Phía sau là em

Chương 28: Tưởng Hàm

Cuối cùng dự án cũng hoàn thành, Triệu Thế Bình giữ lời hứa cho cả tổ nghỉ ngơi ít ngày. Và Cố An Kỳ quyết định chọn địa điểm thoải mái nhất, đẹp nhất, rộng rãi nhất, nhiều nơi giải trí nhất...và đặc biệt là xa An thị nhất. Là một resort xinh đẹp, cánh trái giáp biển, đằng xa là núi rừng, hợp lí cho việc lên rừng, xuống biển :v.

Vốn dĩ muốn cắt đuôi An Dực, vì Cố An Kỳ đinh ninh hiện tại hắn rất nhiều việc, không đi theo được. Nhưng người tính không bằng trời tính, An Dực nhất nhất ý kiến "vì An thị có công ty con gần đó, nên sẽ đi khảo sát, và tiện thể đi cùng luôn. Sau khi nghe xong lí do củ chuối của hắn ta, Cố An Kỳ rất muốn rút dép đáp vào mặt. Vì ngứa tiết!

- Sao anh nói đi khảo sát công ty cơ mà :))

Cố An Kỳ bất mãn khi tên họ An xách hành lí tới tận resort. Tống Niên và 3 người còn lại khúc khích cười nhìn dáng vẻ "tôi đi đâu kệ tôi" của An Dực, khiến Cố An Kỳ càng sôi máu. An Dực đứng cạnh bàn tiếp tân, đăm chiêu suy nghĩ nên lấy phòng nào thì hợp với vị thế của mình. Trong đầu cũng đang dằn vặt, nếu biết có ngày này, chắc chắn ngày trước sẽ đấu giá cho bằng được nơi này để đấu thầu. Hồi đó làm mất vào tay Tưởng Hàm, thật quá đáng tiếc.

- Lấy tôi 4 phòng. 2 phòng đôi, 2 phòng đơn.

- Lắm thế. 3 phòng đôi thôi chứ.

- Não anh va đập vào đâu rồi? 3 nữ 3 nam lấy 3 phòng đôi?

- Thì Tống tổ trưởng và cô ấy, hai người kia, tôi và em.

- Tôi chắc chắn anh có vấn đề về thần kinh rồi đấy. Nên mang thẻ Vip bệnh viện của anh ra khám đi.

Cố An Kỳ cùng An Dực cãi nhau ỏm tỏi cả sảnh lớn, kinh động đến cả người đứng đầu của resort - Tưởng Hàm. Một người cầm 4 chìa khóa, người còn lại giằng lấy một cái đòi trả. 2 tiếp tân bụm miệng cười nhìn đôi nam thanh nữ tú lớn đầu cãi nhau.

- Chà. An tổng và Cố tiểu thư.

- Tưởng Hàm!

Cả hai cùng đồng thanh, Tưởng Hàm, cùng trường Đại học với An Dực và Cố An Kỳ, chỉ có điều anh học khoa Kinh tế cùng An Dực, còn Cố An Kỳ khoa kiến trúc. Cũng gọi là quen biết nhau, biết đến cả Cố An Kỳ và Lý Uyển Hồng là đàn em, mến mộ An Dực, kết cục là Cố An Kỳ dùng quyền lực ép hôn, Lý Uyển Hồng từ bạn thành thù, ôm hận. Tưởng Hàm cũng là hậu duệ của giới làm ăn, sau khi học xong, bố mẹ liền cho vốn, đấu giá được nơi này, xây resort kinh doanh. Cũng được gần hai năm, cũng khấm khá.

- Quý hoá quá nhỉ. Toàn người máu mặt ghé chơi thế này. Có khi làm bài báo kéo khách thôi.

- Đàn anh nói quá. - Cố An Kỳ lấy lại phong độ.

- Lâu rồi không gặp.

An Dực nhã nhặn chào hỏi khách sáo, Tưởng Hàm quét qua đám người một lượt, thầm đánh giá. Chắp tay sau hông, nghe tiếp tân thuật lại câu chuyện, vô cùng hào phóng lên tiếng.

