Phong Hoa Phu Quân, Cẩm Tú Thê

Chương 41: Chuyện xưa năm ấy!

Editor: Gió

Cầm giả, tình dã; cầm giả, cấm dã. Điểm này, Thiển Hạ hiểu. Nhưng mà, trong quyển sách này, có chuyện lạ gì sao?

“Cầm ý hư tĩnh cao nhã, muốn đạt tới cảnh ý như vậy, con nhất định phải hợp nhất được hoàn cảnh bên ngoài và tâm cảnh bên trong, ninh thần tĩnh khí, không để cho ngoại giới quấy nhiễu, nhưng cũng không được quá mức câu nệ vào bản tâm của mình, mới có thể đạt đến cảnh giới nhân cầm hợp nhất.”

Vân Thương Ly nói xong, ngẩng đầu nhìn trăng, “Khi nào con gảy Quảng Lăng tán* khiến ta hài lòng, lúc đó, ta sẽ gỡ bỏ những nghi ngờ trong lòng cho con.”

(*) Quảng Lăng tán, một trong thập đại danh khúc của Trung Quốc.

Nhắc đến “Quảng lăng tán” thì phải nhắc đến hai câu chuyện, chuyện của thích khách Nhiếp Chính thời Chiến Quốc và chuyện của Kê Khang. Cha của Nhiếp Chính vì Hàn Vương mà đúc kiếm, do trễ ngày giao kiếm đã bị thảm sát, Nhiếp Chính vì trả thù cho Cha mà đã luyện đàn mười năm, nổi tiếng khắp nơi, được Hàn Vương triệu vào đàn. Nhiếp Chính nhân cơ hội này giết chết Hàn Vương rồi hủy dung tự tử để khỏi liên lụy thân nhân. Người đời sau vì cảm khái câu chuyện này soạn nên khúc “Quảng lăng tán”.

Sáu trăm năm sau, đời Ngụy Tấn, có Kê Khang là một nhạc gia nổi tiếng trong nhóm “Trúc Lâm thất hiền” đã phát triển khúc này thành một khúc nhạt tuyệt luân. Đương thời họ Tư Mã đang tiếm quyền Tào Ngụy, Kê Khang tài giỏi nhưng tính cương quyết đứng về phía nhà Ngụy một mực tỏ thái độ không hợp tác với họ Tư Mã. Năm 262 sau Công Nguyên Kê Khang vì tội làm loạn triều chính đã bị chặt đầu giữa chợ, trước khi chết ông đã tấu khúc “Quảng lăng tán” một lần cuối cùng rồi thốt lên rằng: “Quảng Lăng Tán từ này thất truyền!”

(Nguồn: GG)

Quảng Lăng là tên một địa danh ở Trung Quốc (nay là Dương Châu – Giang Tô). Còn Tán nghĩa là nhạc tán – một loại âm nhạc dân gian thời Tiên Tần đã có. Trong Nhạc phủ thi tập, Quách Mậu Sai đời Tống xếp Quảng Lăng Tán vào Sở điệu khúc. Vậy Quảng Lăng Tán là khúc nhạc dân gian lưu truyền ở vùng Quảng Lăng.

Trong Truyện Kiều, khúc Quảng Lăng được gảy bằng “Hồ cầm” (về chuyện cây đàn của Kiều là nguyệt hay tỳ bà, xin lý giải trong một dịp khác). Nhưng chính gốc, Quảng Lăng là một trong những khúc tiêu biểu nhất của CỔ CẦM.

Cổ cầm còn nhiều tên gọi khác nhau: cổ cầm, cầm, dao cầm, ngọc cầm, thất huyền cầm, văn võ thất huyền cầm. Cổ cầm là một trong những nhạc khí cổ xưa nhất của Trung Quốc, được gọi là “Người cha của Quốc nhạc” (Quốc nhạc chi phụ). Huyền thoại cho rằng cổ cầm được sáng chế từ thời Phục Hy. Ban đầu gọi là dao cầm, nhưng sau đó, để phân biệt với hồ cầm và dương cầm, nên mới có thêm chữ “cổ” – thành ra cổ cầm.

Trong lòng Thiển Hạ căng thẳng, sao cậu biết mình có nhiều hoài nghi?

“Cậu, Vân gia ở kinh thành không quan trọng tỳ bà sao?”

“Luyện tốt Quảng Lăng tán rồi lại bắt đầu luyện tỳ bà.”

(Trong truyện này, Vân Thương Ly muốn Thiển Hạ luyện tốt cổ cầm rồi mới luyện tỳ bà.)

Dứt lời, không nói thêm câu nào nữa liền rời đi, để lại Thiển Hạ ngây ngốc không hiểu gì, cứng đờ tại chỗ.

Vân Trường An từ trên cây nhảy xuống, lắc đầu nói: “Muội không nên hỏi.”

