Editor: Gió
Mục Lưu Niên rời đi, đối với Thiển Hạ mà nói, ngoại trừ có một chút thương cảm, căn bản không bị bất kỳ ảnh hưởng nào khác.
Một là bởi vì tuổi nàng còn quá nhỏ, chưa hề có tâm tư. Hai là bởi vì nàng cuối cùng có thể tùy tâm sở dục bắt đầu thử luyện trọng đồng của mình.
Hôn sự của Vân Tiểu Nguyệt và Lâm Thiếu Khang rất náo nhiệt, Hoàng thượng còn đặc biệt hạ chỉ, ngày thành hôn ban cho không ít báu vật quý hiếm, đủ để thấy được hắn coi trọng Lâm Thiếu Khang như thế nào.
Mà các thế gia trong kinh làm gì có ai là người ngốc, Hoàng thượng coi trọng Lâm Thiếu Khang, tự nhiên, thân phận của vị Lâm thiếu phu nhân cũng nước lên thì thuyền lên, kẻ nào dám đàm tiếu còn không phải là đánh vào thể diện của Hoàng thượng sao?
Đêm hôm đó, Vân Thương Ly ngồi một mình trong thư phòng, trên bàn để một đồ trang sức trông giống như hoa cỏ, mặt trên phủ một lớp giấy đỏ, nhìn thế nào cũng không giống thứ một nam tử sẽ dùng.
Không biết qua bao lâu, mí mắt Vân Thương Ly mới nâng lên, “Ngươi đã tới?”
“Thuật bói toán của ngươi càng ngày càng lô hỏa thuần thanh. Chuyện đại sự những năm gần đây chắc là không bỏ xót cái nào chứ?” Người đến toàn thân hắc y, trên mặt cũng che một cái khăn đen, chỉ có thể miễn cưỡng thấy được hai con mắt.
Vân Thương Ly lắc đầu một cái, nét mặt vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, “Cuối cùng, muội muội cũng gả đến Lâm gia, duyên phận giữa nàng và Lâm Thiếu Khang đúng là không thể chặt đứt.”
“Đã như vậy, cứ thuận theo tự nhiên không phải tốt hơn sao?”
“Thuận theo tự nhiên? Muốn ta ngồi đây chờ Lâm gia bị diệt môn sao?”
Hắc y nhân cười nhẹ mấy tiếng, thanh âm không tính là khó nghe, chỉ có điều khiến người ta nghe xong có chút sợ hãi, cực kỳ giống âm hồn ban đêm, thanh âm kia có chút lơ lửng bất định, làm người ta kinh sợ.
“Nếu ngươi gật đầu đồng ý cửa hôn sự này, tự nhiên cũng có cách giải cứu khốn cục này đi?”
Vân Thương Ly trầm mặc.
Thân trên cố gắng ngồi thẳng tắp, mỗi một sợi lông mày đều như xoắn xuýt, bện chặt lại với nhau. Màu sắc con ngươi càng ngày càng đậm, dưới ánh nến phảng phất sắc đỏ, lộ ra mấy phần quỷ mị.
“Tối nay ngươi tới, rốt cuộc là có ý gì?”
Hắc y nhân khẽ kéo áo choàng, tiến lên mấy bước, nhàn nhạt lướt qua nữ trang trên bàn, “Đây là linh bãi mới của ngươi?”
Vân Thương Ly theo ánh mắt của hắn nhìn sang, cười nhạt không nói.
Linh bãi chỉ dùng để xem bói, cũng không phải tất cả bí thuật sư đều có, đều dùng được.
“Vân Thương Ly, nợ nần mười năm trước giữa chúng ta hình như vẫn còn rất rõ ràng.”
Mắt sắc Vân Thương Ly khẽ động, “Ngươi muốn thế nào?”
“Rất đơn giản! Nếu nói về luận võ, ngươi không bằng ta. Nhưng muốn lấy mạng ngươi, cũng không phải chuyện dễ dàng. Tuy nhiên, ta rất có hứng thú với Thiển Hạ nhà các ngươi.”
Vân Thương Ly mặt không đổi sắc nhưng trong tay áo rộng thùng thình, bàn tay đã nắm chặt. Thực sự vẫn bị người khác hoài nghi sao?
“Ta dùng bí thuật bảo vệ tâm mạch, Ngọc Ly Tử lại tốn hơn chục loại dược liệu trân quý mới miễn cưỡng nhặt lại được cái mạng nhỏ của nàng. Thế nào? Nàng chướng mắt ngươi?”
