Phía sau là em

Chương 16: Chỉ cần em ở thành phố này

Bản thân Cố An Kỳ vô cùng vô cùng khó hiểu về việc An Dực đang làm, nhưng cô nhất định không liên lạc với hắn ta. Cô đã tự hứa với bản thân mình và bố của cô, sẽ cắt đứt với hắn ta. Cho nên cô vô cùng lưỡng lự khi ra sân bay, nhưng lại bị Triệu Thế Bình hối thúc. Anh ta thuyết phục cô bằng đủ lí do, đánh vào tâm lí muốn thăm nhà của cô, lại lôi chuyện ngày trước cô đâm vào anh ta ở siêu thị, làm tay của anh ta tháo bột lâu hơn dự kiến. Lúc này cả tổ đã có mặt ở sân bay, duy chỉ có cô là vẫn ngồi ở phòng trọ.

- Cố tiểu thư à, cô đến chưa thế? Tất cả mọi người đang ở sân bay đợi cô đấy.

Triệu Thế Bình trong thâm tâm rất muốn dằn mặt Cố An Kỳ một trận, nhưng anh ta hiểu một chân lý, con người ta thường thích mềm dẻo, không ăn cứng rắn. Cho nên muốn cô không phản bác, thì phải nhẹ nhàng tình cảm. Cô lười biếng nhìn chiếc điện thoại trong tay, rất muốn cúp máy, nhưng lại nghĩ anh ta dù gì cũng là tổng giám đốc của cô...

- Triệu tổng, đột nhiên sức khỏe tôi không tốt. Không thể ngồi máy bay được, nhờ anh chuyển lời đến mọi người, thứ lỗi cho tôi...

- Cố An Kỳ, coi như cô nể tôi. Muốn công ty phát triển mở rộng, tôi không thể không tiếp nhận dự án này.

- Thiếu tôi cũng đâu có sao?

- Nhưng An thị yêu cầu điều kiện cần là phải có cô. Cố An Kỳ, tôi đã nâng đỡ cô hết sức từ nhân viên bình thường, chỉ trong một tháng, cô đã chễm trệ thành trưởng phòng đứng đầu hai tổ của công ty, coi như cô nể tôi...

Cô nghe có phần khó chịu, liền cúp máy luôn không nghe. An Dực là ép cô phải ra mặt? Hắn ta vốn biết mục tiêu của cô là phát triển công ty. Đáng chết! Được. Đi thì đi, tôi sẽ không gặp anh. Cố An Kỳ kéo vali, gọi một chiếc taxi đến sân bay, vừa đến nơi liền khó chịu nhìn trợ lí của An Dực một cái, anh ta ái ngại chào cô.

- Phu nhân.

- Anh nhầm người rồi, tôi độc thân. Gọi tôi là Cố tiểu thư được rồi.

- A...Cố tiểu thư.

Trợ lí Trần đổ mồ hôi hột, anh ta quên rằng cô và An Dực đã ly hôn, bởi lẽ ở bên An Dực ngày ngày, coi vẻ An tổng vẫn luôn quan tâm Cố An Kỳ...Cô lạnh lùng bước lên máy bay, bên trong mọi người đã đầy đủ, Tống Niên mất kiên nhẫn hằn học nhìn cô.

- Trưởng phòng Cố ngủ quên sao? Có biết cả tổ đã đợi cả tiếng rồi không?

- Cũng muốn đi sớm, nhưng còn hàn huyên với tổng giám đốc Triệu một số chuyện.

Cô khẽ nâng khoé miệng, nói to cho tất cả mọi người đều nghe thấy, cô đặc biệt muốn cả Tống Niên và trợ lí Trần hiểu nhầm. Lúc này Triệu Thế Bình đang ngồi ở công ty hắt xì liên tục. Cô biết Tống Niên thầm mến anh ta, càng biết cô ta không ưa cô bởi lẽ, cô ta vào công ty một năm trời, mới chỉ lên tổ trưởng. Nhưng Cố An Kỳ cô vừa vào, đã làm sếp của cô ta, không chỉ riêng cô ta, nhiều người dưới trướng cô đều có suy nghĩ như vậy. Nhưng nói đi nói lại, cấp bậc dựa vào khả năng, không cùng đẳng cấp ta không nói chuyện, ai có khả năng hơn cô thì lên tiếng . Không một ai! Nhưng Tống Niên vẫn hoạch hoẹ hơn cả.

- Ăn nói vô trách nhiệm.

