Phong Cảnh Giấu Trong Hồi Ức

Chương 67: Muốn gặp Từ Bạch

Không khí trong phòng bệnh lạnh như băng.

Ngụy Văn Trạch cúi đầu, cười nói: "Niềm vui khi làm bố mẹ?"

Anh ta không nói câu khác, chỉ lặp lại mỗi câu đó đầy mỉa mai.

Trước đây, lúc Ngụy Văn Trạch và Giản Vân cãi nhau, anh ta đã rất giỏi dùng cách này để khơi mào cãi vả. Xem thường, chế giễu, chiến tranh lạnh,... không chỉ vậy, anh ta cũng chẳng quan tâm đến con gái.

Giản Vân dần hiểu ra, lý do anh ta cưới mình chỉ là vì một quyển sổ hộ khẩu Bắc Kinh – cô không tìm ra được lý do nào khác.

Cho nên, Giản Vân chuyển sang nằm nghiêng, tạo khoảng cách xa hơn với anh ta.

"Anh tới làm gì, gặp tôi lần cuối cùng?" Giản Vân mở điện thoại của mình lên, kiểm tra tin nhắn chưa đọc, "Gặp được người rồi, đi được rồi."

Ngụy Văn Trạch mặc bộ đồ vest tham dự tiệc tối, vóc người thẳng tắp như cây tre. Anh ta đặt tay trái lên đường viền cổ áo, chậm rãi sửa lại cổ áo, giọng điệu nhàn nhạt: "Phục vụ của em gọi cho tôi, nói cô sắp tiêu rồi. Chúng ta biết nhau chín năm, từng là vợ chồng, em có chuyện, ít nhất tôi cũng phải đến nhìn."

Anh ta nói: "Giản Vân, cần gì cứ đối chọi với tôi mãi?"

Những ngọt ngào đều thuộc về quá khứ. Bây giờ nhìn nhau, không thể tránh khỏi tranh cãi.

Nhưng làm gì có ai thích gây sự? Ngụy Văn Trạch cũng không thích, anh ta có xu hướng trò chuyện một cách thân thiện.

Nhưng Giản Vân đáp lại: "Tôi không đối chọi với anh. Tôi chỉ không muốn nói chuyện, cũng không muốn nhìn thấy anh. Anh đã nói gì với Chân Chân, trong lòng anh chắc biết rõ."

Nhắc tới con gái chịu tổn thương, cơn tức giận của Giản Vân chợt dâng lên.

"Hôm đó anh tới nhà chúng tôi, mắng con bé là đồ vô dụng." Giản Vân bỗng ngồi dậy, nhìn chằm chằm Ngụy Văn Trạch, "Anh thấy con bé nói lắp, ngu ngốc, không đáng tồn tại. Được thôi, anh cứ để hết suy nghĩ trong lòng, tôi kệ anh..."

Sắc mặt cô càng lúc càng tái đi, đôi mắt càng sáng hơn.

"Nhưng mà anh, tại sao anh lại nói cho con bé nghe? Nó mới bảy tuổi thôi, anh còn là bố nó." Giản Vân chất vấn.

Gương mặt Ngụy Văn Trạch vô cảm.

Anh ta bỏ bữa tiệc, chạy tới bệnh viện ngay trong đêm, không phải vì một tràng phàn nàn.

"Tôi là bố con bé, tôi chưa từng phủ nhận điều này." Ngụy Văn Trạch đáp lại, "Tốt hơn là em hãy đứng ở góc độ khác để nhìn nhận chuyện này. Tôi cũng muốn cho nó tương lai tốt hơn... Em nhớ lại cho kỹ, tôi có bao giờ thiếu một đồng nuôi nấng chưa?"

Anh ta yên lặng dựa vào lưng ghế, bắt tréo chân, cả người vẫn ưa nhìn và tiêu sái như trong quá khứ bên dưới ánh đèn: "Tôi có biết một đôi vợ chồng kia, cưới nhau mấy năm rồi mà vẫn chưa có con. Nhà họ mới mở chuỗi khách sạn, sống ở biệt thự ngoại ô...."

