hăng đạp nàng một cước ngay dưới gầm bàn.

“Làm sao vậy?” Xuân Mãn không biết Linh Linh vừa mới bị cái gì, còn tưởng rằng nàng tự cắn trúng lưỡi mình.

“Không…” Linh Linh cau có oán trách liếc Bàng Nguyệt đang tỏ vẻ vô tội mà tiếp tục ăn. “Ta là bị một con muỗi đặc biệt chích.” Nàng biết nàng vừa mới nói sai, nhưng Bàng Nguyệt cũng không cần phải đạp một cú ngoan độc như thế chứ!

“A? Trời lạnh như thế này mà vẫn còn có muỗi a.”

Bàng Nguyệt tao nhã lấy một miếng trái cây qua ăn rồi cười cười, “Xuân Mãn thiếu gia, muỗi phương bắc chịu rét mà.”

“À.” Xuân Mãn thật đúng là tin lời Bàng Nguyệt nói xàm, “Đúng rồi, Linh Linh, ngươi vừa mới nói cái gì hai trăm, là cái gì vậy?”

Thấy Xuân Mãn nhìn mình mong chờ thế, Linh Linh lập tức lại hứng chí đến mức thiên nam địa bắc, cố gắng sửa lại lời nàng vừa nói sai lúc nãy, “Xuân Mãn thiếu gia, đây là một cách nói của người phương Bắc, ta vốn dĩ là định nói hai mươi cơ. Đúng rồi! Là hai mươi năm.”

“Hai mươi năm!” Xuân Mãn có chút kinh ngạc mà nhìn chăm chăm vào nàng, “Vậy ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Nhìn bộ dạng Linh Linh, y còn tưởng rằng nàng nhiều lắm mười bảy tuổi mà thôi!

“Là tính theo kiểu người hầu —— a!” Linh Linh nha đầu thối này lại bị người nào đó cho ăn đạp.

“Lại bị muỗi chích?” Thấy bộ dạng này của nàng, Xuân Mãn theo bản năng liền cho là như thế.

“Đúng!” Linh Linh u oán mà gật gật đầu, “Hơn nữa còn là cùng một con.”

“Oa, ngươi làm sao mà biết được?!” Ngay cả bị con muỗi nào chích mà cũng biết, rất lợi hại a!

“Bởi vì con muỗi này chích người đặc biệt đau…”

Nói lời này, Linh Linh liếc Bàng Nguyệt đang rót trà cho nàng.

Bàng Nguyệt cứ như không biết gì, uống xong chun lục trà của mình rồi mới nói, “Thật sự là kì lạ ghê, vì cái gì chúng ta ba người mà chỉ có mỗi Linh Linh là bị chích nhỉ? Có phải là da của ngươi vốn là ngứa đòn quá rồi không!”

Nhân lúc Xuân Mãn không để ý, Bàng Nguyệt liền cho Linh Linh một cái ánh mắt cảnh cáo.

Biết chính mình lại vừa mới suýt nói sai nên Linh Linh cũng chỉ có thể cúi đầu không nói gì.

“Làm sao vậy?” Không hề nhìn thấy ánh mắt các nàng vừa trao nhau, chỉ thấy Linh Linh vốn dĩ đang lắm chuyện lại đột nhiên cúi đầu trầm mặc, Xuân Mãn không thể không lấy làm kì lạ mà hỏi han.

“Xuân Mãn thiếu gia, ngươi không cần lo lắng, Linh Linh chỉ là ăn quá no thôi.” Ăn no đến mức mở miệng chẳng nói được chuyện gì đúng.

“Nàng vừa mới nói cái gì ——” Xuân Mãn tò mò nhìn Linh Linh như ý hỏi nàng có định nói tiếp câu chuyện không.

“À, Linh Linh vừa rồi định nói nếu tính theo cách của người phương Bắc chúng ta, nàng sẽ vừa tròn hai mươi tuổi, bắt đầu tính tuổi ngay khi trong bụng mẹ rồi.” (người Trung Quốc xưa tính 9 tháng trong bụng là 1 năm tuổi, bé mới chào đời là 1 tuổi)

Bàng Nguyệt nhìn Xuân Mãn mỉm cười, mặt không đổi sắc mà sửa lời Linh Linh.

