An Bình hầu phủ.
“Hồi thế tử gia, vị tiểu thư hôm trước ngài sai nô tài đi nghe ngóng, đã nghe được rồi.”
“A? Là tiểu thư nhà nào?”
“Hồi thế tử gia, là biểu tiểu thư Vân gia. Là Vân gia mới được Hoàng thượng chỉ hôn, nàng là nữ nhi thê tử chưa qua cửa của Lâm thế tử.”
Lời này nghe thế nào có phần kỳ quặc? Nữ nhi của thê tử chưa qua cửa?
Từ Trạch Xa liếc gã sai vặt thanh y, “Nói rõ ràng một chút.”
“Hồi thế tử gia, là cháu ngoại của Vân Thương Ly, năm nay mười tuổi. Nghe nói, nguyên là nữ nhi thiếu doãn Duẫn Châu Lô Thiếu Hoa. Bởi vì mẫu thân nàng hòa ly với Lô Thiếu Hoa, cho nên có thể do tức giận, Lô Thiếu Hoa lại một cước đá trúng buồng tim của cô nương này. Sau khi ở Duẫn Châu điều dưỡng một thời gian, nàng mới cùng mẫu thân vào kinh.
Con ngươi Từ Trạch Viễn tối sầm lại, vẻ mặt lạnh lùng, “Đá trúng buồng tim? Lô Thiếu Hoa này cũng thật độc ác!”
“Hồi thế tử gia, tiểu nhân dò hỏi được, Lô Thiếu Hoa và Thiển Hạ cô nương đã đoạn tuyệt quan hệ cha con. Thiển Hạ cô nương theo mẫu thân rời đi, về sau sống hay chết đều không liên quan đến Lô phủ.”
Hai mắt Từ Trạch Viễn rét lạnh, “Bất quá chỉ sai ngươi đi thám thính xem vị cô nương kia là phủ đệ nhà nào, sao mất nhiều thời gian như vậy?”
“Hồi thế tử gia, là do trước kia phu nhân giao phó, vô luận là thế tử gia sai tiểu nhân nghe ngóng người nào đều phải đem bối cảnh xuất thân người đó hỏi thăm cho thật rõ ràng mới được.”
“Hôm nay, Vân đại nhân mang theo nàng đi đến đâu rồi?”
“Hồi thế tử gia, hôm qua mới rời kinh, vị cô nương kia lại mang trọng thương, sợ là đi được không xa.” Thanh âm của gã sai vặt so với vừa rồi nhỏ hơn, yếu hơn một chút.
Trong đầu Từ Trạch Viễn không ngừng hiện lên hình ảnh đôi mắt trong veo của tiểu cô nương ngày hôm đó, vừa ngĩ tới tiểu cô nương kia hôm nay đang phải đấu tranh bên bờ sinh tử, tim của hắn lại hoảng hốt một trận.
Ngày ấy ở bên đường, liếc mắt một cái, hắn liền cảm thấy vị cô nương kia giống như đã từng quen biết, nhưng trong lục lại trong đầu không biết bao nhiêu lần cũng không hề có ký ức nào liên quan đến tiểu cô nương ấy.
Mi tâm Từ Trạch Viễn càng nhíu càng chặt, gã sai vặt thanh y đứng một bên, sắc mặt càng ngày càng khó coi, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
“Đi lấy nhân sâm ngàn năm mấy ngày trước cậu sai người đưa đến đem lại đây.”
Gã sai vặt cả kinh, “Thế tử gia, đây là đưa cho phu nhân dùng dưỡng thân!”
“Thân thể mẫu thân khỏe mạnh, nhâm sâm kia có quý cũng là thuốc, không bệnh không tật dùng nó làm gì? Hơn nữa, để lâu ngày ai biết nó có bị mốc hay không? Đi nhanh đi!”
Khóe miệng tên sai vặt giật giật mấy cái, thế tử gia, ngài khi nào nghe nói qua nhân sâm sẽ bị mốc vậy? Hơn nữa, đây là cữu lão gia mấy ngày trước mới đưa tới, có hỏng cũng chưa đến mức bây giờ đã không dùng được nữa đi?”
Thiển Hạ và Tam Thất ngồi cùng một xe ngựa. Mặc dù, thân thể của nàng không việc gì nhưng đối với người ngoài mà nói, nàng là một người bị trọng thương sắp chết, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, cho nên, dọc đường tự nhiên phải đi thật chậm.
Thời gian một ngày rưỡi mới đi được chưa đầy năm mươi dặm.
