Phi Trần

Chương 30

Đệ tam thập chương

Đây.... Đây là chuyện gì? Quân Vô Sương sao lại đánh nhau cùng Vô Lượng Thiền Sư?

Hai tay Thiền Sư chắp hình chữ thập, trong miệng niệm câu: "A di đà Phật." Trọng tựa Thái Sơn, Hư Di Đà kiếm từ chữ thập trong bàn tay y tràn ra, kiếm khí cuồn cuộn tràn đầy bao tỏa diện rộng, nháy mắt mang Thúc Tâm kiếm bao vây chặt chẽ.

Quân Vô Sương không thể đem kiếm thu lại, mà Thiền Sư tựa hồ cũng vô pháp bẻ gãy kiếm khí của hắn.

Mạc Phi Trần ngây người, đó là Quân Vô Sương sao? Quân Vô Sương thế nhưng có thể cùng thập đại danhkiếm Hư Di Đà kiếm đánh ngang, nếu như vậy lúc đối mặt Kha Ma La, hắn hoàn toàn có khả năng hỗ trợ Liễu Phi Doanh đánh bại ả dễ như trở bàn tay!

Lúc này, hơn mười tăng nhân ẩn nấp xung quanh đã bao vây cục diện, thủ thế, ngón tay chỉ hướng Quân Vô Sương, tạo thành địa trận nổi danh của Định Thiện tự – "Phật quang phổ độ".

Quả nhiên mấy chục đạo kiếm khí đồng loạt áp xuống, tựa như thiên la địa võng, Quân Vô Sương đang cùng Vô Lượng Thiền Sư giao đấu kiếm khí càng không thể dứt ra được.

Lãnh Ngọc Phương bỗng nhiên hướng tới Mạc Phi Trần đang còn ngây ngẩn, "Hắc! Xú tiểu tử! Tiểu tình lang của ngươi lúc này dù bất tử cũng không trụ nổi đâu!"

Mạc Phi Trần bừng tỉnh, trước mặc kệ lý do vì sao Quân Vô Sương chọc tới Định Thiền tự, chính mình trước nên giúp hắn trốn thoát, bằng không cũng bị đánh chết lại không giải thích được gì.

Phi Trần kiếm xông ra , bám vào mấy đạo kiếm khí gần với Mạc Phi Trần, nội tức khẽ chuyển, võng kiếm (lưới kiếm) liền bị xé toạc một đường lớn, Quân Vô Sương nhân cơ hội theo lỗ hổng kia bay ra.

Vô Lượng Thiền Sư lại phóng một kiếm, Quân Vô Sương tuy muốn chạy lại phải xuất kiếm ngăn cản, Mạc Phi Trần thấy hắn cùng Vô Lượng Thiền Sư bất phân thắng bại trong lòng cũng lo lắng, vội đem bàn tay đặt trên lưng hắn, chậm rãi truyền nội lực vào.

Nội lực truyền vào khí hải, Mạc Phi Trần không khỏi bất ngờ, nội công tu vi của Quân Vô Sương thế nhưng không hề thấp hơn Liễu Phi Doanh.

"Ngươi tiếp tục đi, nếu hai chúng ta cùng nhau quy thiên thật sự còn tốt rất nhiều đó." Quân Vô Sương cười cười trêu chọc, Mạc Phi Trần nhanh chóng ngưng khí truyền tới đầu ngón tay hắn.

Thúc Tâm kiếm thu lại được một nửa, Hư Di Đà kiếm lại thừa thế xông lên, Quân Vô Sương nhíu mày cười, hắn cùng Mạc Phi Trần nội tức giao hợp, kiếm khí rít gào phóng ra đâm tới khiến Vô Lượng Thiền Sư phải lùi lại mấy bước, chân phải đập mạnh vào vách tường trong viện.

Mạc Phi Trần thu khí, mà Lãnh Ngọc Phương cùng Hữu hộ pháp đang bị vây trong kiếm trận vẫn chưa thể thoát ra.

"Chuyện này rốt cuộc là sao?" Mạc Phi Trần đè lại bả vai Quân Vô Sương, đối phương lại chưa hề quay đầu lại.

"Chờ giải quyết xong chuyện này, ta sẽ mang ngươi đi."

Chuyện gì? Ngươi cần làm gì?

