Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 10: Lão Đại!

Lo lắng, bất an, pha thêm chút vui mừng và ngây ngất, có lẽ là vì Chu Trạch đã thuê xe đi đến vùng ngoại ô.

Anh thiếu tiền, rất cần tiền, nhưng anh không thiếu nhiều tiền, nên vì vậy nó không quan trọng với anh lắm, không có tác dụng gì.

Bởi vì sau khi chết đi sống lại, những vướng mắc của kiếp trước, cộng với những rắc rối của kiếp này, nên anh ta cũng cần một khoản tiền để giải quyết, và sau đó là lên một kế hoạch cho cuộc sống phía trước.

Ví dụ như rời khỏi Lâm gia, tuy Vãn Thu rất đẹp, có khí chất nhưng hắn cũng chẳng muốn quay lại cái nhà đó, những người không có quan hệ họ hàng thân thiết với anh, với lại anh cũng chẳng thấy vui vẻ gì khi sống chung với những người đó, cảm thấy không có vướng bận điều gì;

Cho nên khi ra đi anh cũng không thấy áp lực gì cho lắm.

Nhưng trước mắt muốn ra đi thì cần phải chuẩn bị một nơi để ở, còn phải mua một cái tủ đông lạnh tốt, Chu Trạch không muốn mua những cái tủ không có chất lượng, lỡ như đang ngủ gặp phải vấn đề gì đó ví dụ như tôi chết trong đó, chẳng phải đây là một vấn đề lớn sao?

Tiền!

Làm ma cũng cần có tiền.

Nhưng vừa nghe cuộc gọi đến cho Từ Lạc, Chu Trạch có một chút lo sợ bất an, Từ Lạc ở trong cuộc sống hiện đại nhưng với danh phận con rể, uất ức trong nhà của cha mẹ vợ bị coi thường, mà còn thêm việc ngủ riêng với vợ, nên muốn cho mình thế giới riêng?

Chà, cuộc sống xung đột này thật thú vị, nó cũng rất phù hợp với phong cách của một bộ phim truyền hình của Mỹ, các nhân vật luôn mạnh mẽ mang một bản sắc riêng thực tế khiến mọi người cảm thấy rất bình thường.

Ví dụ như: Spiderman là một học sinh cấp hai và Superman là phóng viên của một tờ báo.

Làm thế nào để đối phó với cục diện như thế này?

Làm thế nào để đối phó với chất độc và các sản phẩm?

Chu Trạch không muốn để danh tính của mình bị "vấy bẩn", điều đó có nghĩa là có rất nhiều rắc rối, trong thực tế sự theo dấu của cảnh sát là một điều mà Từ Lạc không dễ dàng xử lý, chưa kể đến ông lão bị tai nạn xe và cô gái không mặt kia, người mà đã nói với Chu Trạch là "sẽ tìm và bắt cho bằng được anh ta."

Có quá nhiều chuyện đau đầu, anh không kịp thích ứng, nhưng Chu Trạch vẫn đi đến nhà máy phân bón bị bỏ hoang.

Trước cửa nhà máy có hai người đang ngồi canh gác, một người mặc bộ đồ rách nát, một người mặc áo khoác quân đội sờn rách và kém chất lượng.

Hai người ngồi xổm, cùng đang ngậm điếu thuốc trong miệng và hít những đám khói vào bên trong.

Chu Trạch trả tiền xa và xuống xe, hai người kia đứng dậy và tiến tới anh.

"Ông chủ chúng tôi đang đợi anh." Người đàn ông mặc áo quân đội thở dài.

Chu Trạch gật đầu, sau đó đi theo anh chàng mặc áo khoác quân đội vào bên trong, người đàn ông còn lại thì vẫn đang hút thuốc ở đó, ngắm gió.

