Phi Trần

Chương 33

Đệ tam thập tam chương.

Mạc Phi Trần không nói gì, chỉ tựa đầu trên vai Hà Uẩn Phong.

"Phi Trần.... Dù sau này có thế nào cũng đừng đi nữa." giọng nói Hà Uẩn Phong ám ách (ám muội? =)) ) mê người, đó là việc y muốn cầu xin Mạc Phi Trần, nghe như lại như một chuyện chắc chắn.

"Được." Chỉ cần lần này ta không chết.

Cơ hồ trong nháy mắt.... lồng ngực đau đớn, hắn cảm giác ngay tại lúc ấy kiếm chủng căng thẳng rung động.

Nội lực Hà Uẩn Phong trong thân thể hắn chạy một vòng, xuyên qua kiếm chủng đem nơi đó ổn định lại. Đến lúc Mạc Phi Trần kịp phản ứng lại, đã hoàn toàn ngồi trên người y... mà hắn lại như trước cúi đầu không dám nhìn đối phương.

..........................

"Có đau không?" Hà Uẩn Phong ôm hắn.

"Một chút." Mạc Phi Trần được y ôm đặt trên giường.

Hà Uẩn Phong ra ngoài đun hai ấm nước, đổ vào dục dũng, lại từ trong tủ lấy ra một bình sứ nhỏ, thuốc bột màu trắng đổ vào trong thùng, hòa tan với nước.

Mạc Phi Trần mệt muốn chết, nhưng lại nhịn không được vẫn nhìn y.

Mái tóc y vừa rồi thả xuống tán loạn, hiện tại tùy ý cột sau gáy, vài sợi rớt trên bờ vai khẽ đong đưa trong không khí, khiến Mạc Phi Trần thật muốn đưa tay nắm lấy.

Sau đó Hà Uẩn Phong đỡ hắn nâng vào nước nóng, lấy tay vóc nước nhẹ nhàng xối từ cổ tới lưng hắn.

"Sư phụ.... Người cùng ta tắm đi." Mạc Phi Trần nắm cổ tay y.

"Đứa ngốc." Hà Uẩn Phong khẽ hôn bên tai hắn một chút, "Hiện tại trông ngươi thanh tú như vậy, ta làm sao nhịn được? Ta còn muốn giữ lại nội lực chữa thương cho ngươi mà."

Mạc Phi Trần cúi đầu, đúng vậy a, vừa rồi nếu không phải Hà Uẩn Phong dùng nội lực chống đỡ giúp mình, chỉ sợ lúc thứ kia tiến vào, hắn đã muốn quy thiên.

Một hai tháng sau, Mạc Phi Trần đã không còn tình trạng đi đứng hai bước phải thở hổn hển nữa, cũng không cần lúc nào cũng phải ngồi một chỗ trong nhà tranh, ngẫu nhiên có thể ra ngoài một chút.

Mùa hè tới, Mạc Phi Trần đứng trong thủy đàm bên dưới sơn cốc ngâm mình, hoặc là bắt cá, bởi vì không thể xuất kiềm, cho nên cơ hội bắt cá thành công cũng rất nhỏ.

Sương mù trên đỉnh đầu dày đặc, Mạc Phi Trần ngửa đầu có thể thấy được thân ảnh Hà Uẩn Phong tựa trên lan can sạn đạo.

"Sư phụ! Người thấy ta không?"

Hà Uẩn Phong cười nhẹ, "Ta có thể."

"Đáng tiếc, ta không thấy rõ sư phụ a!"

Ngón tay giơ lên, trong không khí xuất hiện đường cong tao nhã, một đạo kiếm khí gạt đám sương mù tản ra, vừa lúc Mạc Phi Trần đang vểnh mông đi lấy quần áo đặt trên tảng đá, cảnh nay xem được cũng thật xấu hổ.

Hà Uẩn Phong không tiếng động nhảy trên tảng đá, kéo tay Mạc Phi Trần đang khoác ngoại y ôm vào ngực mình.

"Sau này đừng gọi ta 'Sư phụ' nữa, gọi Uẩn Phong đi." Ngón tay y nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt còn đọng nước của Mạc Phi Trần.

"Uẩn Phong.... Uẩn Phong." Mạc Phi Trần khẽ lẩm nhẩm lại tên y.

"Ngươi xem, không có gió, làm sao có bụi bay đây?" (Ý ảnh nói không có Hà Uẩn Phong thì Mạc Phi Trần biết làm sao bây giờ? =)))

Mạc Phi Trần vừa nghe y nói thế, nhất thời vui vẻ lên, "Sư... Uẩn Phong cũng biết nói lời ngon tiếng ngọt nha?"

"Vậy cũng là lời ngon tiếng ngọt? Ngươi đúng là chưa thấy qua cảnh đởi thật sự mà." Hà Uẩn Phong ôm ngang hông hắn, nhẹ nhấn một bước đã đứng trên sạn đạo, thêm một bước lại tới trước cửa nhà tranh.

