Phong Hồn

Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(7)

Từ sau khi bắt gặp Thẩm Đạc trích máu lên chiếc gương đồng âm dương, tôi bắt đầu cảm thấy sự việc không đơn giản.

Đầu óc tôi như lạc giữa đám sương mù, tìm mãi chẳng thấy lối ra.

Vài ngày sau, công việc của Thẩm Đạc vô cùng bận rộn.

Dường như hắn không trở về nhà liền mấy hôm.

Nhưng căn nhà này lại trở nên náo nhiệt hơn trước.

Tôi chỉ tay vào con quỷ đang tiến về phía Bành Uyển, đây đã là lần thứ 31 rồi.

“Này! Muốn làm gì? Không biết đang đặt chân đến địa bàn của ai hả?”

Lần này là một quỷ treo cổ, khi thấy tôi liền tỏ ra sợ sệt, chân cũng run rẩy không ngừng.

“Này đại ca, cả cái hơi thở của cô tôi còn không đánh hơi được thì làm sao biết nhà này là địa bàn của cô chứ.”

Tôi nhướng mày, hoá ra là quỷ vùng đông bắc.

“Được rồi, giờ biết rồi đó. Mau cút đi.”

Hắn ta chớp mắt đã biến mất.

Tôi chống cằm nhìn cô gái trẻ đang úp mặt lên bàn chăm chú vẽ vời, ánh sáng rọi vào nửa gương mặt cô ấy, đến cả từng sợi lông tơ cũng có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.

Kể từ ngày Thẩm Đạc không trở về nhà, đám ma quỷ cứ réo nhau gọi tới không ngừng, bọn chúng đến đây đều cùng một mục tiêu, Bành Uyển.

Nói ra cũng thật trùng hợp, con quỷ đầu tiên mới bay vào cửa đã đụng mặt tôi.

Hắn toàn thân run sợ, run rẩy không ngừng.

“Không biết địa bàn này là của bà ngoại mày sao, có mắt như mù, dám động thổ trên đầu thái tuế.”

Nghe được mấy lời khai của hắn, tôi mới biết được hoá ra Bành Uyển thuộc mệnh cách bát tự tứ thuần âm. (sinh vào ngày âm, tháng âm, năm âm, giờ âm)

Người mang mệnh cách này được ví như thứ “cao lương mỹ vị” dụ dỗ vong hồn kéo tới.

Còn tôi là một lệ quỷ cực kì nguy hiểm, bao quanh bên ngoài là lớp lệ khí dày đặc.

Chúng quỷ khi gặp tôi đều bỏ chạy tứ phương.

Tôi cười khinh bọn chúng.

Tôi chỉ là gặp tai nạn ngoài ý muốn nên mới bỏ mạng thôi mà, cũng chẳng oán hận ai, sao lại trở thành lệ quỷ được chứ?

Nhưng kể ra cũng nhờ thế nên bọn quỷ khắp nơi kéo đến cũng không làm ăn được gì.

Cho đến một ngày…lão đầu đó xuất hiện.

(

Tôi vẫn như cũ giữ cái phong thái tâm cao khí ngạo dọa lão ta.

“Biết địa bàn của ai không, mau xéo đi.”

Lão đầu vuốt râu bật cười thành tiếng:

“Cô cũng chỉ là một con quỷ đáng thương bị giam cầm hồn phách, còn dám tỏ vẻ ngang hàng với tôi sao?”

“Tôi cũng chẳng phải đám tiểu quỷ hèn mọn kia, cô không có cửa dọa tôi đâu.”

Đầu tôi đơ cứng, giọng nói như chìm vào cát trong sa mạc.

“Hồn phách bị giam cầm…là sao?”

Lão chỉ tay vào linh vị đặt trên chiếc bàn bằng gỗ đào, sau đó lại chỉ vào hũ gốm trắng đặt bên cạnh tôi.

“Hũ tro cốt đối diện với linh vị trên bàn, thứ đó gọi là tỏa linh.”

“Không phải một bước cô cũng không thể rời khỏi bức tường đó sao? Bởi vì linh hồn của cô đã bị phong ấn trong chính bức tường đó rồi.”

Tay tôi nắm chặt đến nỗi móng tay cắm chặt vào da thịt nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn.

Mạch máu trong mắt dường như sắp vỡ tung ra đến nơi.

Lão tiến tới vài bước, đi đến phía trước linh vị của tôi, chần chừ một lúc.

