Editor: Gió
Lời của Vân thị thành công khiến cho Lưu thứ sử nghĩ Lô Thiếu Hoa bất mãn với phán quyết của mình nên trút giận nên người nữ nhi của hắn. Đây đâu phải là đạp Thiển Hạ, rõ ràng là hắn đang đánh vào mặt mình!
Thấy sắc mặt của Lưu thứ sử trầm xuống, tâm tư Lô Thiếu Hoa nhanh chóng xoay chuyển, “Hồi đại nhân, vừa rồi đứa con bất hiếu này nói năng bất kính cho nên ty chức mới nhất thời không kiềm chế được xuất thủ giáo huấn nàng.”
“Giáo huấn? Ngươi gọi đó là giáo huấn sao? Nàng mới mười tuổi đầu. Đây rõ ràng là ngươi muốn mạng của nàng!” Vân thị khóc sướt mướt. “Ngươi nói nàng nói năng bất kính, vậy ngươi nói xem nàng ngỗ nghịch ngươi như thế nào?”
Lô Thiếu Hoa ngẩn người. Ngỗ nghịch như thế nào? Có thể nói sao? Tất nhiên là không thể!
“Ngươi! Ta nói tất nhiên là thật! Lẽ nào, ta lại muốn mạng nữ nhi ruột thịt của mình?” Lô Thiếu Hoa có phần đuối lý nói.
Vân thị cười lạnh một tiếng: “Ngươi có muốn mạng của Thiển Hạ hay không, trong lòng ngươi rõ nhất!”
Đại phu chẩn mạch cho Thiển Hạ xong, lắc lắc đầu nói: “Thương tích quá nặng, ít nhất cũng phải nằm trên giường tĩnh dưỡng hai tháng mới được. Hơn nữa, cần phải chăm sóc thật tốt, vừa rồi đã tổn thương tới nội tạng, nhất định không được sơ suất, nếu không sẽ để lại mầm bệnh, cả đời không khỏi được.”
Cả đời không khỏi?
Vân thị nghe xong, mặt cắt không còn hột máu: “Làm sao có thể? Đại nhân, cầu xin ngài. Đại nhân, xin ngài thương xót để cho dân phụ đưa nữ nhi đi. Đại nhân, dân phụ thân là mẫu thân, sao có thể nhìn nữ nhi của mình chịu khổ như thế được?”
Lưu thứ sử mím chặt môi, không nói gì, ánh mắt sắc bén nhìn Lô Thiếu Hoa, dường như đang chờ hắn đưa ra một lời giải thích.
“Đại nhân, Thiển Hạ là nữ nhi thân sinh của ty chức. Ty chức cho dù nhẫn tâm cũng không thể nào ra tay hạ sát con gái mình. Vừa rồi chẳng qua là ngoài ý muốn, ty chức cũng là nhất thời tức giận nên mới làm như vậy.”
Đã đến nước này, Lô Thiếu Hoa vẫn chưa quên Thiển Hạ là ngoại tôn nữ của Vân gia. Sau này, Lô gia có trở thành cái thùng rỗng hay không, quyết định quan trọng vẫn nằm trong tay nữ nhi này. Chỉ cần lợi dụng thỏa đáng, Vân gia tự nhiên không có khả năng không hỏi, không thấy đứa cháu gái này.
Thiển Hạ tất nhiên hiểu rõ tâm tư của hắn. Kiếp trước vì gia nghiệp của bọn họ, hắn đúng là lợi dụng mình không ít. Hôm nay, hắn với mẫu thân hòa ly là kết cục đã định. Nếu bọn họ muốn tiếp tục lôi kéo quan hệ với Vân gia thì bản thân mình chính là ràng buộc tốt nhất. Chỉ tiếc là, đời này, sao mình có thể dâng tới tận cửa cho hắn lợi dụng chứ?
“Khụ! Khụ!” Sau khi nặng nề ho khan mấy tiếng, Thiển Hạ mới miễn cưỡng phát ra thanh âm cực kỳ yếu ớt: “Mẫu thân.”
Yếu ớt giống như người sắp chết, thanh âm nhẹ nhàng khiến cho đáy lòng mọi người như bị cấu chặt một cái, lại càng khiến cho đáy lòng Vân thị như bị một tảng cự thạch đè lên, khiến nàng quên cả hô hấp.
“Tiểu Hạ, con thế nào rồi?”
