Buổi tối uống rượu mừng công, Trương Lãng có Dương Dung đi cùng hơi thấm men say quay về phủ của mình. Vốn tưởng cùng Dương Dung một phòng, lại thấy nàng vừa ai oán vừa cười cười chỉ hướng khuê phòng Văn Cơ, đẩy hắn ra. Trương Lãng hiểu ý, Dương Dung muốn hắn cùng Văn Cơ, lòng nổi lên áy náy, ôm Dương Dung vào lòng hôn một phen, rồi mới sung sướng hướng phòng Văn Cơ.
Văn Cơ đang ngồi ngẩn ngơ trước gương, bỗng thấy Trương Lãng phá cửa vào. Nụ cười đặc biệt khiến người ngày đêm mơ tưởng lại khiến người ngại ngùng tim đập nhanh bắt trên mặt hắn, Văn Cơ lòng rất vui sướng, kiềm không được nỗi khổ tương tư, lao vào ngực Trương Lãng, bờ vai mảnh mai run rẩy, mừng đến chảy lệ.
Trương Lãng nhẹ nhàng ôm mỹ nhân vào lòng, vừa trêu chọc cười hỏi:
- Bảo bối, có nhớ tới lão công hay không?
Lạ thường là Văn Cơ nhẹ gật đầu, môi son thốt lời yến oanh:
- Vâng, Diễm nhi rất nhớ phu quân đại nhân.
Trương Lãng tâm tình kích động. Mình có tài đức gì mà khiến mỹ nữ tình thâm nghĩa trọng như vậy đối với mình?
Chỉ thấy Văn Cơ bỗng rời khỏi ôm ấp của Trương Lãng, mắt phượng bắn ra tia dịu dàng hòa tan núi băng, nhỏ nhẹ nói:
- Mấy ngày phu quân đại nhân xuất chinh, Diễm nhi ngày nào cũng trà không thơm, cơm không nghĩ ăn. Trước giờ chưa từng biết nhớ một người sẽ vướng bận như thế. Có khi Diễm nhi sẽ nghĩ lung tung, sợ phu quân đại nhân sẽ…Diễm nhi không biết mình có can đảm sống sót nữa không…
Lòng Trương Lãng hoàn toàn hòa tan. Nhìn biểu tình Văn Cơ xấu hổ mà kiên quyết, dịu dàng rồi lại kiên cường, Trương Lãng không kiềm được xúc động, mạnh hôn đôi môi mê người của Văn Cơ.
Không ngờ Văn Cơ cũng nhiệt tình đáp lại, điều này trước đây chưa từng có. Có thể thấy qua đoạn thời gian biệt ly này, nàng đã nghĩ thông suốt cái gì.
Văn Cơ nếm nỗi khổ chia ly, bình thường không có gì làm, lấy cầm giải trừ nỗi tương tư. Sau đó nàng rốt cuộc nghĩ thông, cảm thấy mình nên quý trọng mỗi một ngày cùng Trương Lãng, thì trong đời mình mới không còn tiếc nuối. Bởi vì nàng biết rõ Trương Lãng không thể nào vĩnh viễn ở bên cạnh nàng. Hắn có sự nghiệp của mình, ai có ngờ ngày mai có lẽ sẽ lại ra sa trường?
Hai người tiểu biệt thắng tân hôn, tuy không chân chính bái đường nhưng Văn Cơ không quá để ý. Trải qua nhiều chuyện như vậy, không có gì quan trọng hơn hai người thật lòng cùng một chỗ. Tuy Trương Lãng có chút lăng nhăng, nhưng hắn là thật lòng đối với mình. Quan trọng là mình chỉ thương một mình hắn, chỉ cần có thể thường xuyên thấy biểu tình khiến người xấu hổ rồi lại tim đập nhanh của hắn thì đủ rồi.
Bão táp qua đi, trên khuôn mặt ngọt mỹ của Văn Cơ biểu hiện ra vô cùng thỏa mãn. Mắt phượng càng lộ ra nhu tình như nước, câu hồn vía người.
Trương Lãng ôm thân thể mềm mại thơm ngát của Văn Cơ, lòng không có tạp niệm nói:
- Bảo bối, mấy ngày nay khổ cho muội.
Văn Cơ mỉm cười, nhẹ lắc đầu nói:
- Không, kỳ thật muội cảm thấy chờ đợi cũng là loại hạnh phúc, có khi muội sẽ nhớ tới những lúc chúng ta bên nhau. Có khi muội sẽ nghĩ tới những chuyện rất vui, cũng nhớ đến người nhà nữa.
Trương Lãng chấn kinh, sao hắn có thể quên đi Thái Ung được chứ? Không lâu sau Đổng Trác diệt vong, Thái Ung cũng vào lao tù. Đây chính là nhạc phụ đại nhân của mình! Hắn vội vàng suy nghĩ xem có cách nào vẹn toàn.