Tống Niên khoanh tay trước ngực, buông một câu. Cô cười giảo hoạt một tiếng, liền ngồi vào ghế, không để tâm cô ta.

Tuy nói từ thành phố A đến thành phố C xa thật, nhưng đấy là nói về đường đi bộ, còn trên không thì chỉ mất khoảng vài ba tiếng hơn. Xuống sân bay, khi tất cả mọi người đều lên xe chuyên dụng của An thị, thì cô lại bắt taxi hướng về Cố gia. Trước khi rời đi, cô có nhắc nhở Tống Niên

- Tổ trưởng Tống, cô biết dự án lần này tôi từ chối tham gia. Cô dẫn dắt đội hoàn thành công việc một cách hoàn hảo và nhanh nhất. Xong xuôi, tôi sẽ dẫn mọi người đi giải khuây.

Trợ lí Trần cũng nghe thấy, liền đổ mồ hôi hột, cái gì mà từ chối không tham gia? Cố An Kỳ không có mặt? Thì An Dực còn thuê công ty không danh tiếng xa xôi này làm gì? Đành về lại công ty, xem thái độ của An Dực ra sao rồi. Chắc chắn hắn ta sẽ nổi trận lôi đình cho mà xem. Nghĩ đến đây, anh cảm thấy dọc sống lưng lạnh toát, một giọt mồ hôi lăn từ thái dương lăn xuống. Chà! Trời thu mà cũng nóng bức quá.

An Dực vẫn không hề hay biết Cố An Kỳ không có mặt trong tổ dự án, cho nên khi nghe thông báo từ trợ lý Trần, liền cho gọi Lý Uyển Hồng vào phòng làm việc. Căn ngay lúc tổ thiết kế vào phòng, liền bày ra tư thế tình chàng ý thiếp khiến người ta đỏ mặt. Tống Niên biết ý quay mặt đi, cho đến khi An Dực chỉnh đốn, liền thầm đánh giá hắn ta một lượt.

- Tôi muốn gặp người đứng đầu tổ thiết kế.

- Là tôi.

Tống Niên hắng giọng, An Dực khẽ cau mày. Không đúng, theo lí mà nói người đứng đầu phải là Cố An Kỳ. Nếu không phải, chẳng phải công sức sắp xếp bao nhiêu việc đều là công cốc sao? Hai tay nắm thành quyền, gương mặt tinh xảo bỗng bày ra vẻ mặt khó chịu cùng cực. Lúc này, Lí Uyển Hồng cảm nhận được ánh mắt như muốn xuyên thẳng người An Dực của Tống Niên, liền thị uy, muốn ra vẻ cảnh cáo cô rằng An Dực là của cô ta. Tay nàng mơn trớn trên mặt An Dực, hắn ta đang nổi cáu, liền đẩy cô ta ra, quát to.

- Mau cút ra ngoài cho tôi.

Cô ta sợ mất mật, mặt không trắng bệch không còn hột máu, anh ta bị sao vậy chứ? Tống Niên cùng tổ thiết kế giật mình một phen, không ai dám lên tiếng. An Dực ho khan, nhấc điện thoại để bàn.

- Gọi ngay trợ lý Trần vào phòng tôi.

Trần Khiêm nuốt nước bọt đi vào, 3 phần nghiêm túc, 7 phần sợ hãi.

- Cố An Kỳ đâu?

- Dạ...- nhất thời mất bình tĩnh

- Tôi hỏi Cố An Kỳ đâu?- quát lớn

- Cố tiểu thư nói, dự án này cô ấy không tham gia...nên đã về Cố gia rồi.

An Dực nghe xong, liền muốn phá hủy mọi thứ xung quanh cho hả giận. Nén giận lại, không phải hắn không biết lí do cô không tham gia là gì. Thôi được, tạm bỏ qua, cô chịu về thành phố A đã là may mắn rồi. Chỉ cần cô ở đây, mọi việc còn lại đều trong tầm tay hắn. Hạ giọng lại:

- Cậu đưa tổ thiết kế đến nơi làm việc, sắp xếp cho họ nơi ở.

- Vâng.

Trần Khiêm chỉ đợi có thế, mau chóng chạy biến ra khỏi phòng. Thật đáng sợ! Tống Niên cùng một cục thắc mắc to đùng, chạy ra khỏi phòng theo sau trợ lý Trần, cả tổ 3 người cũng chạy theo phía sau. Tống Niên lúc này rất muốn biết Cố An Kỳ có mối quan hệ gì với An tổng, coi chừng hắn ta rất coi trọng cô.