“Thứ này được đóng từ gỗ trinh nam thượng hạng, hơn nữa còn được đúc vàng bốn góc.”

“Mộc chủ sinh, kim lại chủ tử. Vàng đóng bốn góc phong bế linh vị, cũng giam cầm luôn cả linh hồn người c.h.ế.t với đám tro cốt trong chiếc hũ kia.”

Lão liếc mắt nhìn dòng chữ viết trên linh vị, sau đó cười lên khúc khích.

“Tên nhóc đó, đúng là cao tay.”

“Đúng là vi diệu! Kẻ tạo ra được thứ này quả thật lòng dạ như rắn.”

Lão chỉ tay vào hàng chữ nhỏ bên dưới linh vị.

“Cô xem đi, “trọn đời mỗi em”, bốn chữ này được viết theo kiểu dọc cùng với tên cô đặt ở trung tâm.”

“Ai nhìn vào cũng tưởng hắn là kẻ chung tình, nhưng lại không biết được thứ tuyệt diệu ẩn sâu trong đó, hai chữ “trọn đời” được viết tách ra, hơn nữa còn dùng bột vàng để viết.”

“Phía trên đó còn thêm một nét vẽ chắn ngang qua, ý muốn cô cả đời này không được siêu sinh."

“Tuyệt! Tuyệt diệu vô cùng!”

Từng câu từng chữ của lão như từng nhát dao găm thẳng vào trái tim trống rỗng của tôi.

Rõ ràng không còn thân xác, chỉ lưu lại một linh hồn nhưng ruột gan lại đau như lửa đốt.

Lão ngoảnh mặt lại nhìn tôi.

“Tuy nói rằng người c.h.ế.t đi sẽ buông bỏ mọi chuyện tiền kiếp, nhưng hồn phách lại bị giam trong pháp trận tỏa hồn, cô gái trẻ à, món nợ này không nhỏ đâu.”

“Cô đã biết hắn là ai chưa?”

Thù hận lấn át tâm trí.

Tôi nghiến răng, nghiến lợi thốt ra từng chữ.

“Chồng…tôi…”

“Thẩm Đạc.”

(9)

Lão nói hăng say, sau đó bỗng lộ ra chút thương cảm.

“Tại sao hắn lại ra tay độc ác với cô như thế?”

Vừa nghe dứt câu hỏi, trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh đêm hôm đó, hắn dùng kim bạc trích máu Bành Uyển lên gương đồng.

Trong lòng tôi bỗng trỗi dậy thứ dự cảm mạnh mẽ.

…Nhất định chuyện này có liên quan đến tôi.

Quả nhiên, lão già đó nghe xong, dường như hiểu thấu mọi chuyện.

“Quả nhiên là vậy, cô nói như thế ta đã hiểu rồi.”

“Cô nói tới chiếc gương đồng kia chính là âm dương ngư. Màu trắng tượng trưng cho mặt trời, màu đen tượng trưng cho bóng tối.”

“Gương đồng vốn là vật hút âm tà, lấy nó làm gốc, lấy sinh thần bát tự làm dẫn, sau đó dùng máu và tóc của người thi pháp làm vật tế…”

Đôi mắt lão ta lóe lên một tia sáng.

“Trận pháp nghịch thiên cải mệnh.”

Trí nhớ trở nên mơ hồ, cuốn tôi trở về câu chuyện năm xưa.

Thẩm Đạc trước khi yêu tôi là một cô nhi, ăn cơm từ thiện mà trưởng thành, nhưng nghị lực quả thật không tầm thường.

Sau khi chúng tôi bắt đầu yêu nhau, hắn đối xử với tôi yêu chiều hết mực, trong mắt người khác lúc nào cũng là một anh bạn trai lý tưởng.

Sau khi tốt nghiệp, tôi vô cùng may mắn được nhận vào một công ty nước ngoài, đãi ngộ rất tốt, còn hắn lại không hề thuận lợi như mong muốn.

Những tháng ngày đó đối với hắn quả thật ngột ngạt đến khó thở.

Tôi rất hiểu Thẩm Đạc, từ nhỏ hắn đã tò mò mấy chuyện phong thuỷ, tâm linh, vì thế tôi đã cùng hắn đi đến một ngôi chùa để cầu bùa cải vận.

Nhưng chỉ mới đến trước cổng chùa đã bị một lão hòa thượng chặn lại.

