Phi Lai Hoành Họa

Chương 10: Chương 10

“Kéo nàng ta xuống, đánh chết!”

“Dừng tay! Ngươi không thể đánh người của ta!”

“Người của ngươi?” Tay người đàn ông nắm thật chặt cằm của cô, trong ánh mắt toát lên vẻ lạnh lẽo, “Nàng vẫn còn thuộc về ta, hay nàng còn có người nào khác sao?”

Khốn nạn!

Thầm mắng xong một tiếng, Thẩm Nam Kha lập tức tỉnh lại.

Toàn bộ phía sau lưng đều đau rát, Thẩm Nam Kha đau đến mức nước mắt suýt chút nữa rớt xuống, mồ hôi lạnh đã trực tiếp rớt xuống, đúng lúc này, một thanh âm truyền đến, “Nếu như không muốn để lại vết sẹo, nàng tốt nhất đừng động đậy.”

Thanh âm này...!

Thẩm Nam Kha bỗng nhiên ngẩng đầu đến, lại trông thấy vị trí cách mình không xa, một nam nhân thảnh thơi ngồi ngay mép giường của mình, mặt nạ của hắn tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.

Hoắc Dận Kỳ.

Thẩm Nam Kha Lập tức nhớ tới giấc mộng vừa rồi, nhìn chung quanh, nói, “Dao Bình đâu?

“Ta để nàng về nghỉ ngơi.” Hoắc Dận Kỳ nói chuyện, đi về phía cô, ghé đầu mình xuống, đem băng gạc trên lưng để lộ ra.

Mãi cho đến khi thấy một cơn gió man mát tràn vào, Thẩm Nam Kha mới phát hiện ra một việc, trời ạ, mình không mặc gì cả!

Thẩm Nam Kha giật mình, vô thức liền muốn đẩy Hoắc Dận Kỳ ra, Hoắc Dận Kỳ lại không kiên nhẫn nói, “Ta nhớ ta vừa mới nhắc nàng? Hay là nàng vẫn muốn để lại sẹo khắp người?”

Mặc dù Thẩm Nam Kha từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên qua, nhưng cũng tuyệt đối chưa từng có tình cảm thật lòng với người đàn ông nào mà chỉ mới gặp có 2 lần, cô nói, “Ở nơi này của các ngươi, chẳng lẽ không cả có đại phu nữ nào sao?”

“Nàng không tin ta?” Hoắc Dận Kỳ nói, ánh mắt chậm rãi rơi vào tư thái trắng nõn của cô gái trước mặt, nói, “Hay là nàng cảm thấy thẹn thùng?”

Sắc mặt Thẩm Nam Kha đột nhiên trở nên tốt hơn, nếu như không phải thân thể phía trên thực sự vô cùng đau đớn, còn bị tay của Hoắc Dận Kỳ đặt trên đầu của mình không để cho mình động đậy, Thẩm Nam Kha có lẽ đã đem hắn đẩy ra.

Đúng lúc này, Hoắc Dận Kỳ đã đem bình thuốc trong tay, đổ xuống lưng của Thẩm Nam Kha, cơn đau thấu tim lập tức khiến Thẩm Nam Kha trực tiếp kêu lên, Hoắc Dận Kỳ nhìn cô một cái, nói, “Ta nhìn nàng lúc đó dáng vẻ nghiêm nghị đại nghĩa như vậy, còn tưởng rằng nàng sẽ không đau.”

“Vớ vẩn, làm gì có thân thể ai không khỏe?!” Thẩm Nam Kha trực tiếp đáp lại nói.

Hoắc Dận Kỳ nhẹ nhàng ừ một tiếng, nói, “Nếu biết đau thì biết nên nói gì và khi nào, lại không nên cậy mạnh.”

Lúc này Thẩm Nam Thâm cũng không có thời gian lo lắng xem mình đang mặc cái gì, quay đầu nhìn về phía Hoắc Dận Kỳ, nói: “Hoắc Diệc Phong, ngươi thật sự biết mọi chuyện đúng không?”