Trương Lãng nghĩ tới nghĩ lui vẫn tìm không ra cách gì hay.
Văn Cơ thấy Trương Lãng đã lâu không nói gì, tò mò hỏi:
- Phu quân đang nghĩ gì mà mê mẩn thế?
Rồi nàng bỗng nhớ tới chuyện gì, cười tinh nghịch hỏi:
- Phu quân đại nhân, huynh nói thật đi, lần trước tới Trường An, rốt cuộc phu quân đã làm gì Tú Nhi?
Lần đầu tiên Trương Lãng thấy vẻ đáng yêu thế này của Văn Cơ, ban đầu ngây ra, sau đó khó hiểu nói:
- Tú Nhi là ai? Ta làm cái gì?
Văn Cơ yêu kiều cười, bĩu môi, mắt phượng xẹt qua tia ranh mãnh, trách mắng:- Hay nha, phu quân đại nhân chiếm tiện nghi người ta xong còn không chịu thừa nhận!
Trương Lãng khó hiểu, mặt ngu ra nói:
- Ta thật sự là không biết!
Văn Cơ cười bí ẩn nói:
- Thì ra phu quân đại nhân dám làm mà không dám nhận.
Trương Lãng vừa tức vừa buồn cười, bỗng đôi tay duỗi ra thọc lét nàng, làm bộ giận nói:
- Rốt cuộc là có chuyện gì, muội nói hay không?
Văn Cơ bị Trương Lãng gãi, cười đến nghẹn thở, tiếng cười thanh như chuông ngân, thỉnh thoảng vặn vẹo.
Nàng cầu xin nói:
- Phu quân đại nhân, tha cho Diễm nhi đi, ta nói, ta nói mà!
Trương Lãng mới thắng lợi rút về hai tay, mặt đầy đắc ý.
Văn Cơ mặt hồng hào, bình ổn hơi thở, vẻ mặt hơi xấu hổ, lí nhí nói:
- Phu quân, hôm đó huynh chiếm tiện nghi người ta xong nhân dịp say, trên đường trở về đụng Tú Nhi, huynh liền…
Trương Lãng chấn kinh, vội hỏi:
- Ta làm sao?
Văn Cơ nửa cười nửa không, mặt ửng hồng giận liếc Trương Lãng một cái, ngượng ngùng nói.
- Huynh phi lễ nô gia chưa tính, còn phi lễ cả Tú Nhi.
Trương Lãng nghĩ muốn vỡ đầu, lờ mờ cảm thấy đúng là có chuyện này. Khi đó mình cứ nghĩ đấy là Dương Dung. Hắn bỗng cảm thấy đầu đau quá.
Văn Cơ thấy Trương Lãng sắc mặt quái lạ, lập tức nũng nịu nói:
- Tú Nhi là bằng hữu tốt nhất của Diễm nhi, khuê danh của nàng là Điêu Tú Nhi.
Tiếp theo, nàng bỗng hớn hở nói:
- Phu quân đại nhân, dựa vào thủ đoạn đối phó con gái của huynh, không bằng lừa Tú Nhi tới làm tỷ muội tốt của ta được không?
Trương Lãng nghe vậy thì trợn mắt há hốc mồm, chưa từng gặp cô vợ nào như thế này.
Hắn nghẹn lời nói:
- Cái gì mà lừa với không lừa, nói gì khó nghe như vậy.
Văn Cơ giận dỗi nói:
- Thì đúng là thế mà.
Trương Lãng lắc đầu cười khổ, bỗng nhiên chấn động toàn thân, thất thanh kêu:
- Điêu Tú Nhi, đó chẳng phải là Điêu Thuyền sau này sao?
Văn Cơ mơ hồ, nhưng thấy Trương Lãng nói nghiêm túc không giống đùa giỡn thì lấy làm lạ hỏi:
- Tại sao Tú Nhi sau này sẽ là Điêu Thuyền?
Trương Lãng không đáp lời mà nhíu mày suy tư. Thật không biết chuyện này là tốt hay xấu, chính mình đụng phải Điêu Thuyền, còn phi lễ người ta, chỉ tiếc lúc đó mình không thanh tỉnh, nếu không thì…
Văn Cơ thấy Trương Lãng không nói gì, bĩu môi, buồn bực nói:
- Phu quân nghĩ cái gì mà tập trung như vậy?
Thế là Trương Lãng mới hồi phục tinh thần, biết việc này nói ra thì không tốt.
Hắn cố ý háo sắc nhìn Văn Cơ, sau đó tay sờ loạn nói:
- Phu quân nhà muội đang nghĩ làm sao ăn bảo bối hấp dẫn bên cạnh ta.
Tuy Văn Cơ đã chung chăn gối với Trương Lãng nhưng không sao chịu được lời như vậy, lỗ tai hồng hồng.
Trương Lãng thấy vậy nổi máu háo sắc, lại là một trận mây mưa, ân ái triền miên.