Nghe thấy những lời đó, môi Giản Vân trắng bệch.

Cô chống hai tay trên giường, bàng hoàng nhìn anh ta.

Ngụy Văn Trạch dừng một lát, sau đó nói tiếp: "Họ muốn nhận con nuôi, chưa tìm được đứa trẻ thích hợp. Bà vợ đó nói với tôi, nhỏ quá khó nuôi, lớn quá không có tình cảm. Sau khi vợ chồng đó bàn bạc, cho là nhận con nuôi thì tốt nhất nên nhận nuôi bé gái dễ thương cỡ sáu bảy tuổi."

Anh ta bật cười: "Đúng lúc Giản Chân thích hợp. Tôi không bàn bạc với em, là vì tôi biết, em sẽ không đồng ý."

Giản Vân giơ hai tay lên, xoa đôi mắt của mình.

Thật ra cô khóc không nổi nữa.

Ngay sau đó, cô giơ bàn tay lên, cho Ngụy Văn Trạch một cái tát.

Một tiếng "bốp", vang khắp phòng.

Bên má Ngụy Văn Trạch đỏ bừng, hằn lên dấu tay rất rõ ràng.

"Súc sinh." Giản Vân nói từng câu từng chữ, "Anh muốn tặng con gái, hay là muốn kết thân?"

Ngụy Văn Trạch bị cô tát một cái, đáp lại bằng nụ cười hời hợt: "Tôi muốn tốt cho con bé. Em cứ khăng khăng thế này, tôi cũng hết cách."

Vừa nói xong, di động của anh ta lại đổ chuông.

Ngụy Văn Trạch không nói chuyện với Giản Vân nữa. Anh ta cầm điện thoại, đi ra ngoài phòng bệnh.

Đi đến cửa bệnh viện, chợt nhớ lại lúc anh ta mới đến Bắc Kinh, bạ đâu ăn đó, đến nỗi viêm dạ dày, nửa đêm bị đưa vào phòng cấp cứu. Lúc đó anh ta không hề có bạn bè, cũng chẳng có thân thích nào đáng tin, chỉ có một mình Giản Vân thức trắng đêm canh giữ bên cạnh.

Giường bệnh rất cao, cạnh mép giường có chiếc ghế dựa. Giản Vân ngồi trên ghế, gục đầu lên giường bệnh ngủ cả đêm.

Ngày hôm sau Ngụy Văn Trạch tỉnh lại, chỉ thấy nửa khuôn mặt vùi xuống của cô, tóc cũng rối bù. Trái tim anh ta run rẩy trong chốc lát, rồi dần bình tĩnh trở lại.

Vì nhớ tới chuyện trong quá khứ nên trả lời điện thoại muộn một phút. Khi nhìn vào điện thoại lần nữa, Ngụy Văn Trạch đã bỏ nhỡ cuộc gọi của Tần Việt.

Anh ta lập tức gọi lại.

Tần Việt chẳng giận chút nào, còn cười hỏi: "Ngụy Văn Trạch, hôm nay anh bận lắm à?"

"Chủ tịch Tần, nhà tôi có chuyện, tôi vội đến bệnh viện." Ngụy Văn Trạch cũng cười làm lành, lấy đại một cái cớ, "Lúc nãy đang hỏi chuyện bác sĩ, bỏ lỡ điện thoại của anh."

"Nhà anh là gốc Bắc Kinh à?" Tần Việt hỏi ngược lại, "Hay là vợ cũ của anh?"

Tần Việt phản ứng nhanh như vậy thực sự ngoài dự liệu của Ngụy Văn Trạch.

Anh ta tự trách bản thân không bịa ra một lý do rời khỏi hiện trường tốt hơn.