“Hả?”

“Không phải phụ thân đã nói chờ muội luyện tốt Quảng Lăng tán sẽ giải thích cho muội sao? Thế nhưng muội lại hỏi lệch một câu, cho nên, muốn giải đáp thắc mắc trong lòng muội, sợ là phải đợi đến lúc tỳ bà của muội luyện thành thục rồi.”

“Muội cho rằng cậu nói nghi hoặc trong sách này, ai ngờ ngay cả một vấn đề cũng không thể hỏi!” Thiển Hạ uể oải nói.

“Được rồi, đi thôi. Mặc dù, phụ thân không trả lời muội nhưng có một số vấn đề, ta có thể giải đáp giúp muội.”

Dọc đường hồi kinh, Vân Trường An đem hết hiểu biết của hắn về Vân gia, không giấu diếm chút nào nói cho Thiển Hạ biết. Còn Nguyên Sơ vào một buổi tối, lặng lẽ đến nhìn Thiển Hạ đang ngủ sâu một cái rồi rời đi không nói một câu.

Mắt thấy sắp tới kinh thành, một chuyện bất ngờ không lớn không nhỏ xảy ra. Vân thị mang theo Thiển Hạ ra ngoài, ngoài ý muốn bị cường đạo tập kích, may mắn được một vị nam tử tuấn tú cứu giúp.

Thiển Hạ không biết người này nhưng nhìn tư thế oai hùng, lại thêm tùy tùng bên ngoài ai nấy đều nhanh nhẹn, khỏe mạnh, chắc chắn thân phận cũng không thấp.

Vân thị ngoại trừ cúi đầu nói tạ ơn ra, căn bản không thấy rõ người cứu mình là ai.

Thiển Hạ lại rõ ràng thấy được trong mắt nam tử kia lóe lên vẻ kinh diễm còn có vẻ vui mừng khôn xiết! Không sai, chính là vui mừng khôn xiết.

“Ngươi, ngươi là Tiểu Nguyệt?”

Vân thị sửng sốt một chút, lúc này mới ngẩng đầu nhìn kỹ người trước mặt, một lúc lâu mới kinh ngạc nói: “Lâm thế tử?”

Lúc Vân Thương Ly chạy tới, thấy Lâm Thiếu Khang, cũng hơi sửng sốt nhưng không kinh ngạc như Vân thị, chỉ khẽ vuốt cằm, đối với vị Lâm thượng tướng quân này cũng không tỏ vẻ quá mức kinh sợ.

Hai bên nhập thành một đoàn đi cùng nhau. Thiển Hạ mặc dù không lo lắng vấn đề an toàn nữa nhưng đối với chuyện mẫu thân lần này bị tập kích vẫn thập phần để ý.

Đến kinh thành, sau khi sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, Vân Trường An mới khẽ nói cho nàng biết, tra được trên giang hồ có một tổ chức gì đó, nghe nói là rất lợi hại, nhưng sau đó tổ chức này lại quy ẩn giang hồ nên không tra được cái gì nữa.

Thiển Hạ có chút thất vọng, lẩm bẩm nói: “Còn tưởng rằng cậu là bí thuật sư, có bản lĩnh hơn người, hóa ra cũng chẳng hơn gì cả.”

Vân Trường An sững sờ một chút, sau đó có chút xẩu hổ lại có chút tức giận: “Tiểu Hạ, bí thuật sư cũng không phải vạn năng. Không phải muội đã nhìn thấy quyển sách kia rồi sao? Muội thật cho rằng bí thuật sư là có thể cái gì cũng biết sao?”

Thiển Hạ ngừng lại, cũng biết lời mình vừa nói có hơi quá đáng nhưng trong lòng rất buồn phiền, lại không muốn lên tiếng xin lỗi, nhất thời cắn chặt môi mình, cúi đầu không nói.

“Con nói không sai! Đích thực là không có gì hơn người.”

Thanh âm vân đạm phong thanh truyền đến, Thiển Hạ lập tức mở to mắt, vội vàng đứng lên, “Cậu.”

Thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

“Thiển Hạ, nếu con cảm thấy cậu không có gì hơn thì nên tự nâng cao bản lĩnh của mình mới phải! mấy ngày nay có luyện cầm thật tốt không?”

Thiển Hạ nhất thời có phần chột dạ. Bởi vì mấy ngày nay luôn để tâm đến việc ám sát, trong lòng tự nhiên không thể bình tĩnh lại, mỗi lần cầm khúc cũng chỉ có thể đàn hơn phân nửa, sau đó không cách nào tiếp tục được nữa.

“Thưa cậu, Tiểu Hạ biết sai rồi!”

