Chu Du gật đầu:
- Tốt, Tuần Hoặc vô luận thế nào cũng không chịu đem binh lực ở Huỳnh
Dương điều đi, nếu chúng ta tiếp tục chờ đợi thì quân lương sẽ cạn, ta
cùng với Tưởng Khâm tiếp tục gây sáp lực tới Dĩnh Xuyên thành, Tuần Hoặc sẽ có lúc phải điều động binh sĩ Huỳnh Dương ngươi dẫn một vạn binh sĩ
tiếp tục mai phục ở nơi này đợi binh lực của Huỳnh Dương hết sạch, sẽ
đánh lén.
Toàn Nhu lớn tiếng đáp:
- Thuộc hạ minh bạch.
Chu Du sau khi phân công hoàn tất lúc này mới nghỉ ngơi chờ ngày mai.
Hai ngày sau Chu Du tự lãnh một vạn đội ngũ hướng về phía Dĩnh Xuyên.
Mười ngày sau cùng với binh mã của Tưởng Khâm hợp lại, bắt đầu phối hợp với hai đạo nhân mã khác vây công Dĩnh Xuyên thành.
Dĩnh Xuyên mấy huyện đứng vững, sau khi trải qua sự công kích luân phiên của quân Giang Đông, lúc này một mực không có động tĩnh, Tuần Hoặc sau
khi biết được Chu Du mang binh tới thì cười mấy tiếng:
- Chu Du quả nhiên là tuổi trẻ khí thịnh, truyền lệnh của ta lập tức
điều động binh mã Vương Song tới đây trợ trận, sau đó phải nghìn vạn lần chú ý tới phương diện Huỳnh Dương, có gió lay ngọn cỏ nào phải lập tức
điều binh về cứu viện.
Sau khi quân đội của Chu Du xuất hiện, Tuần Hoặc cuối cùng cũng xuất
thủ, không ngoài sở liệu của Chu Du, hắn hạ lệnh điều động binh mã của
Vương Song, mà lúc này viện binh ở Hà Nội cũng tiến tới Hoàng Hà tin
rằng không đầy một tuần sẽ tới Hổ Lao quan, trợ giúp Huỳnh Dương.
Bảy ngày sau Vương Song lĩnh ba vạn binh mã từ Huỳnh Dương trở về Dĩnh Xuyên.
Đi tới trung đoạn, bị phục binh của Cao Lãm hai phe đại chiến tổn thương thảm trọng.
Đến buổi trưa, Huỳnh Dương bỗng nhiên truyền tới tin tức cấp cứu, kỳ binh Giang Đông đánh Huỳnh Dương, Huỳnh Dương bất ổn.
Mà lúc này binh mã của Chu Du bỗng nhiên quay đầu chuẩn bị viện trợ cho Cao Lãm tiêu diệt binh mã của Vương Song.
Vương Song biết tin lòng như lửa đốt muốn lập tức lui về Huỳnh Dương.
Nào biết quân đội của Cao Lãm vẫn gắt gao cuốn lấy khiến cho hắn chiến cũng không được lui cũng không được.
Dĩnh Xuyên Tuần Hoặc sau khi nhận được tin tức thì khiếp sợ mình nhất
thời sơ sẩy, nếu lúc này mặc kệ binh mã Vương Song thì xác định rằng bọn họ sẽ bị tiêu diệt, mà nếu như mình xuất binh tương trợ chỉ sợ Dĩnh
Xuyên khó mà thủ được.
Tuần Hoặc cũng nghĩ cách giải vây cho Vương Song sau đó thu binh trở lại Dĩnh Xuyên, nhưng cẩn thận nghĩ lại chỉ cần Chu Du phái một đội nhân mã ngăn chặn ở lộ tuyến Dĩnh Xuyên cộng thêm Chu Thái Triệu Vân, đến lúc
đó Huỳnh Dương khó mà giữ được Dĩnh Xuyên cũng thất thủ.Tuần Hoặc sau khi làm ra quyết định này, chúng tướng xôn xao, Hách Chiêu nói:
- Tuần đại nhân không thể được bỏ Dĩnh Xuyên tương đương với tự sát một
khi mất Dĩnh Xuyên thì thiếu đi lực tác chiến, Võ Bình một cây làm chẳng nên non, bỏ Dĩnh Xuyên chính là bỏ khu vực Hà Nam chuyện này ngàn vạn
lần không thể làm. Tuần đại nhân có thể để cho một lộ nhân mã giải vây
cho Huỳnh Dương, đồng thời để cho thuộc hạ năm nghìn người thủ Dĩnh
Xuyên, nếu đại nhân lo lắng Hách Chiêu có thể lập quân trạng, người còn
thành còn người mất thành mất.