Chuyện kỳ lạ hơn là việc lão ta đeo một chiếc kính đen, thân hình mập rõ, một chút khí khái của thế ngoại cao nhân cũng không có.

Lão ta tỏ vẻ điềm tĩnh lạ thường.

“Vị nữ thí chủ đây là người có mệnh cách cực kỳ phú quý.”

Tôi cười khinh nhìn ông ta.

Chẳng qua cũng chỉ là một lão tăng lừa người.

Nhưng có một việc kì lạ, sau khi lão ta dứt lời, mắt của Thẩm Đạc bừng sáng.

Tôi định kéo hắn đi thì thấy cặp mắt của hắn vui mừng sáng rỡ nhìn lão hòa thượng.

“Đại sư có thể xem giúp con một chút không?”

Hoà thượng không nói không rằng chỉ lườm hắn một cái rồi phủi tay áo, cau mày bỏ đi.

Thẩm Đạc từ lúc trở về tâm sự trùng trùng.

Tôi chọc hắn: “Anh sao thế? Lẽ nào mệnh cách của anh không tốt nên anh ghen tị với em hả?”

Điều tôi không ngờ là hắn lại cau mày, cả mặt toàn vẻ sầu muộn.

“Ngày anh ra đời, có một vị đạo nhân ghé qua thôn đã bói cho anh một quẻ.”

“Ông ta bảo anh một đời khốn khổ, tiền tài tuổi thọ mất cả đôi đường.”

Tôi bật cười.

“Mấy lời vô căn cứ như vậy anh cũng tin cho được.”

“Em thấy chúng ta vốn dĩ cùng chung mệnh cách. Mệnh của em tốt đương nhiên anh cũng sẽ tốt, không phải sao?”

Mắt Thẩm Đạc lóe lên một tia thâm độc.

Hắn nhìn thấy tôi xoay qua mới bắt đầu nở nụ cười ấm áp quen thuộc.

“Đương nhiên rồi. Em tốt thì anh cũng tốt.”

Một ngày nọ, trong lúc tôi đợi Thẩm Đạc đi vệ sinh, lão hòa thượng đó lại xuất hiện một lần nữa.

Tôi nhìn qua nhìn lại, đầy câu hỏi trong đầu, chỗ này chỉ có một con đường dẫn đến đây, nhưng mà vừa nãy làm gì có ai xuất hiện đâu chứ.

Tôi cảm giác lạnh sống lưng.

Lão ta chẳng màng đến sự nghi hoặc của tôi, thản nhiên cất lời.

“Mệnh của thí chủ tuy tốt, nhưng lại định sẵn phải gánh một tai kiếp, thí chủ cần phải…”

Lão ta dường như định nói thêm điều gì đó thì Thẩm Đạc đã bước ra tiến về chỗ tôi.

Hắn nhìn thấy tôi ở cùng với lão hòa thượng thì sắc mặt trở nên u ám.

Hòa thượng thở dài.

“Số trời đã định…số trời đã định..thí chủ hãy tự lo liệu lấy mình…”

Sau khi trở về, tôi không còn để tâm đến lời của lão hòa thượng nữa, nhưng có kẻ lại rất để tâm chuyện này.

Còn mưu tính giết người, đoạt mạng.

(10)

Tôi nhảy bổ vào kết giới, mạch máu não muốn nổ tung.

“Người bị đoạt đi mệnh cách…sẽ có kết cục như thế nào?”

“Người bị đoạt đi mệnh cách, nội trong ba ngày sẽ gặp phải tai kiếp, vận xui triền miên, tinh thần sa sút.”

“Mệnh cách của hai bên càng khác biệt, thì hậu quả càng nghiêm trọng.”

“Một lúc nào đó c.h.ế.t bất đắc kỳ tử…cũng là theo lẽ thường.”

C.h.ế.t bất đắc kỳ tử cũng là theo lẽ thường …Câu nói này khiến đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

Mệnh cách của tôi và Thẩm Đạc…kỳ thực khác biệt rất lớn.

Lão già tiếp tục nói.

“Tuy nhiên, muốn trấn được hồn thì cần phải tranh thủ thời gian lúc hồn lìa khỏi xác, thu lại linh hồn, nếu không kịp thì kẻ đó sẽ bị phản phệ.”

Giây phút này, nếu tôi còn sống nhất định sẽ nghiến răng đến nỗi cắm sâu vào lợi, môi nhất định cũng sẽ bị xé toạc ra.

