Phi Lai Hoành Họa

Chương 7: Chương 7

"Điện hạ, Thất Vương gia, hai người cứ bàn chuyện trước, ta cùng muội muội vào trong nghỉ ngơi!"

Niên Khương Địch vừa nói vừa đi tới, thân thiết cầm tay Thẩm Nam Kha, so với mu bàn tay lằn rõ những vết sẹo của nàng đây, thì tay của Niên Khương Địch thực sự có thể xưng là bàn tay vàng ngọc, thon dài như những thân hành trắng.

Mà khi ở khoảng cách gần như thế này, Thẩm Nam Kha mới phát hiện, dung mạo của nữ tử trước mặt có chút...!kinh người.

Ngũ quan không tính là quá tinh tế, nhưng khi đặt trên khuôn mặt trắng nõn kia lại xinh đẹp và dễ chịu một cách khó tả, quan trọng hơn là khí chất điềm tĩnh trên người nàng ta, khiến Thẩm Nam Kha ngay lập tức nghĩ tới hai chữ...!

Trà xanh.

Bởi vì kiếp trước, nàng bị chính bạn thân mang vẻ ngoài như vậy lừa gạt, nếu nàng đã có thể gặp được chính mình và Hoắc Dận Hàn ở kiếp này, vậy thì chắc chắn nàng còn có thể gặp lại nữ nhân đã lừa dối mình!

Đến lúc đó, nàng nhất định phải tự tay xé xác chúng!

Có điều, Hoắc Dận Hàn của hiện tại lại trở thành thái tử của Lạc Nhạn quốc, xé xác hắn, chắc là, chắc là...!không có khả năng?

Thẩm Nam Kha thật không ngờ, đời trước mình đã nhẫn nhịn hai mươi mấy năm, đến lúc này lại vẫn giữ tính cách ấy.

"Muội muội, sắc mặt của muội có vẻ không được tốt lắm! Vừa hay ở đây có một cái đình, không bằng vào đó nghỉ một lát đi!" Giọng Niên Khương Địch truyền tới.

Mà ở trước mặt hai người đúng là có một cái đình, được xây ở giữa hồ, trong thời tiết giữa hè như thế này lại mang đến chút mát mẻ.

Niên Khương Địch kéo Thẩm Nam Kha vào trong đình ngồi, Thẩm Nam Kha quay đầu nhìn, nàng ta trái một câu muội muội, phải một câu muội muội khiến nàng có chút không thoải mái, nhưng vẫn cười cười nói: "Không sao, chắc là do ngủ lâu quá!"

"Mặc dù biết Thất Vương gia y thuật cao minh, nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm, cái này là ta mang từ nhà đến, là thuốc trừ sẹo tốt nhất, muội muội dùng thử đi! Muội muội, đối với nữ nhân mà nói, dung mạo vô cùng quan trọng, trên mặt muội...cho dù thế nào, thuốc này, muội cứ dùng đi!"

Thẩm Nam Kha đưa mắt nhìn xuống tay Niên Khương Địch, sau khi ngừng một lát, nàng vẫn nhận lấy thứ đồ kia, kìm lại cảm giác ghê tởm trong lòng, đáp: "Tỷ tỷ đúng là có lòng, cám ơn tỷ."

"Muội muội, tình cảm trước đây giữa chúng ta, không cần khách sáo như vậy."

Nhân câu này của Niên Khương Địch, Thẩm Nam Kha lập tức thuận theo đó tiếp lời: "Vậy tỷ tỷ có nhớ, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào không?"

Niên Khương Địch không ngờ Thẩm Nam Kha lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, không khỏi ngây ra một lúc, rồi nói: "Sao muội muội lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?"

"Bởi vì...!đột nhiên muốn nói thôi." Thẩm Nam Kha thoáng cười, cụp mắt xuống, lại nghe thấy Niên Khương Địch đã nói tiếp: "Đó là chuyện rất lâu trước đây, ta nhớ, ta lúc đó theo thái tử đến Bắc địa của bọn muội, trong bữa tiệc, bởi vì ta ham chơi nên lén chạy ra ngoài, không ngờ giữa đường gặp phải một con mãnh thú, khi nằm dưới móng vuốt của nó, ta đã tưởng rằng ta chắc chắn sẽ phải chết."

"Kể ra, muội muội, muội đúng là ân nhân cứu mạng ta!" Niên Khương Địch nói rồi quay đầu nhìn Thẩm Nam Kha, cười rạng rỡ.

Không hề giống một người mẹ vừa mất con.

Trong phim cung đấu trên TV, chuyện như ngày hôm qua, nếu không phải bởi vì Thẩm Nam Kha thực sự bị lừa đá hỏng đầu, thì khả năng duy nhất chính là...nàng bị người khác hãm hại.

Mà Niên Khương Địch trước mặt này, có thể là một trong những hung thủ.

Thẩm Nam Kha thu lại ý nghĩ, vừa định nói tiếp thì Niên Khương Địch đã đứng dậy: "Kể ra, chúng ta rời khỏi đại sảnh cũng hơi lâu rồi, ta phải về thôi.

Vương Phủ này cũng thật lớn, muội muội có thể để nha hoàn thiếp thân dẫn đường cho ta không?"

Thẩm Nam Kha nhìn thoáng qua Dao Bình đứng phía sau, Dao Bình đã tiến lên trước: "Thái tử phi nương nương, mời đi bên này."

Niên Khương Địch đứng lên, đưa tay đặt lên tay Dao Bình, vừa đi hai bước, thân thể nàng ta đột nhiên trượt đi, Dao Bình không chút nghĩ ngợi, vươn tay ra kéo lại.

Thẩm Nam Kha biến sắc, đợi đến khi phản ứng lại, Niên Khương Địch đã rơi "ùm" xuống nước..