Sau khi đi vào, Chu Trạch nhìn thấy một người đàn ông đeo một sợi dây chuyền vàng, đầu cạo trọc, mập mạp đang ngồi trên ghế nhựa uống trà một mình, khi thấy Chu Trạch anh ta liền đứng dậy,

"Anh Từ, cuối cùng anh cũng đã đến."

Đầu người đàn ông này rất to, anh ta cao tầm 1m8, cọng dây chuyền rất bự, nhìn vào ánh lên một màu vàng óng khá khoe khoang.

"Hàng hóa ở đâu?"

Chu Trạch đưa hai tay chắp sau lưng, hai bàn tay đan vào nhau, ở đây chỉ có ba người, nhìn thì không có vấn đề gì lớn, nhưng sau này thì sao? Tôi phải làm gì nếu như nó được giao cho cảnh sát?

Chính mình sẽ phải chịu trách nhiệm? Là người đại diện cầm đầu? Có vẻ điều này không tốt lắm, ý nghĩ anh ta muốn giết người nhưng cũng muốn cứu người, hai ý nghĩ này nó cứ đan xen vào nhau, không thể nào dễ dàng được.

"Anh Từ hay là vẫn giống như trước đây!"

Người đàn ông mập mạp lau miệng và sau đó đưa tay vỗ vỗ bờ vai của Chu Trạch.

Miệng Chu Trạch bị dồn nén, anh ta hít thở một hơi thật sâu và anh đỡ bàn tay của người đàn ông kia xuống.

"Đến đây nào!"

Người đàn ông béo mời Chu Trạch và đưa anh đến một nhà kho nhỏ ở sân sau.

Sau khi đi vào,

Mắt Chu Trạch bị giật,

Những chiếc túi nhỏ chất chồng lên nhau và được phủ lấp bằng những chiếc túi giấy dầu.

Anh ta trước kia chưa từng làm bất cứ chuyện gì phạm pháp, nhưng rõ ràng, nhiều hàng như vậy, nếu như dựa theo pháp luật thì anh sẽ bị xử bản án tử hình và đạn được chứa đầy bụng của anh ta.

"Không chỉ ở Thành phố?" Chu Trạch kỳ thực rất muốn hỏi, có phải đây là hàng được cướp về từ Tam Giác Vàng?

"Anh Từ, điều này là đương nhiên, thành phố vẫn còn quá nhỏ, lô hàng ở thành phố này sẽ được sử dụng để làm bàn đạp đưa vào Thượng Hải." Người đàn ông kia vươn vai một cái, "Lần này, hãy nhanh chóng nắm bắt thời gian, nhanh chóng tiêu thụ hàng hóa chúng ta sẽ có thể kiếm được rất nhiều tiền."

Chu Trạch đưa tay lên trán mình, tại sao không: "Làm sao tiêu thụ hết trong một thời gian ngắn?"

Rốt cuộc, nó không phải là một vụ bán bắp cải, đi xe ba bánh cầm theo một chiếc loa và hô lớn: "Sản phẩm có độc!"

"Cái này, anh Từ yên tâm, chúng ta chỉ cần đem chuyến hàng này phân phối cho những người sau là được, tuy chúng ta bán lợi nhuận không cao, nhưng tốc độ phân tán lô hàng là rất nhanh, lô hàng vẫn được đảm bảo và bán đi một cách nhanh chóng." Người đàn ông béo nghĩ như vậy.

Từ Lạc ơi Từ Lạc, ngươi định xây dựng một mạng lưới buôn bán tập đoàn, người đúng là một kẻ quá tham lam......

Nhìn dáng điệu như vậy nhưng lại là lão đại, tự nhiên vì 300 tệ mà bị một gậy đập cho chết!

"Anh Từ, anh tới nhìn xem, nhóm hàng này chất lượng như thế nào."

Người đàn ông mập mở túi giấy dầu phía trên xốc lên,

Và sau đó khuôn mặt của Chu Trạch tỏ vẻ rất kinh ngạc,

Bởi vì những thứ mà anh thấy đó không phải là chất độc, mà đó là những cuốn sách và những chiếc đĩa CD.