Hoá ra là như vậy…hoá ra là như vậy.

Vụ tai nạn lần trước, Thẩm Đạc vội vàng đến chỗ tôi như thế, hoá ra chỉ vì muốn thu lấy linh hồn của tôi.

Ba ngày trước khi vụ việc xảy ra, cảm xúc của tôi rất hỗn loạn, tinh thần cũng trở nên bất ổn.

Đêm hôm đó, hắn đã kéo tay tôi ra ngoài.

Đẩy tôi ra, trơ mắt nhìn tôi lạc giữa dòng xe tấp nập.

Hoá ra từ đầu đến cuối, hắn dày công sắp đặt mọi chuyện chỉ vì muốn tôi…c.h.ế.t!

Tôi hận hắn…

“Hắn đã lấy được mệnh cách sao còn…phong ấn linh hồn của tôi nữa chứ?”

“Phàm kẻ nào sử dụng tà thuật này ắt có ngày gặp báo ứng, hắn biết rõ mệnh cách của cô là thứ duy nhất có thể trấn được, bảo vệ hắn chu toàn.”

“Nhưng…thế thì đã sao, sau này con hắn sinh ra chắc gì đã có được mệnh cách tốt như cô để tránh khỏi nghiệp quả do hắn gây ra.”

“Vì thế, hắn đã dùng máu thịt lẫn linh hồn của cô để trấn lại phản phệ của tà thuật vĩnh viễn.”

Lão ta dừng lại một lúc rồi tiếp tục, giọng nói có chút không đành lòng.

“Để nuôi dưỡng con cháu của hắn đời đời thịnh vượng.”

Toàn thân tôi run rẩy, đầu đau ong ong kéo dài không dứt.

Hắn ta đúng là độc ác!

Mưu tính từng bước, đến khi tôi c.h.ế.t, lợi dụng đến tro cốt cũng không tha!

Ngày 14 tháng 7!

Tôi c.h.ế.t đúng vào thời gian âm khí mạnh mẽ nhất, cũng chính là vật tế hoàn hảo khiến cho con cháu hắn đời sau sẽ cải thời đổi vận, thịnh vượng đời đời!

Tay tôi nắm chặt, cơn thù hận dường như sắp nghiền nát cả xương tay.

(11)

Lão già đó bỗng dưng cau mày,

“Nói ra cũng thật kì lạ, theo lý mà nói, trận pháp trấn hồn sẽ được bày tại nơi mà linh hồn bị phong ấn thân thuộc lúc còn sống, chỉ có như thế mới có thể khiến cho hồn phách yên giấc ngủ say, trấn được vĩnh viễn.”

“Nhưng sao cô có thể tỉnh dậy được?”

Ai biết được chứ!

Tôi trừng mắt nhìn lão ta.

Lẽ nào sau này tôi mãi mãi vẫn sẽ bị phong ấn phía sau bức tường, đời đời kiếp kiếp làm một u linh không được siêu thoát sao?

Lão ta sờ sờ mũi, hai mắt liếc nhìn xung quanh.

“Cũng không hẳn là thế…cô đừng có nóng giận thế chứ!”

Bỗng dưng ánh mắt lão ta dừng lại, xoa xoa cằm.

“Hoá ra là như thế.”

Tôi nương theo ánh mắt lão hướng ra phía cửa sổ, chính là Bành Uyển.

Cô ấy đối với cuộc trò chuyện nãy giờ không hề hay biết, dường như đang say mê hưởng thụ giữa một khoảng không yên tĩnh.

Tôi trơ người, bất giác nói.

“Chính là cô ấy?”

Lão già gật đầu.

“Chồng cô đã sử dụng tà thuật đoạt đi mệnh cách, chính là đã bước một chân ra khỏi vòng luân hồi.”

“Cũng vì lý do đó, bây giờ hắn với chúng ta không khác biệt mấy.” Ông ta chỉ tay vào Bành Uyển: “Cô gái kia trên người sặc mùi âm khí, có thể nuôi dưỡng khí vận của hắn.”

Trong đầu tôi bỗng lóe lên cảnh tượng Thẩm Đạc ôm lấy Bành Uyển lúc nửa đêm.

Thì ra… là như thế.

Giữa đêm, âm khí cực nặng.

“Chồng cô kỳ thực là kẻ thông hiểu phong thuỷ.”