“Ha ha. Vân Thương Ly, mặc dù thuật bói toán của ngươi thắng ta nhưng không có nghĩa là ta không đoán ra được cái gì. Thiển Hạ? Nàng là cái mệnh cách gì, ta và ngươi đều rõ. Ta cũng không vòng vo với ngươi nữa. Năm năm, ta cho ngươi năm năm. Năm năm sau, ta muốn nhìn thấy một Vân Thiển Hạ chân chính.”
Mi tâm Vân Thương Ly thoáng chau một cái, sau đó cười khẽ, “Mông Thiên, vì sao ta phải cho ngươi nhìn thấy nàng? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Nợ nần giữa ta và ngươi, ngươi lại muốn quấn lên người đám hậu bối, ngươi không cảm thấy như thế là quá ti tiện sao?”
“Ti tiện? Năm ấy, ngươi quang minh chính đại thắng ta sao? Vân Thương Ly đừng thăm dò tính nhẫn nại của ta!”
“Mông Thiên, Thiển Hạ là nữ nhi của Vân gia ta, chỉ cần có ta ở đây, sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào dám thương tổn đến nàng dù chỉ là một chút.” Vân Thương Ly đứng dậy, ống tay áo rộng lớn vung một cái, chắp tay đứng ở trước cửa sổ, đưa lưng về phía hắc y nhân.
Từ đầu đến cuối, Vân Thương Ly chưa hề trực tiếp đáp ứng hắn chuyện liên quan đến Thiển Hạ. Điểm này, hắc y nhân hình như cũng không nóng vội.
Bên trong thư phòng, từ lúc câu nói cuối cùng của Vân Thương Ly hạ xuống, bầu không khí nhất thời trở nên quỷ dị.
An tĩnh nghe chỉ thấy tiếng nến thỉnh thoảng lép bép, cùng với tiếng hít thở nhàn nhạt của hai người.
“Vân Thương Ly, ngươi không thể tính ra toàn bộ tương lai của nàng đi? Ha ha, nhưng ta lại tính ra được, nàng và đồ nhi của ta có một đoạn gút mắc dây dưa khó dứt. Năm năm sau, nếu nàng không thể hóa giải kiếp nạn của đồ nhi ta, vậy thì, cuộc đời sau này của nàng chỉ có thể vui sâu trong mộng yểm. Ngươi xác định, đây là điều ngươi muốn?”
Vân Thương Ly nghĩ tới giấc mộng trong miệng Thiển Hạ, lẽ nào, người trong giấc mộng kia là đồ đệ của hắn?
Ý niệm vừa lóe, Vân Thương Ly liền lập tức bác bỏ.
Mặc dù, hắn không thể dùng ngày sinh của Thiển Hạ để bói ra tương lai của nàng nhưng hắn đã từng tính cho Mục Lưu Niên, hai người bọn họ, quả thực có tồn tại một đường nhân duyên. Hơn nữa, mặc dù hắn không biết đồ nhi trong miệng Mông Thiên là người phương nào nhưng hắn có thể khẳng định một chút, đó là Thiển Hạ chưa từng gặp qua người này.
Đã như vậy thì người trong mộng của Thiển Hạ tuyệt đối không phải là hắn!
“Mông Thiên, chuyện tương lai, sau này sẽ nói. Nếu như Thiển Hạ quả thực hữu duyên với đồ nhi của ngươi, ta chắc chắn sẽ không chen ngang. Thân là bí thuật sư, không thể nghịch thiên cải mệnh, đây là cấm kỵ! Điều này, ta biết, chắc chắn, ngươi cũng không quên chứ?”
Mông Thiên hơi híp mắt, hắn biết Vân Thương Ly đang cảnh cáo hắn, bất kể thế nào đi nữa cũng không thể mạnh mẽ nhúng tay, nếu không, sẽ chỉ tự rước lấy họa cho mình mà thôi.
“Được, năm năm nữa, chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến. Vân Thương Ly, ta không thể nào thua ngươi cả đời được.”
Lời này dường như đang nhắc nhở Vân Thương Ly lại tựa như đang tự thôi miên chính hắn. Hắn không thể nào kém hơn Vân Thương Ly được!
Qua ba ngày, Vân Tiểu Nguyệt lại mặt. Vân Thương Ly lấy lý do làm ăn rời khỏi Lương thành, chỉ có điều, hướng hắn đi không phải là Phượng Hoàng sơn mà lại là An Dương thành!
—– Hết chương 61 —–