Editor: Vệ Tử Y
Đàn ông có khi còn khó nắm bắt hơn phụ nữ, giả dụ như Hiên Viên Vũ bây giờ.
Thái hậu nói muốn nàng giúp hắn xử lý quốc sự, người này lập tức đem nàng
bắt vào Ngự Thư Phòng, đặc biệt phái người kê một bộ bàn ghế cho nàng
đoan chính ngồi bên cạnh.
Tiêu Tương Phi rất buồn bực, nhìn một
bàn công việc trước mắt nhất thời có loại cảm giác dở khóc dở cười. Hai
mẹ con này, không biết đang làm cái gì.
"Phi Nhi, từ hôm nay trở
đi, nàng hãy cùng trẫm xử lý quốc gia đại sự, có ngươi bên cạnh trẫm,
trẫm tin tưởng quốc gia này nhất định sẽ càng ngày càng tốt đẹp." Hiên
Viên Vũ dương dương đắc ý nói, sự sắp xếp này khiến hắn vô cùng hài
lòng.
Tiêu Tương Phi trừng mắt đi tới bàn của mình không có hình tượng ngồi phịch xuống, cũng không thèm nhìn hắn một cái.
Hiên Viên Vũ nhìn dáng vẻ lười biếng của nàng, không khỏi lắc đầu, hắn thật
sự cũng không dám trông cậy nàng sẽ cho hắn hình tượng tốt gì, chỉ là
vừa nghĩ tới nàng cùng mình làm việc, tâm tình lại vô cùng khoái trá .
Chỉ là, cảnh yên bình này rất nhanh liền bị phá vỡ.
"Phi Nhi, châm trà cho trẫm." Hiên Viên Vũ đang vùi đầu suy nghĩ cũng không
ngẩng lên đột nhiên gọi Tiêu Tương Phi đang nằm uể oải trên bàn.
Một Tiêu Tương Phi cơ trí, bị dọa cho giật mình tỉnh lại, chờ cho tỉnh táo
hẳn, tức giận không kềm được nhìn chằm chằm nam nhân vẫn cau mày xem tấu chương kia.
Bảo nàng châm trà? Có lầm không? Bên cạnh thái giám
cung nữ nhiều như vậy, sao lại sai nàng đi châm trà? "Hỉ Nhi, châm trà
cho hoàng thượng." Nàng lần nữa để đầu trở về cái bàn, lười biếng nói
với Hỉ Nhi bên cạnh.
"Dạ, tiểu thư." Hỉ Nhi đáp lời, nhấc chân chuẩn bị đi lại chỗ cung nữ chuyên bê trà nước.
Không ngờ, nam nhân ở sau bàn lại bình tĩnh nói: "Hỉ Nhi ngươi lui xuống đi,
trẫm gọi Phi Nhi, Phi Nhi châm trà cho trẫm." Hắn như cũ cũng không
ngẩng đầu lên, làm như chưa nói gì.
Hỉ Nhi cứng ngắc dừng lại, xoay người quay lại chỗ Tiêu Tương Phi, bất an nhìn nàng đang tức giận.
"Có nhiều người như vậy, ngươi tại sao cố tình phải gọi ta? Hỉ Nhi có thể
châm trà giúp ngươi, hay là phải có ta châm thì trà này uống mới ngon."
Nàng rất tức giận, vốn dĩ bị ép đi theo người đã không vui, còn bắt nàng châm trà, nàng liền phát hỏa.
Hiên Viên Vũ rốt cuộc ngẩng đầu
nhìn về phía nữ nhân tức giận đằng đằng, hắn giận quá hóa cười: "Phi
Nhi, Thái hậu gọi nàng tới là làm cái gì? Nếu để cho Thái hậu biết bộ
dạng này, lão nhân gia sẽ rất đau lòng rất thất vọng a."
Một
tiếng Thái hậu thốt ra, nàng liền á khẩu không trả lời được, Thái hậu
Thái hậu, đều là lão bà đó. Ý của Hiên Viên Vũ là, nếu nàng không biểu
hiện cho tốt, không chừng người của Thái hậu sẽ báo cáo hành vi xấu này
đấy.
Nàng ngoan ngoãn đứng lên, mặt miễn cưỡng đi tới chỗ hắn, cùng lúc cung nữ pha trà cũng nối gót theo sau.
Rót một ly trà đặt ở trên bàn của hắn, nàng rầu rĩ nói: "Uống nhanh đi, nếu không một chút nữa lại lạnh." Sau đó quay đi ngó đông nhìn tây.
Hiên Viên Vũ thật muốn thở dài, có chuyện hầu hạ người thế này sao? Xem ra
nàng vẫn không biết học nghe lời ."Phi Nhi, bảo Hỉ Nhi dạy nàng thế nào
là bưng trà rót nước, nếu nàng dâng trà cho Thái hậu như vậy, Thái hậu
sẽ thích ư?" Hắn nâng tách trà trên bàn, vừa lắc đầu vừa nói.
Thật ra thì Tiêu Tương Phi biết, nàng biết mình không nên như vậy, nhưng cơn tức chưa trôi, nàng không thể làm được. "Biết rồi." Nàng tâm không cam
tình không nguyện kéo dài thanh âm, thản nhiên lần nữa trở về bàn của
mình.
