Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc

Chương 83: Bão táp

Giữa trưa hôm sau Tiêu Tương Phi rốt cuộc chậm rãi thức tỉnh, ngay khi thức dậy nàng theo phản xạ có điều kiện nhớ lại mọi chuyện, lập tức bật dậy.

"Đau." Động tác của nàng lưu loát liền một mạch, đau đớn cũng theo đó mà đến, khiến nàng đau đến mức lần nữa ngã xuống giường.

Trên giường trừ nàng, đã không có một bóng người, mà chăn đệm hỗn độn đã chứng minh tất cả, ngày hôm qua không phải là mộng, là sự thật.

"Hỉ Nhi, Thảo Nhi." Nàng bắt đầu kêu gọi, muốn kêu người bên ngoài vào hỏi thăm một lượt.

Ngoài phòng, đám người Hỉ Nhi Thảo Nhi đang tâm thần bất an chờ đợi. Tối hôm qua các nàng vui buồn lẫn lộn chờ đợi một buổi tối. Bây giờ nghe tiếng gào, họ không khỏi có chút lo lắng, không biết tiểu thư có thể trách cứ họ hay không.

"Hỉ Nhi, tiểu thư bảo chúng ta đi vào đấy." Hoàn Nhi nhỏ tuổi nhất, nghe Tiêu Tương Phi gào thét thì lập tức lo lắng nói, vỗ vỗ bả vai Hỉ Nhi.

"Biết rồi, chúng ta vào đi thôi. Nếu tiểu thư muốn đánh muốn mắng, chúng ta ngàn vạn lần không thể cãi lại." Hỉ Nhi gật đầu một cái, trước khi đi vào vội vàng phân phó.

Ba người còn lại cuống quít gật đầu đáp ứng, họ nào dám a, tiểu thư muốn đánh muốn mắng, họ cũng không dám dĩ hạ phạm thượng (người dưới hỗn láo với bề trên), coi như tiểu thư muốn đánh chết họ, họ cũng không dám có nửa câu oán hận.

Bốn người theo thứ tự đi vào, nhìn thấy chăn màn hỗn độn cùng với Tiêu Tương Phi bộ dạng cau có không hề che giấu ngồi ở trên giường.

"Tiểu thư." Bốn người đồng loạt hành lễ thỉnh an, đều không dám ngẩng đầu nhìn nàng.

"Xú nam nhân kia đâu?" Vốn định che lại thân thể mình trước khi bọn họ vào nhưng vì đau đớn mà làm không kịp. Thấy các nàng đã đi vào, liền không thể làm gì khác hơn là bỏ qua, dù sao mọi người đều là con gái, không có gì phải xấu hổ. Vì vậy, lạnh lùng nói.

Hỉ Nhi nhìn đám người Thảo Nhi một cái, lo lắng tiến lên một bước, cúi đầu nói: "Tiểu thư, hoàng thượng sáng sớm lâm triều, người phân phó nô tỳ không cần đánh thức tiểu thư."

Đi rồi? Tiêu Tương Phi thật sự là giận, tức giận không chịu nổi. Nàng cúi đầu nhìn tất cả dấu vết lớn nhỏ trên người chỗ xanh chỗ tím, toàn thân giống như mới bị thương một dạng.

"Hắn đang ở nơi nào?" Nàng tức giận nói, trên mặt càng phát lạnh lùng.

Đám người Hỉ Nhi giật mình, nếu tiểu thư nổi cơn thịnh nộ, họ sẽ không cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ tiểu thư là cái bộ dáng này, làm cho người ta cảm thấy nàng cực kỳ đáng sợ.

"Hoàng thượng vào triều sớm, lúc này có thể đã hạ triều rồi." Hỉ Nhi trong lòng run sợ nói, họ luôn luôn cho tiểu thư là người dễ tính, dễ nói chuyện, nhưng là bây giờ nhìn lại căn bản cũng không phải. Nàng không nổi giận mà thôi, vừa phát nộ khẳng định ai cũng không ngăn được.

Quả nhiên, nàng nghe được phương hướng của hắn liền lập tức bò dậy, liều mạng chống đỡ đau đớn, đưa chân đạp xuống mặt đất lạnh như băng.

Đám người Hỉ Nhi thấy thế, vội vàng nhặt y phục trên đất, sau đó vịn nàng, bắt đầu ba chân bốn cẳng mặc quần áo cho nàng, hiện tại tốt nhất là cái gì cũng đừng nói, nếu không tiểu thư khẳng định nổi giận hơn.

Thật vất vả nhịn đau mặc xong quần áo, đi giầy, nàng mới vừa đi một bước cơn đau giữa hai chân làm cho nàng mặt nhăn mày nhíu, không tự chủ dừng bước.

"Tiểu thư." Đám người Hỉ Nhi vịn chắc nàng, biết thân thể nàng khó chịu. "Tiểu thư, không bằng Hỉ Nhi đưa ngài tắm nước nóng, rồi lại đi tìm hoàng thượng được không."

"Không được, ta bây giờ lập tức đi tìm hắn." Nàng kiên quyết nói, còn tắm cái gì, nàng tức điên rồi, không chịu nổi.