Mi tâm của Vân Thương ly cau lại, chắp tay đứng ở hành lang, bóng dáng bạch y cao lớn, rõ ràng là rất gầy gò thoạt nhìn lại thanh nhã như thơ như họa, làm cho Thiển Hạ cảm thấy vô cùng áp lực, thậm chí bàn tay nàng đã bắt đầu toát mồ hôi.

“Tạm nghỉ mấy ngày đi, các con theo ta vào núi.”

Nhẹ nhàng ném ra mấy chữ này, lúc Thiển Hạ nâng mắt thì Vân Thương Ly đã cách xa mấy trượng.

“Nhanh như vậy?”

Thiển Hạ có chút chán nản, mình và mẫu thân vừa đến kinh thành, yên ổn chưa được bao lâu, nhanh như vậy đã phải tách ra sao?

Mới vào Vân phủ mấy ngày nay nhưng số lần Thiển Hạ nhìn thấy Lâm Thiếu Khang không ít.

Tuy rằng, mỗi lần hắn đến đều có một cái cớ khác nhau nhưng mục đích cuối cùng đều giống nhau. Đó chính là trò chuyện cùng Vân thị. Có khi sẽ đánh mấy ván cờ, có khi lại chỉ đứng ở cửa viện nghe nàng gảy mấy khúc, sau đó yên lặng rời đi.

Về việc tại sao Lâm Thiếu Khang lại để ý đến mẫu thân như vậy, Thiển Hạ truy hỏi hết lần này đến lần khác mợ mới nói thực cho nàng biết.

Hóa ra, năm ấy bọn họ thiếu chút nữa đã được thành phu thê. Chỉ đáng tiếc là, Định quốc công phu nhân chướng mắt xuất thân thương hộ của Vân thị, cho nên tự mình làm chủ hôn sự của Lâm Thiếu Khang và một tiểu như danh môn khác, còn sai người đến làm nhục Vân gia một phen.

Vân Tiểu Nguyệt cũng là một cô gái kiêu ngạo, có cá tính liền bày tỏ mình có chết cũng không thèm gả vào phủ Định quốc công.

Thiển Hạ và Vân Trường An nghe xong không khỏi có chút thổn thức, hóa ra năm ấy lại có một cố sự như vậy!

“Vậy Lâm Thiếu Khang bây giờ là có ý gì? Muốn đoạt mẫu thân về sao? Hắn không biết mẫu thân đã hòa ly, hơn nữa bên người còn mang theo một nữ nhi là con đây sao?”

Trình thị lắc đầu, “Ý tứ của hắn ta không rõ, nhưng có một điều, tình hình của mẫu thân con, hắn đã tra rõ nhất thanh nhị sở.”

“Hắn vẫn chưa thành thân. Năm ấy, mặc dù đã định hôn sự cho hắn nhưng không lâu sau đó hắn liền phụng mệnh xuất chinh, một lần đi, chính là năm năm. Đến khi hắn chiến thắng trở về, Tiểu Nguyệt đã xuất giá, vị hôn thê của hắn cũng không may mắc bệnh mà chết. Ta nghe nói, sau khi hắn hồi kinh, liền nhốt mình uống rượu ba ngày liền, dưới cơn nóng giận, đem tất cả bọn nha đầu thông phòng đuổi ra ngoài.”

“Ách?”

Đối với việc Lâm Thiếu Khang có thông phòng gì gì đó, Thiển Hạ cũng không cảm thấy bất ngờ. Dù sao, xuất thân của hắn như vậy, bây giờ cũng đã ba mươi tuổi đầu mà còn chưa nếm mùi đời, Thiển Hạ cũng không tin.

“Mợ, ý của người là, trong lòng hắn vẫn còn có mẫu thân?”

“Mấy năm nay, Định quốc công phu nhân nghĩ không biết bao nhiêu biện pháp nhưng vẫn không thể khiến hắn thành thân. Định quốc công phu nhân thậm chí còn nghĩ đến cách tự sát nhưng vẫn vô dụng! Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm thế tử lãng phí thời gian đến bây giờ.” Trình thị không nói rõ nhưng trong giọng nói không khó nghe ra sự luyến tiếc.

“Tảo tri kim nhật, hà tất đương sơ?”* Vân Trường An có chút coi thường, rốt cuộc là còn trẻ, chưa từng lĩnh hội hết các loại khó khăn, khổ sở của thế gian nên mới cảm thấy Lâm Thiếu Khang cũng là kẻ chẳng ra gì.

(*)Sớm biết có hôm nay, hà tất lúc trước còn làm.

Thiển Hạ không nói gì. Mẫu thân còn rất trẻ. Nếu như Lâm Thiếu Khang thực lòng đợi nàng, hắn cũng coi như là một chốn đi về tốt. Nhưng mà Định quốc công phu nhân thì sao? Vừa nghe đã biết là một nơi cao cao tại thượng, bọn họ sẽ chấp nhận mẫu thân sao?

—– Hết chương 41—–