Quả nhiên, sau đó Tần Việt nói: "Bữa tiệc thương nghiệp Hằng Hạ tổ chức vẫn chưa kết thúc đâu. Anh lại rời tiệc trước, Tống Giai Kỳ sẽ nghĩ thế nào? Tôi bảo anh đi nói chuyện với nhà đầu tư, anh cũng vứt lên chín tầng mây rồi nhỉ?"

Tần Việt gõ bàn, nói: "Ngụy Văn Trạch, không ngờ đó nha, anh còn là kẻ si tình sao?"

Ngụy Văn Trạch không đi nữa, đứng trên vỉa hè.

Bóng đêm dày đặc, ô tô lướt qua, anh ta dựa vào thân cây, cười nói: "Tôi đã có được cách thức liên lạc với nhà đầu tư rồi, đã hẹn ngày mai gặp. Chủ tịch Tần yên tâm, tôi là người ăn quả nhớ kẻ trồng cây, chủ tịch Tần giúp tôi thoát tội, cứu tôi khỏi cảnh tù lao..."

"Tôi xem anh là anh em." Tần Việt ngắt lời, "Anh đấy, vào công ty chúng tôi, tôi coi trọng anh, bồi dưỡng anh, ngồi cùng một thuyền với anh. Anh hiểu tôi đang nói gì mà, Ngụy Văn Trạch."

Rõ ràng, Tần Việt rất giận chuyện Ngụy Văn Trạch rời tiệc.

Nhưng anh ta đổi chủ đề, nói: "Tôi mong vợ cũ của anh không sao, có khó khăn về kinh tế thì cứ nói một tiếng với tôi. Mọi người là bạn bè cả mà."

Ngụy Văn Trạch đáp: "Cô ấy trong tình trạng nguy cấp, nghe nói rất không ổn. Tôi tới xem, không có vấn đề gì lớn. Lần sau sẽ không tin cô ta nữa, hôm nay coi như một bài học."

Những gì anh ta nói, trùng hợp là những gì Tần Việt muốn nghe được. Hai người nói thêm vài câu, không dây dưa về Giản Vân nữa.

Thực ra, Ngụy Văn Trạch không nói cho Tần Việt biết rằng nhà đầu tư mà họ xem trọng chỉ nói chuyện với Tạ Bình Xuyên suốt cả buổi.

Thế nhưng Tạ Bình Xuyên cũng rời tiệc sớm.

Tạ Bình Xuyên tạm biệt Tưởng Chính Hàn, rồi nắm tay Từ Bạch rời khỏi nhà hàng. Đầu xuân se lạnh, gió đêm ập đến, Từ Bạch mặc chiếc đầm dài, khoác áo khóac của Tạ Bình Xuyên, đi được vài bước, đột nhiên cô hỏi: "Anh, giờ anh muốn về nhà liền hả?"

Cô chỉ về phía đối diện nhà hàng, đưa ra một đề nghị: "Hay là tụi mình tới công viên tản bộ đi..."

Hôm nay Tạ Bình Xuyên uống rượu, không thể tự lái xe, nên Tưởng Chính Hàn bảo tài xế của mình chở anh về. Phải hai mươi phút nữa tài xế mới tới, nghĩ thế, Tạ Bình Xuyên nói: "Đi thôi, đến công viên."

Tuy anh đồng ý tản bộ, nhưng vẫn lịch sự chỉ ra: "Em mang giày cao thế này, đi có tiện không?"

Từ Bạch chưa trả lời, Tạ Bình Xuyên đã nói tiếp: "Chừng nào em đi không nổi nữa, anh bế em đi."

Lúc anh nói chuyện ngửi thấy mùi rượu. Rõ ràng tửu lượng của anh rất thấp, nhưng Từ Bạch không biết anh đã uống nhiều quá hay vẫn chưa uống nhiều.