“Hoá ra là thế, vậy ta với Linh Linh cùng tuổi rồi!” Thật sự là ngoài ý muốn, y còn nghĩ rằng Linh Linh phải nhỏ hơn y, “Như vậy, Bàng Nguyệt, ngươi thì sao?”

Bàng Nguyệt hẳn là phải nhỏ hơn Linh Linh chứ, bởi vì nhìn qua nàng quả thật nhỏ nhắn, đáng yêu, tuy rằng tính tình có chút cụ non.

“Ta?” Bàng Nguyệt nhíu nhíu mày, “Ta so với Linh Linh còn lớn hơn một tuổi, ta hai mươi mốt.”

“Không phải chứ?!” Xuân Mãn cảm thấy vừa bất ngờ vừa khó tin, Linh Linh cùng tuổi với y đã thật bất ngờ, y cho rằng Bàng Nguyệt phải nhỏ hơn thế mà lại còn lớn hơn y một tuổi.

“Như vậy Hiên Trạch thì sao? Hắn khoảng bao nhiêu nhỉ?” Đừng nói sẽ lại làm cho y thêm một cái ngạc nhiên nữa nha.

“Chuyện của tông chủ ta không được rõ lắm, huống hồ, ta cảm thấy Xuân Mãn thiếu gia tự đi hỏi Tông chủ sẽ tốt hơn.”

“Ừ.” Xuân Mãn cũng cảm thấy đúng mà gật đầu, đích xác, chuyện của chủ tử cũng không phải là việc mà hạ nhân có thể lắm lời, “Bất quá, Hiên Trạch phải làm tông chủ của gia tộc vào lúc nào, hai người có thể nói chứ?”

Linh Linh vừa nghe, lập tức vì y giải đáp, “Chúng ta còn chưa hiểu chuyện thì tông chủ cũng đã là tông chủ rồi.”

Nàng vừa nhiều lời lại đã bị Bàng Nguyệt liếc nhìn, sau đó giống như Bàng Nguyệt đã đoán trước, Xuân Mãn cả người cơ hồ đều nhảy dựng lên, “Vậy Hiên Trạch không phải là còn rất nhỏ đã phải gánh vác Hiên Trạch gia tộc sao?!” Y đoán tuổi của hắn lớn nhất cũng tuyệt không vượt qua hai mươi lăm, Linh Linh đến đây đã hai mươi năm, mà hắn trước khi Linh đến thì đã là tông chủ Hiên Trạch gia, không phải hắn vừa ba bốn tuổi thì đã phải làm chủ tử một gia tộc khổng lồ đến mức này sao?!

Y kinh ngạc đến mức làm cho Linh Linh vừa bị nhắc nhở đã quên ngay, theo bản năng mà trả lời, “Không nhỏ thế đâu, lúc đó tông chủ đã muốn ——” một miếng bánh đúc đậu xanh thơm ngon bịt lấy cái miệng nhỏ nhắn nhanh nhảu của Linh Linh.

Mà Linh Linh miệng vẫn còn ngậm đầy bánh đúc đậu xanh lại cười xán lạn với Bàng Nguyệt, vì những lời Linh Linh định nói đã lại bị ép nuốt vào, “Xuân Mãn thiếu gia, lúc đó tông chủ đã không tính là còn nhỏ nữa rồi.”

Sau đó Linh Linh lại nhanh chóng bị nhồi cho một viên bánh đậu xanh, bèn quét một cái ánh mắt sang Bàng Nguyệt đang ngồi thẳng người.

Hiện tại nàng có một nghi hoặc rất lớn, Linh Linh đến tột cùng là như thế nào mà được tông chủ tuyển đi hầu hạ Xuân Mãn thiếu gia chứ?

“Cho dù ngay lúc đó Hiên Trạch đã không tính là nhỏ, nhưng mà để một thiếu niên trông coi một gia tộc lớn thế này ——!” Như vậy không phải thực quá sức sao? Xuân Mãn không chú ý rằng lời này của y chất chứa những thương xót cùng đau lòng.