Bởi vì mang theo một người không thể hoạt động, Lãnh Ngọc Phương dần dần yếu thế, nàng bỗng nhiên hướng Quân Vô Sương hô lớn: "Thiếu giáo chủ, ngươi mang Giáo chủ đi trước đi!"

Quân Vô Sương quay đầu nhìn Mạc Phi Trần.

"Lấy đại cục làm trọng! Ngươi còn nhớ rõ vì sao phải chịu nhục chờ đợi ở Tú Thủy cung hai mươi năm không?"

Mạc Phi Trần hoảng sợ, "Ngươi là Thiếu giáo chủ Kính Thủy giáo sao?"

Quân Vô Sương nắm chặt cổ tay Mạc Phi Trần, ôm hắn nhảy tới chỗ Lãnh Ngọc Phương, dẫm nát võng kiếm, đem "Phật quang phổ độ" trận pháp quét ra khe hở, Lãnh Ngọc Phương đem người trong tay nàng ném ra.

"Đừng vội chạy –"

Vô Lượng Thiền Sư lại xuất kiếm, Quân Vô Sương bất đắc dĩ buông tay Mạc Phi Trần ra ứng phó.

Kiếm khí của hắn đánh trúng trên thân Hư Di Đà kiếm, tìm được chỗ trợ lực, bật người nhảy ra xa.

Mạc Phi Trần rơi vào kiếm trận, chỉ nghe Lãnh Ngọc Phương hô to: "Thiếu giáo chủ không được quay đầu, Mạc thiếu hiệp là người Côn Uẩn son trang, Vô Lượng Thiền Sư chắc chắn sẽ không lấy mạng hắn!"

Mạc Phi Trần bây giờ hiểu rõ, Quân Vô Sương đúng là Thiếu giáo chủ Kính Thủy giáo, là nhi tử của Văn Hân. Hắn tiềm phục tại Tú Thủy cung bấy lâu nay, thực chất chính là muốn tìm chìa khóa cởi bỏ Huyền Thiết Kim Cương khóa trên người Văn Hân, để dẫn y rời đi.

Nghe nói trên người Văn Hân có nội công tâm pháp của Kính Thủy giáo, năm đó trên giang hồ nhiều người biết y bị Vô Lượng Thiền Sư cùng Liễu Phi Doanh phong bế kinh mạch không khác gì phế nhân thường xuyên lén vào Định Thiền tự rình rập muốn cướp nội công tâm pháp đó, nhưng có Vô Lượng Thiền Sư trấn thủ, không người nào có thể thành công.

Không biết mục đích của Quân Vô Sương là cần cha hắn, hay là muốn nội công tâm pháp đây.

Lãnh Ngọc Phương nhìn Mạc Phi Trần cười cười, "Nhăn nhó cái gì? Đợi ngày tThiếu giáo chủ ổn định bổn giáo rồi, tất nhiên sẽ không quên ngươi! Ngươi cùng Vu Cấm tình cảm thật tốt, khi nào rảnh đến uống chén rượu ôn lại chuyện cũ đi. Hắn còn nói làm hộ pháp thật sự mệt mỏi, vẫn nên đổi tiểu sư đệ như ngươi lên làm có lẽ tốt hơn đó – "

Mạc Phi Trần nhìn Lãnh Ngọc Phương khóe miệng khẽ cười, đột nhiên hiểu được là nàng đang chơi trò hạ lưu. Vừa rồi mình trợ giúp Quân Vô Sương đối phó Vô Lượng Thiền Sư chỉ sợ đã bị người Định Thiền tự nghĩ cùng phe với hắn, mà nàng vừa nói như vậy, chắc chắn mọi người sẽ nghĩ mình chính là tay sai của Kính Thủy giáo!

Suy! Thực sự quá suy mà!

"Phật quang phổ độ" trận pháp lần thứ hai kết lại, Mạc Phi Trần tự nhủ lần này phải rời đi khỏi Định Thiền tự, trở về Côn Uẩn sơn trang mới có thể tìm Hà Uẩn Phong giúp mình làm chủ được. Vì thế Phi Trần kiếm xông ra, giống như mây trôi nhẹ nhàng, hạ kiếm lại nặng như đá. Hắn không hề rối rắm tìm cách đem trận pháp phá bỏ, mà là hạ thủ từng người trấn trận.