Lão ta gật gù tỏ vẻ đắc ý, cười khiêu khích.

“Nhưng hắn trăm phương ngàn kế cũng không ngờ một điều.”

“Hắn đã quên, cô là lệ quỷ, cũng mang mệnh cách tứ thuần âm, lại c.h.ế.t vào ngày âm khí nặng nhất trong năm.”

“Hắn ta giữ lấy cô gái kia bên người, nào ngờ lại dưỡng cho cô…lệ khí tăng lên trăm lần.”

Tôi sững người.

Gương mặt toát ra sự khẩn thiết.

“Đại sư, ngài nhìn xa trông rộng, có thể chỉ cho tôi một điểm sáng được không? Tôi…”

Lão ta cự tuyệt thẳng thừng.

“Cô đã là lệ quỷ, một khi phá bỏ kết giới, ắt sẽ gieo hoạ nhân gian. Ta sinh tiền vốn là âm dương sư, tuyệt đối không có chuyện giúp quỷ làm bừa.”

Tôi thét lên khủng hoảng:

“Thế tôi đã làm gì sai! Dựa vào đâu mà bắt tôi cam lòng sống trong cái tình cảnh khốn khổ này?”

“Tôi chỉ nhất thời mắt mù yêu phải tên khốn đó, sau đó bị giam trong cái lồng này, c.h.ế.t đi mãi mãi không được siêu sinh, thậm chí còn phải trơ mắt nhìn hắn lợi dụng tro cốt của tôi để bảo vệ vượng khí muôn đời của con cháu hắn hả?”

“Tôi không cam tâm!”

“Tôi không cam tâm!”

Tôi ra sức đập mạnh vào kết giới, hận không thể xé xác tên khốn đó ra.

Lão già khuôn mặt đau buồn, tỏ ra thương cảm.

“Cô gái à…tôi hiểu rõ những ấm ức cô phải chịu, nhưng đây là số trời đã định. Cô buộc phải nghe theo.”

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, bật cười thành tiếng, sau đó điên cuồng đâm vào kết giới.

“Số? Tôi không nghe!”

Bỗng dưng, tôi ngẩng đầu mơ hồ nhìn Bành Uyển.

Lần trước!

Lần trước tôi chạm vào kết giới, Bành Uyển có phản ứng!

Trong lòng tôi vui mừng khôn xiết.

Có phải cô ấy có thể nghe thấy không?

Có phải cô ấy có thể thấy tôi không?

Tôi trừng mắt nhìn cô ấy.

Bành Uyển vẫn giống thường ngày, cô ấy đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên bức tranh vẽ treo tường.

Tim tôi sắp vỡ.

Nỗi tuyệt vọng chiếm lấy thể xác.

Không được! Không được phép từ bỏ!

Tôi cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh, cố cưỡng chế suy nghĩ của mình.

Cuối cùng…

Tôi ngẩng mặt nhìn lão già một lần nữa.

“Ông nói số tôi đã định như vậy.”

Tôi chỉ tay vào Bành Uyển.

“Thế còn cô ấy!”

“Cô ấy rõ ràng là một người sống sờ sờ đấy! Ông đành lòng trơ mắt nhìn cô ấy rơi vào khốn cảnh như tôi sao? Bị đoạt đi mệnh cách! Vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Đúng thế, tôi đang đánh cược với lão ta.

Ngày hôm ấy nhìn thấy luồng khí tức màu đỏ, hoá ra thứ đó vốn dĩ thuộc về tôi.

Còn Bành Uyển thì sao? Cô ấy cũng mang trên mình mệnh cách tứ thuần âm, lẽ nào cũng sẽ nối bước tôi cung dưỡng khí vận cho con cháu Thẩm Đạc đời đời sao?

Đêm hôm ấy…rõ ràng tôi đã nhìn thấy cô ấy bị Thẩm Đạc đoạt mất mệnh cách!

Tôi cược, cược thứ mệnh cách đáng giá ngàn vàng của Bành Uyển để đổi lấy lòng thương hại của lão ta!

(12)

Mắt tôi nhìn lão già đăm đăm.

Tôi sợ rằng sẽ bỏ lỡ bất kỳ mấu chốt cảm xúc nào trên khuôn mặt lão.

Quả nhiên.

Quả nhiên lão ta từ tâm trạng kinh ngạc chuyển sang bi phẫn tột cùng.