Thiển Hạ đối với chuyện tình bên ngoài mắt điếc tai ngơ, chuyên tâm ddojc những cổ tịch cậu đưa cho nàng, thậm chí có cuốn chỉ còn lại một bản duy nhất.
Càng những thứ dính đến bí thuật, Thiển Hạ càng cảm thấy mình là ếch ngồi đáy giếng. Lúc này, nàng hận sớm không thể lập tức tới Phượng Hoàng sơn, quang minh chính đại theo cậu học bí thuật.
Ngày đầu, khi Thiển Hạ mới tiếp xúc với cuốn sách đầu tiên, nàng còn tưởng rằng bí thuật quả nhiên có khả năng lên trời xuống đất, không gì không thể. Đợi nàng xem được khoảng hai mươi cuốn, mới phát hiện, hóa ra cái gọi là bí thuật, phần lớn cũng chỉ là mượn cảm ứng giữa con người và tự nhiên khai thông một số chuyện để hoàn thành mà thôi.
Ví dụ như tử vi, không phải tất cả mọi người đều có khả năng đọc được tử vi, lại càng không phải nói người của Khâm thiên giám, nhất định là sư phụ trong bộ môn coi số tử vi. Nếu nói tử vi cũng cần phải kết hợp với thế cục trước mắt, triều chính, mới có thể cho ra được kết luận cho những thứ khác, nếu không thì cũng uổng phí.
Lại nói ví dụ như thuật sĩ, cũng không phải tất cả những thuật sĩ giang hồ kia đều là gạt người. Bọn họ đoán mệnh cách, đoán cát hung, cũng phải có một bộ lý luận và trình tự quy tắc. Đương nhiên, cao nhân chân chính khắp thiên hạ, sợ cũng không có mấy người.
Thiển Hạ đang giải câu đố, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Thiển Hạ nhíu mày, Tam Thất vội bật người ra hỏi. “Chuyện gì vậy?”
“Hồi cô nương, đằng trước có người ngăn cản xe ngựa của lão gia, hình như là người ở kinh thành. Công tử đang xuống xe qua hỏi.”
Ánh mắt Thiển Hạ chợt lóe, người kinh thành? Chẳng lẽ, Hoàng thượng phát hiện ra manh mối gì, phái người truy đuổi tới rồi?
Lát sau, Thiển Hạ nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, nghe thanh âm này?
Sắc mặt Thiển Hạ chợt biến!
Lại là Từ Trạch Viễn? Hắn tới làm gì?
“Chuyện lần trước, tại hạ cảm thất không thích đáng, mạo phạm cô nương, xin Vân công tử vui lòng nhận cho, hy vọng có thể giúp chút gì đó cho bệnh tình của Vân cô nương.”
“Lần trước Từ thế tử không phải đã đưa tranh cắt cho nàng rồi sao? Từ thế tử không cần phải để trong lòng. Bây giờ, muội muội cần phải gấp rút lên đường, tránh cho trì hoãn thương thế của nàng. Từ thế tử, nhân sâm ngàn năm này, ngài vẫn xin cầm về đi thôi.”
“Vân công tử cảm thấy tại hạ có dụng ý không trong sáng?”
Vân Trường An sững sờ một chút, không nghĩ tới Từ Trạch Viễn lại nói trắng ra như vậy. Hắn đích xác cho rằng Từ Trạch Viễn không có ý tốt, dù sao muội muội của mình cũng xinh đẹp như vậy, mặc dù mới mười tuôi nhưng ai biết Từ Trạch Viễn có sở thích gì đặc biệt hay không?
“Đồ đã đem đến, tại hạ cũng không tiện ở lâu, miễn cho chậm trễ thương thế của Vân tiểu thư. Cáo từ!”
Lời Vân Trường An mới ra đến mép, Từ Trạch Viễn đã xoay người lên ngựa đi mất.
Vân Trường An quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của phụ thân, thấy phụ thân gật đầu một cái cũng chỉ có thể đem nhân sâm ngàn năm thu về, tiếp tục lên đường.
Tâm tình Thiển Hạ có chút phập phồng, nhất thời không thể tĩnh tâm đọc sách được nữa.
Từ Trạch Viễn, nam tử khiến lòng của nàng đau lâu nay, đời này, bọn họ lại tiếp tục sai lầm sao?
Vừa nghĩ tới bản thân mình kiếp trước suýt nữa phá hủy hắn, thậm chí là phá hủy toàn bộ An Bình hầu phủ, lòng của Thiển Hạ liền đau dữ dội, cũng hối hận vạn phần!
—– Hết chương 51—–