Hách Chiêu nói vậy Tuần Hoặc liền cảm thán nói:
- Ta biết Dĩnh Xuyên không thể đơn giản bỏ qua nhưng thừa tướng đã có ý
định dời đô về nghiệp thành, như vậy nơi này so với Huỳnh Dương thì
không quan trọng bằng sau lưng Huỳnh Dương chính là Tỵ Thủy, bằng không
thì theo Hà Nội tiến binh, trực tiếp cùng với quân Giang Đông chiến trên sông Hoàng Hà, đây không phải là sở trường của quân ta.
Hách Chiêu vẫn y nguyên không buông:
- Hoàng Hà dùng phòng tuyến phía nam để bình an hỗ trợ lẫn nhau, nếu như Dĩnh Xuyên xuất hiện lỗ hổng, tiếp tới là Hứa Xương Trần Lưu cũng bị
phá, cứ như vậy mà bỏ qua Dĩnh Xuyên thì không cam.
Tuần Hoặc lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi quyết thủ chết Dĩnh Xuyên thì ta đem năm nghìn nhân mã giao cho ngươi.
Nói xong câu này Tuần Hoặc cũng không quay đầu mà bước ra khỏi mục phủ cho thấy tâm tình của hắn vô cùng khó chịu.
Hách Chiêu cảm động rơi nước mắt mà nói:
- Đa tạ tâm tài bồi của Tuần đại nhân, nếu Dĩnh Xuyên thất thủ, Hách Chiêu cũng không còn mặt mũi nào gặp đại nhân.
Tuần Hoặc bước ra cửa thản nhiên nói:
- Quân địch thế đại nếu như không chịu được ngươi nên lui vèe Huỳnh
Dương, non xanh trơ đó lo gì thiếu củi đốt, ngàn vạn lần không được làm
việc ngốc nghếch.Tuần Hoặc rời khỏi Dĩnh Xuyên, dẫn binh sĩ tiếp viện Vương Song trên
đường đẩy lui binh mã Chu Du và Cao Lãm hỏa tốc tới Huỳnh Dương.
Mà Toàn Nhu sau khi biết được Dĩnh Xuyên mang viện quân tới thì lui binh ba mươi dặm hạ trại trú trận.
Cùng một thời gian, Chu Du Cao Lãm, Tưởng Khâm ba mặt hợp binh, cùng
phối hợp với Triệu Vân Chu Thái hai đường vây công Dĩnh Xuyên quận.
Dĩnh Xuyên còn không đến ba vạn binh mã, nhưng bởi vì x thành cao sông
dày trong thời gian ngắn khó mà đánh hạ được bằng không với sự anh minh
của Hách Chiêu làm sao có thể khoa trương hạ Hạ Khẩu như thế.
Chu Du ở Dĩnh Xuyên không thể cường công không khỏi luân phiên xếp kế kích động quân tâm ly gián bộ hạ của hắn.
Mấy lộ đại quân vây Dĩnh Xuyên trăm ngày, chém giết Tào Tháo mấy viên
tướng, Hách Chiêu mặc dù cố hết sức giữ gìn, nhưng Giang Đông thanh thế
to lớn, Trần Lưu mang binh tới giết, đến đây đại thế Dĩnh Xuyên đã mất
thất thủ chỉ là vấn đề thời gian.
Năm công nguyên thứ 211 vào tháng 11, sau khi Vũ Dương thất thủ, Dĩnh
Xuyên cuối cùng cũng rơi vào trong tay của đích, thủ thành Hách Chiêu
may mà thoát được lui về Huỳnh Dương tử thủ.
Vào cuối tháng 11 Tào Tháo dời đô tới Nghiệp thành, trong đó cho Tào
Hồng lĩnh một vạn binh sĩ, mang theo kim ngân lui về bắc Hoàng Hà, mà
lúc này Võ Bình mất đi bảo hộ, cuối cùng cũng bị cáo phá.
Võ Bình Dĩnh Xuyên lần lượt thất thủ, Hoàng Hà chỉ còn lại Đông Quận do Tuân Du Hạ Hầu Uyên canh giữ.
Chu Du phá Dĩnh Xuyên thành, Hoàng Trung công hãm Võ Bình thành địa bàn của Tào Tháo ở nam hoàng hà trở nên lay động dữ dội.
Bởi vì liên tục mấy năm chinh chiến, binh sĩ mỏi mệt lương thảo tổn hao
thật lớn, tháng chạp năm công nguyên thứ 211 quân sĩ Giang Đông lui về
phía Hoài Tây chuẩn bị năm sau tiếp tục.
Trận chiến này Tào Tháo chẳng những tổn thất đất đai phái nam Hoàng Hà
lại còn bị ép chuyển đi Nghiệp thành, uy vọng giảm bớt rất nhiều, dư
đảng Viên thị bốn phía làm loạn, Hà Bắc lâm vào cảnh náo loạn, tuy cuối
cùng bị trấn áp nhưng Tào Tháo cũng nguyên khí đại thương.
Cũng may Tào Tháo theo kế của Cổ Hủ, khơi mào nam man bạo động, khó khăn ngăn chặn bộ pháp của Lưu Bị để cho hắn lui về Hán Trung.