Đi vào nhà, Mạc Phi Trần được đặt trên giường, việc ngủ trưa mỗi ngày cũng thành thói quen để tốt cho quá trình dưỡng thương.

Hà Uẩn Phong ngồi bên người hắn, lúc này bên ngoài có người gõ cửa, là một vị sư đệ.

"Đệ tử thất lễ quấy rầy sư tổ nghỉ ngơi, nhưng Vô Lượng Thiền Sư của Định Thiền tự tới đây bái phỏng, thăm hỏi Mạc sư huynh."

Hà Uẩn Phong ghé vào tai Mạc Phi Trần hỏi: "Chính là con lừa ngốc đó đả thương ngươi sao?"

Hơi thở y luẩn quẩn bên tai Mạc Phi Trần, làm hắn không khỏi nhún vai, "Tổn thương ta cũng không hoàn toàn là Vô Lượng Thiền Sư, Uẩn Phong kỳ thật trong lòng ngươi rất rõ mà."

Hà Uẩn Phong nhíu mày, cao giọng nói: "Ngươi đi nói cho vị Thiền Sư kia biết, đồ đệ của ta còn chưa quy thiên đâu, bảo hắn yên tâm đi. Chính là tính mạng còn chưa có hoàn toàn giữ được đâu, rời khỏi nhà tranh này thế nào cũng mất mạng, kêu hắn khỏi cần đến đây quấy rầy."

Mạc Phi Trần cả kinh, đưa tay kéo lại Hà Uẩn Phong, "Như vậy...." không tốt a, Vô Lượng Thiền Sư đâu phải cố ý đả thương hắn....

Hà Uẩn Phong không đợi hắn mở miệng, liền dùng bàn tay che đi.

"Biết.... đã biết." Tiểu sư đệ kia nghe ngữ khí y không tốt, chạy nhanh hành lễ quay đầu bỏ đi.

Bàn tay che miệng Mạc Phi Trần lúc này chậm rãi buông xuống, "Biết ta vì sao nói cho bọn hắn biết kiếm chủng của ngươi tuy rằng chưa thể phục hồi nhưng mạng nhỏ đã được bảo vệ không?"

"Vì sao?"

"Vì mạng nhỏ của ngươi còn chưa bảo toàn, người khác biết chúng ta bận rộn nhiều việc mới không tới quấy rầy. Bằng không đến lúc bằng hữu trên giang hồ của ngươi tìm tới cửa thăm hỏi chẳng phải chúng ta phiền chết sao?" Khóe miệng Hà Uẩn Phong trũng xuống, Mạc Phi Trần nhìn thế nào cũng có điểm tiểu nhân, hơn nữa là loại tiểu nhân làm người ta không chống đỡ được.

Bất quá y vừa nói như thế, Mạc Phi Trần bỗng nhiên nhớ tới Lục Khinh Mặc.

Hắn cười nhẹ, không biết y bây giờ có đang ngồi thuyền uống rượu ngắm cảnh hay không, tự nhiên thấy nhớ vị đại ca kia quá.

"Ngươi đang nghĩ gì vậy? Có phải nhớ tới nam tử ngày ấy đưa ngươi tới đây không?" Hà Uẩn Phong bấm nhẹ ngang hông hắn, Mạc Phi Trần lập tức co người giống như con tôm khô (Ghen a~~~ =)))

"Đúng a, ta đang nghĩ đến hắn, ta còn sống tốt mà, muốn cho hắn biết quá."

Hà Uẩn Phong không nói gì, chỉ nằm bên người Mạc Phi Trần ôm hắn, "Người kia.... Hắn thích ngươi."

"Hả?" Mạc Phi Trần ngẩn người, lập tức phản ứng như nghe được chuyện gì đó siêu cấp hài hước mà vui vẻ lên, "Uẩn Phong a, người kia là huynh đệ kết nghĩa của ta, đối nhân xử thế không màng danh lợi, hơn nữa còn rất giữ chữ tín đó. Ngày đó khi ta cùng hắn kết nghĩa đã đáp ứng nhất định sẽ bảo vệ ta.... Cho nên khi ta bị tổn thương ở Định Thiền tự hắn thật sự tới cứu, ta thực lòng rất cảm kích a."

"Nếu nói về chuyện ấy, ta cũng cám ơn hắn." Thanh âm Hà Uẩn Phong bình thản khiến Mạc Phi Trần không thể nghĩ ra được gì trong ấy.

Đêm hôm đó, sâu bên trong địa cung Kính cốc, ánh lửa hắt trên bờ tường tựa như độc xà khiêu vũ

Quân Vô Sương ngồi ngăn ngắn trên ghế, mặt không chút biểu tình. Lãnh Ngọc Phương đứng cạnh hắn, phía dưới là một tín đồ đang quỳ gối cúi đầu.