Từ Bạch nói: "Mang giày cao gót quen rồi. Chỉ là lúc đi, em sẽ đi chậm hơn bình thường chút xíu." Họ đi qua đường hầm, thẳng tới công viên đối diện, dọc theo con đường lát gạch xanh, đến gần một vườn cây trong bóng đêm.

Công viên có vài con mèo hoang nằm uể oải ở ven đường, dáng vẻ như kiểu "đừng tới làm phiền". Từ Bạch cầm làn váy ngồi xổm xuống, nhưng không dám đụng vào mèo, chỉ có thể làm người xem ngắm tụi nó.

Tạ Bình Xuyên đứng cạnh cô, sờ đỉnh đầu Từ Bạch.

Sau đó anh khom nửa người, vuốt ve cằm của Từ Bạch, sau lại hôn lên mặt cô, thuận miệng hỏi: "Tối nay anh thấy em với Tô Kiều nói chuyện rất hợp ý, hai em nói gì rồi?"

Mây mỏng che trăng, gió đêm thổi tan mùi rượu, những tòa nhà cao tầng phía xa vẫn còn sáng lập lòe.

Từ Bạch ngước mặt lên, đáp lại: "Em nghe Tô Kiều nói, Tần Việt muốn mua đứt công ty XV.... Ngụy Văn Trạch là chồng cũ của Giản Vân mà, em có nghe mấy anh nói, anh ta còn là giám đốc của công ty thuê ngoài gặp rắc rối, giờ lại theo Tần Việt, đáng ngờ thật."

Cô cúi đầu nghĩ ngợi, không nói tiếp nữa.

Tạ Bình Xuyên thả lỏng tay, ngồi xổm cùng cô.

Thật ra anh không thích ngồi xổm, không thích giạng hai chân, cũng không thích ngồi dưới đất. Bình thường luôn đứng thẳng tắp, gần như đã trở thành thói quen. Lúc Tạ Bình Xuyên còn nhỏ, bố anh thấy anh nghịch, đã uốn nắn lại cho đàng hoàng ngay thẳng.

Nhưng những lúc Từ Bạch ngồi xổm, Tạ Bình Xuyên luôn ngồi cùng cô, làm vậy sẽ tiện để trò chuyện thấu đáo hơn.

Anh nói: "Tối nay Ngụy Văn Trạch vừa tới là đã tìm nhà đầu tư. Nhưng anh ta lại rời tiệc trước, em đoán được nguyên nhân không?"

Từ Bạch phân tích: "Tần Việt có chuyện tìm anh ta?"

Một tay cô chống má: "Anh ta hẹn hò với Tống Giai Kỳ... Bố của Tống Giai Kỳ, là cổ đông của Hằng Hạ, còn là chủ tịch của tập đoàn đầu tư. Mấy anh có cần nhắc cho chủ tịch đó không?"

Tạ Bình Xuyên nhìn dáng vẻ nghĩ ngợi của cô, không khỏi bật cười. Anh nói: "Nhắc gì đây? Chúng ta biết, ông ấy cũng sẽ nghĩ tới thôi."

Màn hình di động sáng lên – là tài xế sắp tới rồi. Tạ Bình Xuyên đứng lên, giơ tay về phía Từ Bạch, nói: "Về nhà thôi, tài xế tới rồi."

Từ Bạch được anh kéo dậy, anh còn hôn mu bàn tay cô.

Gió thổi làn váy bay lên, mấy lớp váy voan trong suốt như những đám mây trải dài, bung tỏa trên con đường nhỏ trong đêm.

Ngọn đèn đường chiếu sáng tầm nhìn, làn gió cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Từ Bạch vừa đi vừa nói: "Em nghĩ là Triệu An Nhiên có quen Ngụy Văn Trạch. Sau khi tuyên án, có được thăm phạm nhân không anh? Anh, nếu có thời gian, anh tìm luật sư đến trại giam hỏi xem."

Tạ Bình Xuyên nghĩ rằng những gì cô nói rất có lý.

Thực ra, anh đã cử luật sư đi rồi.