“Cái gì?” Hoắc Dận Kỳ đã bôi xong thuốc ở bên trên cho cô, nói.

Niên Khương Địch, căn bản cũng không phải do Dao Bình đẩy xuống, ngay từ lúc bắt đầu, ngươi đã nhìn thấy, đúng không?

“Ừ, vậy thì thế nào?”

“Cho dù như vậy, ngươi còn mặc cho người khác vu oan giá họa ta? Để cho ta oan ức phải chịu năm mươi trượng này?”

“Năm mươi trượng này, về cơ bản đâu cần nàng phải chịu.” Trong giọng nói của Hoắc Dận Kỳ, nghe không ra bất kỳ gợn sóng gì.

“Nếu không phải ta thì cũng là Dao Bình! Hoắc Dận Kỳ, ngươi không nên quá phận, mặc kệ là ta hay là Dao Bình, đều có thể tránh được cơ mà...” Cảm xúc của Thẩm Nam Kha kích động, trực tiếp từ trên giường bật nồi dậy, những vết rách trên lưng như bị toạc ra đau đớn lập tức khiến cô kêu lên, nhưng hai tay không kìm được mà nắm chặt lấy vạt áo của Hoắc Dận Kỳ ở bên cạnh, tuy nhiên khi cánh tay trần trụi của cô lướt qua, cô lại nhớ tới một chuyện càng nghiêm trọng hơn.

Trên người cô...!

Thẩm Nam Kha cúi đầu, nhìn thấy trên người mình chỉ mặc một loại áo nội y không hề khác gì với áo ngực thời hiện đại, không khỏi kinh hô một tiếng, buông tay Hoắc Dận Kỳ ra, đồng thời cả người đã trực tiếp ngã xuống.

Mắt thấy đầu của cô sắp đụng vào khung giường, ngược lại Hoắc Dận Kỳ phản ứng rất nhanh, một tay nắm lấy tay cô giữ chặt lại.

Thẩm Nam Kha đột nhiên ngẩng đầu lên, nhưng lại rơi vào con ngươi thật sâu dưới mặt nạ của hắn.

Tay của hắn ôm ngang hông của cô, khéo léo tránh khỏi vết thương trên người cô, lực đạo không lớn, lồng ngực ấm áp đem tới cho Thẩm Nam Kha một loại cảm giác rất an tâm.

Thẩm Nam Kha rất nhanh liền lấy lại tinh thần, vừa định đẩy người đàn ông trước mặt ra, tựa hồ lại nghe thấy hắn nhẹ thở hắt ra một tiếng, sau đó hắn liền hôn xuống.

Thẩm Nam Kha mở to hai mắt nhìn, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là —— Tình huống gì thế này?

Đẩy hắn ra, Thẩm Nam Kha, đẩy hắn ra! Đây chính là nụ hôn đầu của ngươi!

Tuy nhiên, những suy nghĩ như vậy không giúp Thẩm Nam Kha có được một chút sức lực nào, cơ thể ở trong cánh tay của hắn dường như bị tê liệt, đầu lưỡi của hắn tuỳ tiện đem hàm răng của cô cạy mở, trong miệng của cô thành công đoạt đất, bàn tay thon dài đã chạm tới vị trí trước ngực.

Lần này, Thẩm Nam Kha cuối cùng cũng tỉnh lại, không chút nghĩ ngợi, đem nam nhân trước mặt đẩy ra.

Theo quán tính mãnh liệt, làm cho đầu của Thẩm Nam Kha đụng phải khung giường bịch một tiếng, đau tới mức khiến cô nhe răng trợn mắt.

Bóng dáng người đàn ông không nhúc nhích, lau đi sợi chất lỏng còn sót lại trên khóe miệng, nói, “Công chúa đây là thế nào? Mặc dù ta và nàng bất quá mới thành thân mấy ngày, nhưng trước đó, công chúa cũng không giống như thế này.”.