"Cái gì gọi là mạng nhỏ khó giữ? Ra khỏi gian nhà tranh rách nát đó liền mất mạng?" Những lời này Quân Vô Sương gằn từng tiếng trong miệng, nhưng nghe ra lại thật nhẹ nhàng.

"Những người được chúng ta xếp vào Định Thiền tự đều nói như thế." Tín đồ kia nhíu mày, hiển nhiên Giáo chủ của bọn họ đối với đáp án này cũng không hề vừa lòng.

"Ngươi lui xuống đi." Ngón tay Quân Vô Sương sờ sờ cằm, ánh mắt đảo qua Lãnh Ngọc Phượng đứng cạnh, "Lãnh cô cô, trên giang hồ chẳng luôn đồn đại Hà Uẩn Phong cùng Lạc Liên Vân chính là võ lâm truyền kỳ sao? Truyền kỳ như thế nào vậy?"

Lãnh Ngọc Phương trong lòng cân nhắc lời nói, từ sau khi nghe được Quân Vô Sương luyện võ công khắc trên người Văn Hân, nàng đã luôn luôn lo lắng không yên, mặc dù hắn rất ít trút giận trên người chúng đệ tử Kính Thủy giáo, mà sau khi trở về bàn tay cũng chưa từng nhuốm qua máu tươi, nhưng nàng lại mơ hồ cảm thấy được Quân Vô Sương rất nguy hiểm, vạn nhất hắn làm gì đó với Văn Hân, chính mình thật không biết phải làm sao cho tốt.

"Giáo chủ ngài nóng lòng quá rồi, Mạc thiếu hiệp mới trở về Côn Uẩn sơn trang chưa tới một năm, thương thế của hắn dù sao cũng là kiếm chủng, phải từ từ hồi phục, ngài cũng hy vọng hắn trở về bên cạnh mình dài lâu mà, nếu còn bệnh tồn tại sẽ không tốt." Lãnh Ngọc Phương cẩn thận quan sát biểu tình đối phương, đáng tiếc cả khuôn mặt hắn đều bị mặt nạ che khuất, cái gì cũng không thấy được.

Quân Vô Sương phát ra tiếng cười khẽ êm tai, "Cực khổ ngươi rồi Lãnh cô cô. Lúc nào cũng phải lo lắng ta sẽ lấy lão cha phế nhân kia trút giận, chỉ sợ buổi tối ngươi không thể ngủ ngon đi?"

Lãnh Ngọc Phương nhất thời ngây ngẩn cả người, nàng lúc này mới hiểu Quân Vô Sương nói ra những lời đó chỉ vì khiến nàng hoảng loạn ngày ngày không yên, bắt nàng phải đền tội ngày ấy lấy Mạc Phi Trần làm lá chắn đỡ kiếm của Vô Lượng Thiền Sư.

Mạc Phi Trần còn chưa trở thành nhược điểm của Quân Vô Sương, mà Lãnh Ngọc Phương nàng đã bị nam tử trẻ tuổi trước mắt nắm trong lòng bàn tay, đây quả thực là chiêu trả thù nàng ngày đó nói Mạc Phi Trần sẽ trở thành nhược điểm của hắn.

"Tú Thủy cung bên kia thế nào?"

"Liễu Phi Doanh trở về Tú Thủy cung rồi."

"Ta đã chắc nàng không chết mà, bằng không tại sao tìm nửa ngày đều không thấy được thi thể chứ? Nàng lần đó bị thương rất nặng, ngươi cho người mang đan dược tới thăm hỏi đi."

"Giáo chủ?"

"Liễu Phi Doanh là nhân vật chính phải, cũng không phải loại chính phái giả tạo, mà thật sự đứng đắn. Người như thế sẽ rất dễ mềm lòng, ngày đó nàng rớt xuống vực không phải do người của Kính Thủy giáo chúng ta làm, mà la Kha Ma La. Ngươi chỉ cần gửi thơ nói cho nàng biết, đồ đệ ta đây cũng thực lòng bất đắc dĩ, con trai thế nào lại không được cứu cha mình? Nhưng công ơn nuôi dưỡng dạy dỗ của nàng, Quân Vô Sương ta vĩnh viễn không quên, chỉ cần có ngày ta nắm giữ Kính Thủy giáo trong tay, tuyệt đối sẽ không khiến Kính Thủy giáo lầm đường lạc lối, dĩ vãng tất cả đều do Phó giáo chủ vì cứu cha ta mới làm trái ý nguyện của ta, sau này hành vi thất lễ như vậy sẽ không tái diễn."

"Giáo chủ có ý gì?"

"Ý là Lãnh Ngọc Phương ngươi phải ở trước mặt Liễu Phi Doanh cầu lạy nàng tha thứ. Ngươi sẽ không thực sự muốn kính thủy giáo chúng ta từ dị giáo trở thành tà giáo thù địch với cả võ lâm đi?"

Lãnh Ngọc Phương rốt cuộc tỉnh ngộ, "Thuộc hạ đã hiểu, thuộc đi ngay."

end chương 32.

Hàn