“Mệnh cách của cô cũng được xếp trên hàng cực phẩm, có thể giúp hắn phú quý cả đời.”

“Thế mà hắn lại không biết đủ sao!”

Tôi cược trúng rồi!

Tôi đến gần kết giới, tiến đến bên cạnh lão ta.

“Tôi đã tận mắt chứng kiến Thẩm Đạc trích máu cô ấy nhỏ lên gương đồng âm dương thi pháp. Nếu như lúc ấy không có chuyện ngoài ý muốn khiến hắn không lường trước được thì cô ấy sớm đã bỏ mạng phơi thây!”

Tôi từng bước đánh vào đòn tâm lý, cởi bỏ từng lớp phòng vệ của lão.

“Nếu như cô ấy c.h.ế.t trước mặt ông, thì rõ ràng là ông thấy c.h.ế.t không cứu!”

Tôi nhìn vào gương mặt già khọm của lão, ra đòn chí mạng.

“Cô ấy mới 24 tuổi! Nếu như c.h.ế.t đi, ba mẹ của cô ấy…phải đau lòng đến mức nào cơ chứ?”

Quả nhiên có tác dụng, đã trúng vào điểm yếu.

Đôi mắt mờ đục của lão ta tràn ngập mớ cảm xúc hỗn loạn.

Tuy nhiên lão vẫn không có chút động tĩnh nào.

Ánh mắt tôi rưng rưng, những giọt nước mắt tưởng chừng sắp trào ra.

“Tôi xin ông…”

“Lúc tôi c.h.ế.t cũng chỉ mới 27 tuổi.”

“Ba tôi lúc đó cũng trạc tuổi ông…”

Dứt lời, tôi liền bật khóc nức nở.

Một thứ cảm giác kỳ lạ vừa ẩm vừa nóng bao trùm cả gương mặt.

Tay tôi lau qua, có chút kinh ngạc.

Là máu.

Đỏ đến gai cả mắt.

Hoá ra, lúc đau lòng, đến quỷ cũng có thể rơi nước mắt.

Sau một lúc trầm ngâm, lão ta thở dài.

“Được rồi. Cô muốn như thế nào?”

Ánh mắt tôi ngập tràn nỗi hận, nhưng vẫn gắng gượng kìm lại.

“Tôi có thể…giao tiếp với cô ấy không?”

Tôi chỉ tay về hướng Bành Uyển.

Lão ta sững sờ.

“Có vài lần…tôi va phải tường, cô ấy dường như có chút cảm giác…”

Lão ta vỗ vào đùi vang lên tiếng “bộp”.

“Đúng rồi!”

“Cô và cô ấy đều mang trên mình mệnh cách tứ thuần âm, chỉ cần đứng trong chỗ tối thì có thể cảm ứng được với nhau.”

“Cô mới nói, chồng cô đã lấy máu của cô gái ấy à?”

Tôi đối với hai chữ “chồng cô” dường như đã cận kề giới hạn tâm lý, tôi cau mày nhưng chẳng nói thêm lời nào.

“Đúng. Cô ấy và Thẩm Đạc đều đã trích máu lên gương đồng âm dương rồi.”

Lão ta cười rất khoái chí.

“Nếu như thế, tuy hắn không thi pháp thành công, nhưng cũng được xem như đã bước một chân vào âm gian.”

Lão ta nhìn lên đồng hồ đang treo trên tường.

Ngày mai chính là 14 tháng 7.

“Ngày mai chính là thời gian âm khí cao nhất trong năm, cũng chính là ngày giỗ của cô.”

“Nếu như lúc ấy cô ấy bái tế cô, có lẽ…cô ấy có thể nhìn thấy cô đấy.”

Trái tim rỗng toác của tôi bỗng run lên từng nhịp, nó đập mạnh đến nỗi tôi cứ tưởng tôi mắc bệnh tim giai đoạn cuối.

Nhất định…

…tôi phải gặp được cô ấy.

Cô ấy yêu đậm sâu tên cầm thú đó.

Lại là một cô gái tâm tính lương thiện đơn thuần.

Ngày mai, cô ấy sẽ bái tế người vợ “c.h.ế.t, oan, vô, cớ” của người đàn ông cô ấy yêu.

Ngày 14 tháng 7.

Còn 27 tiếng nữa.

Tôi đợi được.

Tôi nhìn đăm chiêu ra bên ngoài cửa sổ.

Trời đã tối sầm.