“Xuân Mãn thiếu gia, này cũng không có gì lạ.” Cố gắng át đi vị ngọt trong miệng, Bàng Nguyệt lại uống ngay một ngụm nước trà, “Trên đời không chuyện gì là không thể mà.”

Lúc Bàng Nguyệt đang nói lời này, ánh mắt nàng vẫn lẳng lặng quan sát y, tựa như chờ xem y sẽ phản ứng thế nào.

Nhưng mà Xuân Mãn vẫn không thể hiểu được, hắn bị những lời Bàng Nguyệt nói làm nhớ ra một việc, “Không gì không thể? Tựa như trước đó vài ngày ta vừa đến phương bắc, trời đang trong xanh tự nhiên lại đổ tuyết sao?”

Lời của làm cho tất cả rơi vào im lặng, đến khi Linh Linh kinh ngạc ngẩng đầu, cùng với Bàng Nguyệt đang cảm thấy kì quái, hai mặt nhìn nhau.

“Xuân Mãn thiếu gia, phương bắc khí lạnh vốn dĩ đến sớm hơn phương nam, nhưng lúc này mới chỉ là ẩm ướt hơn một chút thôi, trời vẫn chưa đổ tuyết đâu.” Linh Linh lanh mồm lanh miệng vẫn mở miệng sớm hơn Bàng Nguyệt.

“Như thế nào chứ? Lúc ta đến Hiên Trạch gia thì tuyết cũng còn chưa tan ——” từ từ đã, y đi vào Hiên Trạch gia liền có một loại cảm giác thật quái dị, mới đầu y vẫn nghĩ không ra là cái gì. Hiện tại y mới hiểu, đó chính là y không hề thấy dấu vết tuyết rơi trong đây.

“Thật là chúng ta đều không thấy có tuyết rơi mà.” Linh Linh mi thanh nhíu chặt, vẻ mặt nghi hoặc.

“Các ngươi không có nhìn thấy tuyết rơi có phải là do luôn ở trong Hiên Trạch phủ mà không bước ra ngoài?”

“Ta cùng Linh Linh vẫn ở trong Hiên Trạch phủ không có đi ra ngoài.” Bàng Nguyệt bình tĩnh mà trả lời y.

Các nàng không bước ra ngoài vì trong phủ cơ hồ cái gì đều có, cũng bởi vì các nàng không muốn phải nhìn thấy người ngoài.

“Cho dù là như vậy, Xuân Mãn thiếu gia, phương bắc không lớn đến mức trải dài đông tây mà chỗ có tuyết chỗ không được. Có phải là ngươi nhớ lầm hay không?”

“Sẽ không, ngày đó nhìn thấy tuyết rơi không chỉ có một mình ta. Huống hồ ta đã nói rồi, lúc ta đến, tuyết còn chưa tan.” Tâm tình Xuân Mãn lúc này so với Bàng Nguyệt còn hoài nghi hơn, “Hơn nữa ngày đó ——” y còn thấy chuyện kì quái nữa, y không tự chủ mà đuổi theo một con tuyết hồ, cuối cùng chẳng biết tại sao lại té xỉu.

Sau đó y hỏi Xuân Phúc, Xuân Phúc lại nói hắn không có nhìn thấy cái gì như vậy. Hắn chỉ thấy y đột nhiên chạy đi, sau đó lại cắm đầu xuống tuyết bất tỉnh nhân sự.

Cũng có thể lúc đó y hoa mắt nhìn lầm, nhưng mà —— y lại có cảm giác quả thật có chuyện như thế phát sinh rất mãnh liệt mà. Đây rốt cuộc là vì cái gì…?

“Hơn nữa cái gì, Xuân Mãn thiếu gia?” Xuân Mãn còn chưa nói hết lời làm cho Bàng Nguyệt thắc mắc.

“Hơn nữa, ngày đó… sau đó vài ngày, ta gặp Hiên Trạch.” Xuân Mãn cũng muốn đem chuyện làm cho y trăm tư nghìn giải (không thể nghĩ được) nói ra, y dừng trong chốc lát sau mới tiếp tục nói, “Hôm gặp Hiên Trạch tuyết còn chưa tan mà!”