“Mẫu thân, con không nỡ rời xa người!” Thiển Hạ ho khan hai tiếng, lại phun ra một búng máu. “Mẫu thân, nữ nhi sợ là không sống nổi! Chỗ này rất đau, mẫu thân, nữ nhi muốn chết, nhưng không muốn chết lạnh trên giường, con muốn ở cùng một chỗ với mẫu thân.”
Thiển Hạ dường như dồn hết khí lực cả người để nói ra mấy câu. Từng câu từng chữ nói ra, miệng nàng, lòng nàng đau đớn như bị xé rách. Đôi môi đã biến thành màu xanh tím. Gương mặt hồng hào lại trắng như sương tuyết.
“Sẽ không, Tiểu Hạ sẽ không việc gì. Mẫu thân sẽ mời đại phu, mời đại phu tốt nhất cho con. Con nhất định sẽ không sao.”
Vân thị đã khóc đến không còn hình dáng. Lưu phu nhân đứng bên cạnh nhìn cũng không kìm được nước mắt.
Lưu Uyển Đình đã sớm đau lòng khóc ướt khăn tay.
Vu ma ma đến trước mặt Lô Thiếu Hoa quỳ xuống. “Đại nhân, nô tỳ xin ngài giơ cao đánh khẽ, thành toàn cho mẹ con các nàng đi! Ngài còn có hai vị tiểu thư dưới gối nhưng tiểu thư nhà chúng ta chỉ có tiểu tiểu thư là đứa nhỏ duy nhất. Nếu như ngài có thể thành toàn cho tiểu thư, Vân gia nhất định nhớ kỹ ân tình này!”
Gương mặt Lô Thiếu Hoa nhíu chặt. Gân xanh trên trán nổi lên, giống như chỉ cần nàng nói thêm một chữ nữa, hắn sẽ không nhịn được mà phát hỏa lần nữa.
Vu ma ma khẽ giật ống tay áo. Trong tay áo lộ ra gì đó giống như một mảnh gấm, kéo thêm chút nữa lại lộ ra thêm một góc, bên trên còn thêu một đóa hoa mai.
Lô Thiếu Hoa vừa nhìn thấy góc này, sắc mặt nhất thời đại biến!
Nếu hắn nhớ không nhầm thì hôm đó ở bên trong biệt viện Vân gia, Trình thị bắt hắn ký một văn thư nhục nhã, bên ngoài tờ giấy đó được gói bằng chiếc khăn thêu hoa mai này.
Trên đó không chỉ có chữ ký, lại còn có con dấu cá nhân của mình. Đây chính là nguyên nhân chủ yếu vì sao hôm ấy tâm tình hắn nặng nề, nổi giận đùng đùng rời khỏi biệt viện.
Vu ma ma thấy sắc mặt hắn hay đổi, ý vị thâm trường nói: “Đại nhân, nô tỳ biết ngài từ trước đến nay mềm lòng, chắc chắn không muốn nhìn thấy mẹ con các nàng đau đớn như vậy? Hơn nữa, hôm nay, tiểu tiểu thư bị thương, nếu không có mẫu thân bên người, khó tránh khỏi hạ nhân chăm sóc không chu toàn. Ngài thực nhẫn tâm muốn tiểu tiểu thư sớm mất mạng trong phủ sao? Ngài đừng quên, vết thương trên người tiểu tiểu thư là do chính ngài gây ra.”
Lô Thiếu Hoa lập tức thanh tỉnh.
Nếu mình thành toàn cho Vân thị thì quan hệ giữa mình và Vân gia có thể không quá khó chịu. Dù sao, đây là Vân thị tự mình đòi hòa ly, cũng không phải hắn hưu thê.
Nếu hôm nay mình không đáp ứng, Thiển Hạ đã mười tuổi, mình đá nàng một cước này, nàng chắc chắn sẽ không quên. Sau này, đừng nói là hiếu kính, một lòng một dạ cho mình sử dụng, sợ rằng ngược lại, hận chết mình, khắp nơi đối địch với mình.
Cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng Lô Thiếu Hoa có chút chán nản hướng về phía Vu ma ma gật đầu một cái, đưa tay đỡ bà ta lên, nhỏ giọng nói, “Tờ giấy kia đâu?”
” Lão gia yên tâm, chỉ cần ngài để cho mẹ con các nàng được như ý nguyện, nô tỳ tất nhiên sẽ để ngài được như nguyện.”