Lãnh Ngọc Phương tìm được cơ hội trốn thoát, liền nói: "Mạc thiếu hiệp, chúng ta đi –"

Nàng bỗng nhiên nắm lấy áo Mạc Phi Trần, dẫm lên người Hữu hộ pháp kia muốn nhảy ra, Hư Di Đà kiếm của Vô Lượng Thiền Sư lại cuộn tới, Mạc Phi Trần kinh hãi xuất kiếm ngăn cản, mà Lãnh Ngọc Phương lại nhấn một cái trên người hắn, thành công đào thoát.

Hư Di Đà kiếm nháy mắt nuốt trọn Phi Trần kiếm, kiếm khí xuyên qua thân thể Mạc Phi Trần, đánh vào vách tường trong Phật đường, tiếng sụp đổ vang lên.

Mạc Phi Trần ngã ngồi dưới đất, tốc độ Hư Di Đà kiếm quá nhanh, hắn không thể nhận ra chuyện gì xảy ra trong nháy mắt đó, phun ra một búng máu, chân khí khó khăn đọng lại, Mạc Phi Trần thấy mọi thứ trước mắt không ngừng lay động, hắn ngả về phía sau.

Một khác này, hắn đột nhiên nhớ tới nhiều thứ.

Nhớ tới ngày đó Vu Cấm ôm mình trong ngực, từng bước từng bước dẫm trên mặt tuyết trên bậc thang, đưa hắn vào Côn Uẩn sơn trang. Hình ảnh vừa chuyển, hắn nhìn thấy nụ cười bình đạm của Hà Uẩn Phong đang nằm trong băng quan, sau đó là một đêm Quân Vô Sương khóc lã chã khiến hắn mềm lòng....

Vu Cấm nói không sai, chính mình rất mềm lòng, nhất định sẽ phải chịu khổ.

Nhưng Vu sư huynh.... Ngày đó ta nói trên đời này có một nửa là nam nhân, ngươi cũng đâu có nguyền rủa ta tất cả nam nhân sẽ vứt bỏ ta....

Vô Lượng Thiền Sư từng bước đi tới, bỗng nhiên một đạo kiếm khí uyển chuyển như nét mực phóng ra, lưu loát tự do tựa hơi thở người đó, Vô Lượng Thiền Sư chưa kịp xuất kiếm liền bị người nọ đánh tới trên tường, vách tường bốn phía rơi vụn giống như bột phấn, trừ bỏ nơi Vô Lượng Thiền Sư đang đứng.

"Lục thí chủ...."

Lục Khinh Mặc ôm lấy Mạc Phi Trần đang nằm trên mặt đất, chân khí truyền từ cổ tay hắn tới kinh mạch, "Đại sư quá mức hồ đồ! Như thế nào không nhìn ra gian trá của Kính Thủy giáo?"

Mạc Phi Trần chậm rãi mở mắt, thần sắc Lục Khinh Mặc cho tới bây giờ luôn luôn có vẻ lười nhác như vậy, có lẽ y sẽ tại lúc người khác không chú ý mà trào phúng đối với thế sự, có lẽ y sẽ ngẫu nhiên u sầu, nhưng chưa bao giờ âm trầm như lúc này, ánh mắt sắc bén giống như lưỡi dao.

"Lục huynh..."

"Ngươi cái đồ ngu ngốc này! Ngươi với Quân Vô Sương cùng một chỗ lâu như vậy, không nhận ra được sao chứ?"

Mạc Phi Trần cười cười, thấy hay không có gì khác nhau nữa, hắn biết kiếm chủng của mình bị đánh nát rồi.

Kiếm chủng một khi bị hủy diệt, mình cũng sẽ như đèn dầu gần tắt.

Mạc Phi Trần chột nhớ tới Tử Hà tiên tử trong Đại thoại Tây Du*, nhưng mình lại không giống nàng.

(* Đại thoại Tây Du hay Tân Tây Du Ký

Này là 2 phim, giản lược cũng khá hay, có Châu Tinh Trì =)))

"Lục huynh... ngươi biết không.... Ta không đoán được mở đầu sẽ như vậy.... càng chưa bao giờ đoán trúng kết cục của ngày hôm nay...."

Hắn bước chân vào giang hồ vì Vu Cấm, nhưng lại gặp được Quân Vô Sương. Hắn muốn rời đi Quân Vô Sương, nhưng lại bị đối phương bỏ lại. Hắn muốn trở về bên Hà Uẩn Phong, cuối cùng chỉ có thể chết trong lòng Lục Khinh Mặc.