Lúc này Hỉ Nhi bởi vì đã sớm nghe hoàng thượng phân phó,
lập tức lại gần bên tai của nàng, tỉ mỉ dạy lễ tiết bưng trà rót nước
trong cung.
Nàng bất đắc dĩ mà nghe.
Chốc lát sau, nàng
vẫn vừa nghe Hỉ Nhi nhắc nhở, vừa châm trà, đưa điểm tâm cho Hiên Viên
Vũ, thậm chí còn xoa bóp đấm lưng cho hắn, một chút thời gian ngừng nghỉ cũng không có.
Việc hầu hạ người đang sống sờ này vẫn là lần đầu tiên Tiêu Tương Phi làm, dĩ nhiên ở hiện đại công việc của phục vụ viên cũng không khác nhiều lắm, cho nên Tiêu Tương Phi cũng thích ứng rất
mau, không tức giận nữa.
Hiên Viên Vũ không tán dương nàng mà
vẫn vùi đầu trong đống tấu chương, thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng
trừng mắt, thỉnh thoảng bất đắc dĩ, thỉnh thoảng tức giận.
Tiêu
Tương Phi nhìn vẻ mặt phong phú của hắn, xem tấu chương thôi mà cũng có
nhiều biểu tình như vậy sao? Những tấu chương này trình lên viết cái gì, Tiêu Tương Phi tò mò, thừa dịp hắn chuyên chú vào tấu chương, nàng chụm đầu nhìn theo.
Thì ra trong tay hắn lúc này chính là một tấu
chương do quân doanh tại biên cương trình lên, nội dung đại ý là gần đây Thát tử man di (người Tác ta – một dân tộc Mông Cổ) thường xuyên xâm
phạm, năm ba lần đánh lén, nếu không thì cũng tập hợp quân đội quy mô
tấn công cho người ngã ngựa đổ, dân chúng lầm than. Cho nên muốn xin
hoàng thượng quyết định, có xuất chinh đánh giặc hay không ….
"Phi Nhi, nàng xem nên làm thế nào thì tốt?" Hắn đột nhiên hỏi, khiến Tiêu Tương Phi đang chuyên chú nàng xem giật mình.
Tiêu Tương Phi trừng mắt liếc hắn, nhưng rất nghiêm túc nhẹo đầu suy nghĩ rồi nói nghiêm túc: "Ta đồng ý xuất chinh."
Hiên Viên Vũ kinh ngạc nhìn nàng, hứng thú hỏi: "Phi Nhi, tại sao muốn xuất
chinh? Nàng phải biết một khi đánh giặc, chính là dân chúng lầm than,
bách tính chịu tai ương, gia đình ly tán, tướng sĩ thương vong. Chẳng lẽ không thể không xuất chinh, giảng hòa không được sao? Hoặc là trẫm cùng bọn họ hòa thân, đưa quận chúa đi, đây không phải là chuyện lớn hóa
nhỏ, chuyện nhỏ hóa không rồi sao? Còn có thể thành lập hữu nghị bang
giao."
Nàng nghe xong hung hăng trừng hắn, hắn thật ngu ngốc a,
nhưng một kẻ ngu ngốc sao có thể kiến tạo được một quốc gia trên dưới có trật tự, dân giàu nước mạnh như vậy.
"Hòa thân? Giảng hòa? Có
ích không? Cho dù có ích, đó cũng là tạm thời, bình ổn được tên man di
này lần sau sẽ lòi ra một tên khác, ngươi có mấy Quận chúa để mà hòa
thân? Ngươi có thể giảng hòa bao nhiêu lần? Người ta còn tưởng là ngươi
sợ người ta đấy? Đồ đầu heo. Đánh. Đánh cho chúng hoa rơi nước chảy,
đánh cho chúng vĩnh viễn không dám xâm phạm, để cho bọn man di khác thấy mà không dám có hành động thiếu suy nghĩ nữa, lại càng không dám có
lòng gây chiến?" Nàng tức giận, thật ra thì Tiêu Tương Phi cũng lười
phải giải thích, bởi vì nàng cảm thấy hắn là đang khảo nghiệm nàng, nàng lại không ngu ngốc, nhưng lại vẫn ngốc nghếch mà mở miệng giải thích.
Hiên Viên Vũ nghe xong, tán dương gật đầu, Phi Nhi quả nhiên là tướng tài, ý nghĩ của nàng cùng hắn không mưu mà hợp, hắn cũng chủ trương muốn đánh, nha đầu này rất lợi hại.
"Vậy trẫm liền nghe theo Phi Nhi thôi." Nói xong, hắn viết một chữ to lên bản tấu chương kia.
Có thế mà thuyết phục được hắn? Có phải quá đơn giản rồi không? Chẳng lẽ
không cần tự mình đi điều tra? Không cần phải xác minh thêm? Nếu viên
tướng kia nói không thật thì sao?
Vì vậy, Tiêu Tương Phi lại trái với lương tâm lần nữa đem suy nghĩ trong lòng lần nữa nói ra, xong
việc, Tiêu Tương Phi cảm giác mình cũng thật lắm chuyện.
Kết quả, Hiên Viên Vũ lần nữa quăng tới ánh mắt kinh ngạc suy tư, hắn mặc dù
không nói gì về đề nghị của nàng nhưng lại triệu Viên Quân đến.