Chẳng lẽ chất độc được chứa trong những cuốn sách à?

"Anh Từ, theo như lời của những người cùng làm ăn, lô ăn này rất dễ kiếm, những chiếc đĩa này điều là những bộ phim nổi tiếng trên màn hình, tôi còn đặc biệt sao chép thêm một vài**** vào, những cuốn sách này là câu chuyện về tiểu thuyết tình yêu, là những tác phẩm bán chạy nhất trên thị trường.

Ngoài ra, còn có Bạch Khiết hậu truyện hai mươi bộ 200 vạn chữ, rất nhiều tuyến dưới đã đặt trước, không lo không bán được."

"Ngươi nói hàng chính là những cái này?" Chu Trạch hỏi hắn.

"Đúng vậy?" Gã mập sửng sốt, "Chỉ những thứ này thôi anh."

Thất vọng,

Rất thất vọng,

Vô cùng thất vọng,

Đồng thời cảm thấy xấu hổ,

Sau tất cả, Từ Lạc vẫn là Từ Lạc, anh ta vẫn tiếp tục phân tán truyện về Bạch Khiết cho các cửa hàng bán sách.

Mà còn viết 200 vạn chữ hậu truyện,

Hắn rốt cuộc là khá rảnh rỗi......

"Tôi có thể rút ra được bao nhiêu tiền?" Chu Trạch mở miệng hỏi, "Tôi định không làm nữa."

Hợp tác kinh doanh đầu tư vào tiền gốc.

"Cái gì? Anh Từ, anh định rút lui ư?" Gã mập có chút không muốn,"Hiện tại ta chỉ cần chờ tiền về, anh định không làm nữa?"

"Ừ, chuyện này làm ăn không mang giá trị cao lắm và không lương thiện lắm, tôi không muốn làm nữa."

Chu Trạch nói rất nghiêm túc, anh không muốn mạo hiểm chút nào, đặc biệt trước khi kết thúc cuộc sống, anh không muốn có thêm một cơn lốc xoáy nào nữa.

"..." mập mạp.

"......" Người đàn ông mặc áo quân đội.

"Anh Từ, anh có ý thức rất cao, tôi rất ngưỡng mộ anh, ban đầu, anh hãy tham gia chơi cổ phiếu..."

Người đàn ông mập mở rộng bốn ngón tay, nói: "hai vạn tệ."

"Hai vạn thì hai vạn, tôi sẽ đưa tiền, nó không liên quan đến tôi." "Chu Trạch không muốn quan tâm đến những điều này, có thể hai vạn, trước mắt đã giải quyết một vấn đề cấp thiết.

"Được rồi, hai vạn vẫn còn ở chỗ tôi." Người đàn ông mập gật đầu, đi lấy tiền.

Khoảng mười lăm phút sau, anh ta đã có hai vạn và bắt đầu trở lại thành phố.

Anh ta không trở về tiệm sách, mà đi thẳng đến cửa hàng thiết bị điện và bỏ ra một vạn để mua một chiếc tủ đông lạnh, tủ này thường được các thương gia sử dụng để lưu trữ các sản phẩm như thịt và thiết bị này cũng khá cao cấp, Chu Trạch sẵn sàng bỏ tiền để mua, dù sao cũng phải dựa vào nó để ngủ, như vậy sẽ không xảy ra sự cố gì.

Người chủ bán hàng rất nhiệt tình, cử một chiếc xe tải nhỏ vận chuyển chiếc tủ lạnh đưa đến cho Chu Trạch......đặt tại tiệm sách.

Lái xe theo Chu Trạch đưa chiếc tủ lạnh đến cửa tiệm sách, còn có chút ngạc nhiên.

"Ông chủ, tại sao lại đặt chiếc tủ đông lạnh này ở trong tiệm sách chứ?" người lái xe hỏi.