- Xếp cho họ hai phòng thương gia. Còn hai ngài đây phòng tổng thống.

Hiện tại là mùa nghỉ ngơi, phòng cũng không còn nhiều, tranh được phòng đẹp giá chát cũng không vấn đề. Vấn đề ở chỗ có còn mà tranh giành hay không. Cho nên Tưởng Hàm hào phóng xếp phòng cho như vậy, đủ hiểu thâm tình tốt như nào. Cũng không hẳn là tốt, nhưng lâu ngày gặp lại, không nể mặt cũng không được.

- Cảm ơn đàn anh.

Cố An Kỳ cảm ơn lấy lệ, nhìn vào có thể thấy cô có thành kiến với Tưởng Hàm. Cách cư xử mất tự nhiên, rất không thoải mái.

- Không có gì.

Tưởng Hàm lặng người nhìn theo bóng lưng người con gái đó. Bao năm qua, vẫn cứ xa lánh anh như vậy. Thời sinh viên biết cô trong đội cổ vũ của An Dực mỗi khi khoa Kinh tế thi thể thao. Đội cổ vũ chăm sóc đồng đội An Dực và anh được thơm lây.

Cố An Kỳ, một cô gái khác thường, khác với tưởng tượng của anh là một tiểu thư yếu mềm cần sự bảo vệ. Nhưng không, lúc nào cũng như con nhím xù lông. Mặc dù không trượng nghĩa cho lắm, mặc dù lúc nào cũng sợ phiền phức đến với mình. Nhưng cô gái đó, có cái gì đó làm anh không dứt ra được.

Cách đây ba năm, anh tốt nghiệp, không giống với An Dực ưu tú tiếp quản sản nghiệp gia đình. Mặc dù bố mẹ anh cũng có tiếng trong giới kinh doanh, nhưng anh vẫn phải tự lăn lộn gây dựng sự nghiệp. Trong khoảng thời gian chủ đất rao bán khu đất này và mở đấu thầu, đồng thời tin tức nhà họ Cố ép hôn lộ ra ầm ĩ. Mặc dù là Cố An Kỳ ép hôn, là do cô, không phải lỗi do An Dực, nhưng Tưởng Hàm vẫn không chấp nhận được, âm thầm đối đầu với hắn.

Hai người trẻ tuổi nhất, đuổi theo cái giá cao ngút trời. Lúc đó An thị cũng có biến động do Cố Hồng chèn ép, cho nên An Dực đành buông miếng đất kinh doanh béo bở này, Tưởng Hàm lập tức sở hữu nó. Cho đến nay, mọi việc đều ổn rồi, anh an nhiên nghỉ ngơi ở đây, thỉnh thoảng theo dõi tình hình bên ngoài,...

- Cũng nhờ cô đó trưởng phòng, cả tổ được nghỉ ở phòng thương gia.

- Thoải mái đi. Không nhờ mối quan hệ bạn bè cũ này, thì tôi cũng sẽ lấy phòng thương gia, chế độ biệt đãi rất khác đấy.

Cố An Kỳ vỗ ngực, không cần đến Tưởng Hàm, dù giá có chát đến mức nào vẫn sẽ lấy. Vì...:)) cũng không phải cô trả tiền. Tống Niên cùng đồng nghiệp dừng lại ở tầng 8, An Dực và Cố An Kỳ tiếp tục lên tầng 10.

- Lấy hai phòng tổng thống có tốn kém quá không? - suy tư ngẫm nghĩ

- Không ngờ đường đường Tổng giám đốc của tập đoàn An thị lại tiếc tiền như vậy.

- Không. Ý tôi là có tốn kém tình cảm không?

- Ý gì chứ?

- Ý là nên ở một phòng để vun đắp tình...

- Vun đắp cái đầu anh. Mỗi người một phòng. Cứ thế mà ở.

Cố An Kỳ nói như quát vào mặt An Dực, cái tên não hỏng này, lúc nào cũng đòi ở chung. Giá như ngày trước làm vợ chồng anh đòi như thế đã không đến mức ly hôn thế này. Không hiểu não hỏng ở đâu, ngày nào cũng đòi hỏi vô lý.