Y nghĩ rằng y sẽ vĩnh viễn không quên những hình ảnh vào ngày nhìn thấy Hiên Trạch.

Hiên Trạch ngồi bên bàn cẩm thạch, cảnh tượng tuyệt mỹ khi hàng ngàn sợi tóc như có chủ đích uốn lượn trên không…

Y lúc ấy còn nghĩ hắn chính là thần tiên!

Bên cạnh thảo nguyên mênh mông, đôi mắt ánh lam sâu thăm thẳm như muốn nhấn chìm người ta vào nỗi buồn vô cùng tận ấy, y cũng khắc ghi thật sâu ở trong lòng. Trong khoảnh khắc đó, cho dù y có xem là giấc mộng, y vẫn bị cơn mộng ấy quyến rũ mất tâm tư.

“Tông chủ?!” Bàng Nguyệt cùng Linh Linh lại là không hẹn mà đồng thanh.

“Nếu như là tông chủ mà nói, vậy tất cả chuyện đó cũng không có gì kì quái.” Bàng Nguyệt thì thầm.

“Cái gì?” Giống như vừa đi vào cõi tiên, Xuân Mãn quả thật không để tâm xem nàng vừa nói gì.

“Không có gì, ta chỉ là muốn nói, tông chủ bận bịu như thế mà mỗi ngày đều có thời gian rảnh chạy qua đây” Bàng Nguyệt cố lấp liếm, bởi vì có một số việc, chỉ có thể do chính tông chủ giải thích.

“Hiên Trạch bề bộn nhiều việc sao?” Mấy ngày nay, mỗi ngày y đều có thể nhìn thấy hắn, hơn nữa còn là hắn mang y đi du ngoạn khắp nơi trong Hiên Trạch phủ mà! Y vẫn nghĩ Hiên Trạch gia quả thật rộng lớn, giống như Vạn gia. Cho nên dù có phải lo sinh ý, nhưng y nghĩ Hiên Trạch đều sẽ cho những chủ tử dưới quyền hoặc tổng quản làm, trừ phi là việc phi thường trọng yếu, nếu không hắn sẽ không nhúng tay vào chứ. Như vậy hắn mới có thời gian thăm thú, chăm lo cho các phu nhân.

“Đương nhiên, tông chủ vốn là người chăm lo tất cả sinh kế trong phủ mà! Có đôi khi ngài ấy bận đến mức ba bốn ngày không ngủ. Trước kia chỉ buôn bán ở phương bắc thôi cũng đã bận, huống chi bây giờ còn muốn đem sinh ý mở rộng đến phía nam, vậy nên ngài ấy lại càng bận hơn.” Linh Linh sau khi nói xong lại nhìn Bàng Nguyệt, thấy nàng ta không có phản ứng gì mới âm thầm thở ra một hơi, nàng lần này cuối cùng cũng có thể nói đúng cho hết lời.

“Hiên Trạch thật sự bận đến vậy sao? Sao mấy ngày nay hắn đều đến Dung Tuyết Cư …, ” chăm sóc cho y …, “Hơn nữa hôm nay hắn không phải sáng sớm đã tới rồi sao?”

“Xuân Mãn thiếu gia, tông chủ không phải mỗi ngày đều đến Dung Tuyết Cư, mà là mỗi ngày đều ở Dung Tuyết Cư, bởi vì Dung Tuyết Cư chính là nơi ngài ấy ở. Mà mỗi sớm tông chủ đều giúp ngươi rửa mặt vừa là do giữ lời hứa với ngươi, cũng bởi vì tông chủ muốn đến gặp ngươi. Tông chủ, thật sự thập phần để ý ngươi.”

Nghe xong lời Bàng Nguyệt nói, Xuân Mãn ngây người một chút, thế mà y không biết Hiên Trạch lại ở Dung Tuyết Cư, “Vậy hắn ở chỗ nào trong Dung Tuyết Cư?”

“Thư phòng.”

“Thư phòng?” Xuân Mãn lại là sửng sốt, “Dung Tuyết Cư chẳng lẽ không có phòng ngủ khác sao?”