Chu Trạch đưa cho anh một điếu thuốc, "Kinh doanh không tốt lắm, nên định bán chút hải sản."

Người vận chuyển lấy điếu thuốc và rời đi, dù sao hàng cũng đưa đến, những chuyện khác cũng không cần quan tâm lắm.

Trong tiệm sách có một tầng hai nhỏ, ban đầu nó được dùng để chất đống sách, sau đó được Chu Trạch thu dọn và đặt tủ lạnh vào, nhìn vào "giường mới", Chu Trạch cũng an tâm hơn.

Từ tầng hai, Chu Trạch phát hiện có một người trong hiệu sách của mình, đó không phải là khách, "vợ" của mình.

Bác sĩ Lâm đang cầm trong tay một quyển tạp chí, thấy Chu Trạch đi xuống, có chút nghi ngờ hỏi:

"Anh làm gì bận rộn ở phía trên đấy?"

"Sắp xếp lại hàng hóa." Chu Trạch nói cho qua.

"Tôi đã tan làm." Bác sĩ Lâm nói.

"Ừ." Hôm nay tôi không ngủ ở nhà...

"Bé gái đã tỉnh dậy." Bác sĩ Lâm nhìn chằm chằm vào Chu Trạch, "Ba của cô bé muốn mời cả khoa của tôi đến ăn cơm, tại khách sạn lớn của thành phố, anh cũng nên cùng đi với chúng tôi."

"Tôi đi làm cái gì."

"Cô bé kia tỉnh dậy một mức cứ gọi chú ơi." Bác sĩ Lâm tò mò hỏi anh, "Anh đã gặp cô bé trước đó à?"

"Khi mọi người hôn mê, họ cũng có những nhận thức." Chu Trạch tiếp tục bịa chuyện, "Khi tôi cứu cô ấy, chắc cô bé đã cảm nhận được."

"Đi không?" Bác sĩ Lâm hỏi.

"Không đi." Chu Trạch lắc đầu, "Tôi không muốn ăn, một chút cũng không muốn."

Bác sĩ Lâm gật đầu, không tiếp tục cưỡng buộc, cô dường như sẵn sàng đi, nhưng lại dừng lại khi bước đến tiệm sách, "Đêm nay, anh không về nhà sao?"

Lại quay trở lại vấn đề cũ,

Về nhà tôi với cô cũng không có ngủ chung với nhau...

Cho nên, Chu Trạch quyết đoán trả lời:

"Hôm nay tôi không về, có một chút việc bận."

Ừ, mặc dù việc kinh doanh của cửa hàng đã bị bỏ rơi.

Bác sĩ Lâm do dự một chút, không ép buộc, từ trong chiếc túi lấy ra chìa khóa xe chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này,

"Bịch" một âm thanh vang lên,

Bác sĩ Lâm xoay người lại thì thấy "chồng mình" đã ngã quỵ trên giá sách, sau đó lăn xuống đất.

"Anh bị làm sao vậy?" Cô lập tức đi tới hỏi xem Chu Trạch bị gì.

Chu Trạch chỉ cảm giác mắt mình bắt đầu hoa lên, không thể tập trung được, lồng ngực của anh đập liên hồi và đôi chân thì mềm nhũn ra, vừa mới như đã giẫm nát lên bông vậy, anh ta hình như đã giảm cân:

"Đói đến chóng mặt..."

Chu Trạch đáp.

Anh,

Mấy ngày nay chưa ăn cơm.

,

Cuốn sách đã phát hành được năm ngày, cuốn sách thứ hai cũng mới ra cùng thời kỳ!

Phân loại tâm linh, ngoài danh sách vé hàng tháng không thể vào khung Vip thì những danh sách khác chúng tôi đều đứng đầu!

Hôm qua, đứng vị trí thứ hai trong doanh số hàng ngày! Hôm nay thì lên thứ mười một!

Là một quyển sách với ba vạn chữ không có vào khung vip của sách mới,

Anh em,

Kiêu ngạo!