Hệt như vực sâu vạn trượng nuốt sống thứ ánh sáng tươi đẹp còn sót lại trên thế gian.

Thẩm Đạc, tốt nhất anh đừng quay về.

Khoảng thời gian này, anh hãy cố gắng sống thật tốt đi.

Tôi nhất định sẽ đến tìm anh…báo thù.

(13)

Thời gian chưa bao giờ trôi qua chậm như vậy.

Mỗi một giây trôi qua đều khiến lòng tôi như lửa đốt.

Nhưng tôi vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Đồng hồ 12 giờ đêm đã điểm.

Thẩm Đạc vẫn chưa về.

Bây giờ đã quá 12 giờ trưa.

Thẩm Đạc…

Tiếng vặn cửa vang lên.

Cơn lửa hận trong lòng tôi chợt dịu xuống.

Thẩm Đạc…hắn đã trở về.

Nhưng một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, sau khi Thẩm Đạc bước vào cửa, hai bóng người lom khom quen thuộc cũng theo sau.

Tôi bất giác ngã khuỵu xuống.

Tóc họ bạc phơ, gương mặt hằn lên nét khốn khổ.

Hai người ấy chính là ba mẹ tôi.

Ba năm về trước, trước khi tôi rời đi, gương mặt của họ vẫn còn hồng hào, tràn đầy sức sống cơ mà.

Tôi gắng gượng bịt chặt miệng mình, không để bất kì tiếng thút thít nào vang lên.

Ba tôi đứng ngay bậc thềm lối vào, xoa xoa tay, tỏ ra ngượng ngùng.

“Tiểu Đạc. Cô chú đều biết con đối với Đồng Đồng…”

Trong lúc Bành Uyển đang lễ phép đưa dép mang trong nhà cho họ, hắn đưa mắt ra hiệu chẳng nói lời nào.

Cô ấy thấy thế cũng thuận theo ý hắn.

“Cô chú chắc là có nhiều chuyện cần nói với Thẩm Đạc, vậy cháu xin phép trước.”

Vừa dứt lời, cô ấy đã vội vàng vào phòng đóng cửa.

“Con đã hết lòng với nó rồi.”

“Ba năm nay, việc kinh doanh của con cũng tốt lên không ít, nhưng con vẫn không rời bỏ căn nhà này. Nơi đây chính là nơi Đồng Đồng từng sống.”

Ba tôi đưa mắt nhìn quanh căn nhà, đôi mắt vẫn không kìm nổi mà đỏ lên.

“Tuy bây giờ con cũng đã có gia đình riêng, có hạnh phúc mới, nhưng cô chú vẫn sẽ luôn bên cạnh ủng hộ con.”

“Hôm nay cô và chú đặc biệt đến đây… là muốn mang tro cốt của Đồng Đồng về.”

Tôi lấy tay lau nước mắt.

Mẹ tôi đứng bên cạnh sắp không kìm được nữa.

“Cô chú…cũng chỉ có một mình Đồng Đồng là con thôi.”

“Con nghe theo lời cô chú. Cho hai thân già này giữ lại chút kỉ niệm cuối cùng với con gái!”

Cái bóng sau lưng Thẩm Đạc bỗng cong cong vẹo vẹo.

Hắn lúng túng gật đầu.

“Cô chú đợi con thắp một nén nhang cho Đồng Đồng nhé.”

Giọng nói của hắn phát ra vô cùng gượng gạo.

“Hôm nay…là ngày giỗ của em ấy.”

Tôi say sưa xem hắn diễn kịch, diễn vô cùng đạt, từ việc đứng trước linh vị thắp hương đến việc bái lạy đều vô cùng cung kính.

Sau đó hắn cẩn thận mang hũ tro cốt đưa cho ba mẹ tôi.

Mẹ tôi vừa lau nước mắt vừa vỗ nhẹ vào tay hắn.

“Vất vả cho con rồi.”

Cơn giận trong tôi dường như nuốt chửng thể xác.

Nhưng nhìn ba mẹ, tôi lại đau lòng khôn nguôi.

Tôi cố ý tát vào mặt thật mạnh.

Đều tại mày! Ban đầu một mực cãi lại ba mẹ, đòi sống đòi c.h.ế.t phải gả cho tên cầm thú súc sinh Thẩm Đạc mới khiến bản thân đi đến bước đường hôm nay, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Mày thật đáng trách!

(Còn tiếp)