“Không có. Dung Tuyết Cư cũng chỉ có phòng ngươi ở là phòng ngủ, ngoài ra chỉ có thư phòng. Dung Tuyết Cư bởi vì là chỗ riêng tư của Hiên Trạch gia chủ, cũng không dùng để chiêu đãi khách nhân, bởi vậy, cũng sẽ không có khách phòng. Xuân Mãn thiếu gia, ngươi hiện tại là ngủ trong phòng ngủ của tông chủ, nên tông chủ phải ngủ trong thư phòng.”

“Vậy vì cái gì mà hắn lại nhường phòng cho ta?” Y thật sự không nghĩ tới mấy ngày qua, Hiên Trạch đều ngủ trong thư phòng, thời tiết lạnh như thế, hắn chịu được sao?

“Xuân Mãn thiếu gia, nô tỳ vừa mới nói qua. Tông chủ hắn để ý ngươi, thậm chí phải gọi là phi thường để ý ngươi. Hắn luôn quan tâm bữa ăn giấc ngủ của ngươi, những cái khác, nô tỳ nghĩ đối với hắn đều không quan trọng bằng đâu.”

Nghe xong lời Bàng Nguyệt nói, Xuân Mãn chìm vào trong những suy nghĩ xa xăm, không hề nhìn thấy ánh mắt Bàng Nguyệt nhìn y có những ý nghĩ hàm súc sâu xa thế nào…

~~~

Giữa trời là ngàn dặm ánh mây màu lam, một màu xanh trời trong veo.

Giống như có thể nuốt lấy y, hấp dẫn y, làm cho y không tự chủ mà lạc mất chính mình trong nó, chìm đắm trong cái ôm ôn nhu đó.

Như là nhấc tay có thể chạm đến đến nó, vì thế y thật muốn đưa tay.

Lại phát giác —— toàn thân của y không thể động, thậm chí không còn cảm nhận được cái lạnh của tuyết nữa…

Y chỉ như một thanh củi bị vứt bỏ giữa đường, nếu còn biết lạnh biết nóng thì đúng là ân huệ trời ban.

Y bi ai chính mình, thậm chí y còn không có quyền lên tiếng ——

Trời ơi, là ai đem y vứt bỏ ở đây, là ai cho y hiểu được thế nào là hỷ nộ ái ố! Nếu như có thể, làm ơn biến y về thành củi mục đi, cho dù sau này y có lưu lạc đến mất đi giữa đất trời cũng được mà ——

Y không có thân hình, ngay cả việc muốn rơi lệ vì đau xót cũng không thể…

Là cái gì?! Y thế mà cảm nhận được có thứ nước gì rơi trên mặt mình!

Là gì nhỉ?

Y thật muốn tìm kiếm, nhưng cử động mi mắt cũng là hy vọng xa vời ——

Trời ơi, không cần tàn nhẫn với y như thế mà, y chỉ muốn biết là thứ gì lưu lại trên mặt mình…

Trời a ——

Bỗng dưng, y nhìn thấy một thứ trắng tinh như tuyết che phủ tầm mắt y, sau đó một giọt nhỏ rơi xuống… Là lệ tuôn sao ——!

Xuân Mãn mở mắt, trước mặt chỉ thấy một mái tóc bạch kim sáng lấp lánh. Nháy mắt y đã nghĩ bản thân vẫn còn đang mơ, y nghĩ mộng mị này đau lòng đến mức y phải khóc…, cho đến khi thấy người trước mặt là Hiên Trạch, Xuân Mãn mới liều lĩnh vùi đầu vào ngực hắn.

“Là ác mộng sao?” Hiên Trạch nhẹ nhàng ôm lấy, thì thầm hỏi y.

Cảm giác được bàn tay Hiên Trạch ấm áp nhẹ nhàng vuốt lưng mình trấn an, Xuân Mãn cảm thấy tâm tư bất an do mộng ảo vừa nãy đã thật thần kì yên ổn lại.

“Ừ.” Xuân Mãn cúi đầu vùi vào lòng Hiên Trạch.