"Mang ta về Côn Uẩn sơn trang đi... Lục huynh... Có người ở đó chờ ta...." Mạc Phi Trần rốt cuộc nhắm hai mắt, trong đầu là hình ảnh Hà Uẩn Phong đứng trên sạn đạo, cúi đầu nhìn thấy Kính Hoa Thủy Nguyệt (hoa trong gương, trăng trong nước) bên dưới.

Ta nhớ người, sư phụ.

Phải nói là... ta luôn nghĩ tới người....

Vô Lượng Thiền Sư nhanh chóng đi tới, nắm cổ tay hắn, cùng Lục Khinh Mặc lấy nội lực chết trụ kéo dài tính mạng hắn.

Nhưng nội lực của bọn họ chỉ ngang qua kiếm chủng vỡ vụn, không kìm được chân khí, chỉ có một nửa nội tức có thể đi tới kinh mạch.

Mạc Phi Trần được mang vào một gian phòng, Vô Lượng Thiền Sư lấy ra một hộp gấm, bên trong là một viên thuốc trong suốt phát sáng, "Đây là Hỗn La Mộng hoàn, vốn là do sư đệ Vô Thọ của ta luyện ra để tăng công lực, đan dược mặc dù luyện được, nhưng hắn lại chết trên tay Bái Huyết giáo của Tây Vực. Là ta đả thương Mạc thiếu hiệp, hoàn đan này có thể kéo dài tính mệnh hắn trong ba ngày, nếu còn cách nào cứu mạng Mạc thiếu hiệp, coi như muốn lấy mạng lão nạp, ta cũng không chối từ!"

Lục Khinh Mặc giúp Mạc Phi Trần uống thuốc, chắp tay đối Vô Lượng Thiền Sư, "Việc đã đến nước này, sai cũng không phải tất cả do đại sư, chỉ trách tạo hóa trêu người... Nếu Lục Khinh Mặc ta có thể tới sớm một chút...."

"Lục thí chủ có tính toán gì không?"

"Nếu hắn muốn về Côn Uẩn sơn trang, ta sẽ đưa hắn về." Lục Khinh Mặc hít một hơi, "Hà Uẩn Phong ở ẩn nơi đó, nếu y có thể tỉnh lại sau trăm năm, có lẽ sẽ có biện pháp cứu Phi Trần."

"Vậy lão nạp cùng đi với ngươi."

"Không cần." Lục Khinh Mặc đem Mạc Phi Trần ôm lấy, "Chúng ta đi rồi, nhẹ nhàng đơn giản, có thể tới Côn Uẩn sơn trang càng sớm càng tốt! Đại sư cứ ở lại trong chùa chủ trì sự vụ, để tránh Kính Thủy giáo lại xâm nhập lần nữa."

Mạc Phi Trần cứ như vậy bị Lục Khinh Mặc mang đi Côn Uẩn sơn trang.

Giờ phút này, tay trái Hà Uẩn Phong đặt trên hàng rào sạn đạo, ánh mắt nhìn về cửa sơn, bỗng nhiên đầu ngón tay nhói đau, không ngờ bị dằm gỗ đâm vào, máu chưa chảy, nhưng y đã đau đến lo lắng.

Một đệ tử nhỏ tuổi đang theo thực hạp (hộp đựng thức ăn) đến trước mặt y, hành lễ nói, "Sư tổ, thỉnh dùng cơm."

Hà Uẩn Phong cầm lấy thực hạp, hỏi: "Sư phụ ngươi mang theo đệ tử từ Mộc Vân sơn trang về bao lâu rồi?"

"Thưa, hơn nửa tháng."

Hà Uẩn Phong xoay người, nhíu mi nói, "Vậy tại sao hắn vẫn chưa trở lại... cũng đúng, hắn còn trẻ mà."

Lồng ngực đau nhức khiến Mạc Phi Trần tỉnh lại, hắn cảm giác mình đang ở trong xe, tựa bên người Lục Khinh Mặc, "Ta ... chưa chết sao?"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta là tội nhân, hôm nay thiếu chút nữa quên cập nhật....

Editor nói ra suy nghĩ của mình: Chị là tội nhân, đến cuối cùng vẫn chưa thấy Mặc Mặc là gì trong trái tim em Trần.... Khổ, vậy mà làm anh hao tâm tổn sức cứu như vậy.... Sương ca mất nết...

End chương 30.

Hàn