Trước đó, luật sư truyền lại lời của Triệu An Nhiên: "Tôi muốn gặp Từ Bạch. Chỉ cần gặp được Từ Bạch, những gì mấy người hỏi tôi, tôi sẽ trả lời thành thật."

Tạ Bình Xuyên thuật lại hoàn chỉnh lời của Triệu An Nhiên cho Từ Bạch. Có muốn đi thăm phạm nhân hay không, nên để Từ Bạch tự quyết định – tuy là trong tiềm thức, Tạ Bình Xuyên không hề mong Từ Bạch đồng ý:

Thế nhưng Từ Bạch đồng ý ngay: "Được ạ, em rảnh, em với anh cùng đi."

Cho nên mấy ngày sau, sau khi đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa, Tạ Bình Xuyên dắt Từ Bạch đến thăm Triệu An Nhiên.

Triệu An Nhiên và Từ Bạch bằng tuổi. Là thanh niên đang trong độ tuổi rực rỡ nhất, dáng vẻ của cậu lại có hơi tiều tụy. Khi thấy Từ Bạch ngồi đối diện, đầu tiên cậu ấy nhếch miệng cười, sau đó mới cất lời: "Từ Bạch, mình từng nói với cậu, mình muốn thời gian quay ngược lại..."

Cậu không nói tiếp nữa.

"Khoảng thời gian trước, mình vu oan cho cậu, mình áy náy lắm." Triệu An Nhiên bị còng tay, qua một tấm kính, cậu không nhìn thẳng Từ Bạch, "Bằng chứng mà công ty XV đưa mình, mình không nộp lên hết. Họ yêu cầu mình cài dữ liệu virus vào máy tính của cậu, mình cũng không làm..."

Xung quanh lạnh lẽo và ẩm ướt, ngay cả ban ngày, ánh đèn vẫn mờ mịt. Song sắt ngăn khoảng cánh nửa mét, cũng tạo ra không khí áp lực.

Ở lâu thêm một chút nữa thôi cũng đã thấy tức ngực vô cùng. Nếu bị giam giữ quanh năm suốt tháng, thực sự là một hình phạt tước đi tự do.

Triệu An Nhiên đang chịu trừng phạt. Cậu khẽ cử động cánh tay, tiếng xiềng xích vang lên: "Mình rất muốn gặp cậu, cũng muốn nói câu xin lỗi. Cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi."

Thái độ của cậu có thể xem là khiêm tốn, chỉ là chẳng để ý đến Tạ Bình Xuyên.

Tạ Bình Xuyên im lặng mỉm cười, nhưng anh cũng không nói chen vào.

Từ Bạch thăm dò: "Lúc trước ở công ty, trong điện thoại của cậu, có ảnh ngón tay bị cắt đứt, là lấy từ phim kinh dị ra à?"

"Không phải." Quả nhiên Triệu An Nhiên nói ra sự thật, "Lúc trước bố mình bị xã hội đen uy hiếp, chặt đứt một ngón tay. Mình giữ lại ảnh, không ngừng nhắc nhở bản thân."

Cậu cười khổ một tiếng, coi như tự giễu.

Nhớ tới Triệu An Nhiên từng nói, nhà cậu có biến đổi lớn, suýt nữa phải thôi học. Từ Bạch chợt hiểu ra, Triệu An Nhiên có thể đã thực sự phải bỏ học. Cô chẳng biết gì về xã hội đen, cũng chưa từng nghĩ đến, ra là chuyện thế này sẽ xảy ra với những người mà cô biết.

Cô cảm thấy ngổn ngang.

Thế nhưng thời gian trong trại giam rất quý giá, không thể dùng để tán gẫu hay khuyên bảo. Từ Bạch hơi cúi đầu, giọng điệu không thay đổi: "Ra là vậy, mình xin lỗi. Còn một chuyện nữa, cậu có quen Ngụy Văn Trạch không?"