“Đã mơ thấy cái gì?”

Xuân Mãn không nói gì. Bởi vì mộng kia quá mức quái dị, làm cho y không biết mở miệng thế nào, bừng tỉnh lại thấy một màn kia, không hiểu tại sao lại làm tim y đau đớn đến mức muốn đổ lệ.

Vẫn là một con hồ ly, vẫn là một con hồ ly trắng toát như tuyết, nó nhỏ lệ xuống trên khuôn mặt của y, nháy mắt y cảm nhận được trong giọt lệ đó muôn ngàn đau đớn cùng tuyệt vọng. Làm cho y cũng cảm thấy thống khổ đến mức muốn bật khóc.

Tuy Xuân Mãn không nói gì, nhưng dường như Hiên Trạch vẫn nghe được tiếng lòng của y, hắn ôn nhu nói, “Không có việc gì, chỉ là một cơn ác mộng, quên đi là tốt rồi.”

“Ừ.” Sự ôn nhu đó làm cho Xuân Mãn cảm thấy yết hầu của mình đau xót, thật sự lại càng muốn khóc hơn.

Không biết là do đêm quá mức tịch liêu, quá mức tĩnh lặng, hay là bởi vì lồng ngực của hắn thật sự ấm áp, mà giờ đây Xuân Mãn mới nhận ra quả thực hắn đối xử với y bằng hết cả tấm lòng.

Sự ôn nhu của hắn làm y cảm động đến mức lệ rơi.

Cho tới nay, y đã nghĩ nước mắt của y bị cuộc sống tàn khốc hiện tại làm cho khô cạn hết rồi, thế mà giờ y mới phát giác, không phải y không còn nước mắt, mà là không ai có thể cho y cảm giác yên tâm để bật khóc mà thôi.

Xuân Mãn phát ra tiếng nghẹn ngào kiềm nén làm Hiên Trạch nghĩ rằng y vẫn còn bị cơn ác mộng đó ám ảnh, vì thế vòng tay của hắn lại càng chặt hơn, “Đừng sợ nữa, đừng sợ. Có ta ở đây, ta vẫn sẽ ở đây, ta vĩnh viễn sẽ canh giữ bên cạnh Mãn nhi, sẽ không để bất cứ chuyện gì không tốt xảy ra trước mặt Mãn nhi.”

“Ngươi thật sự sẽ ở sao?” Xuân Mãn bởi vì mặt vùi trong ngực Hiên Trạch nên thanh âm có chút rầu rĩ.

“Sẽ.” Hiên Trạch khẳng định với y.

“Cho dù ta đang ngủ ngươi cũng vẫn ở đây?”

Hiên Trạch dừng một chút, vẫn nói, “Sẽ.”

“Nếu ta cho ngươi ôm, ngươi sẽ ở đến hừng đông?”

Hiên Trạch nở nụ cười, giọng trầm ấm áp, “Ta sẽ, hơn nữa ta còn có thể ở cạnh ngươi vĩnh viễn.”

“Không sang thư phòng ngủ nữa?”

Hiên Trạch cười khẽ, âm thanh quanh quẩn khuấy động sự yên tĩnh của đêm đen, “Không đi.”

Hắn thích Mãn nhi làm nũng với hắn như thế này.

“Ngươi đáp ứng rồi đó, không được đổi ý.” Xuân Mãn ngẩng đầu nhìn Hiên Trạch, trong ánh mắt còn chất chứa nỗi khao khát muốn nghe lời thật tâm.

“Đáp ứng ngươi, vĩnh không đổi ý, dù chết cũng không dời.” Hắn mang theo thâm tình say lòng người, hôn nhẹ lên vầng trán trơn bóng của Xuân Mãn.

“Ta tin tưởng ngươi, vĩnh không đổi ý, nghĩa vô phản cố.” Y nhắm mắt lại, nhận lấy thâm tình của hắn.

Có hắn đây, y còn sợ gì nữa.

Cho dù có là trong khoảnh khắc hay là cả đời này…

Mặt trời ấm áp vừa đem ánh nắng phủ lên căn phòng tuyền một màu trắng sạch sẽ, thì một bóng dáng xinh đẹp xanh biếc nhanh chóng đẩy cửa tiến vào.