Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 44: Bác sĩ Chu Trạch!

"Không được, cô phải tiếp tục vượt qua giới hạn…!"

"......" Lâm bác sĩ.

Lâm bác sĩ môi đỏ khẽ nhếch lên, cô có chút không biết làm sao, không hiểu rõ ràng cho lắm.

Là "chồng" mình không tha thứ cho mình sao?

Hay là, "chồng" mình muốn chuyện này để chụp mũ tình huống?

Lâm bác sĩ áy náy nên lựa chọn thỏa hiệp, kỳ thật, theo như hai cái điều kiện cô ra, chỉ cần đối phương không ngốc thì nhất định sẽ lựa chọn cái thứ hai.

Thứ nhất là cầm 100 vạn thêm cái tiệm sách đang làm ăn lỗ lã,

Cái thứ hai, có được người cô, mà còn có thêm 100 vạn, của cải của cô?

Huống hồ, cô cũng không phải phú bà.

Nhưng mà, đối với Chu Trạch, anh ta lại chọn một cục diện khó khăn.

Lão tử bận việc hơn nửa ngày, kết quả cô nói muốn tôi quên, cam chịu số phận chung sống cùng với Từ Lạc cái tên khốn kiếp sinh sống sao?

Chu Trạch không có muốn tình huống này xảy ra,

Vốn anh ta cũng là người khác rồi, vui thích,

Cảm giác thành tựu Biu Biu Biu,

Hiện tại trở nên như này, cũng không phải tốt đẹp chỉ vậy.

Chu Trạch đưa tay chỉ mặt đất, chân thành mà nói:

"Tôi không phải Từ Lạc, tôi là Chu Trạch."

Lâm bác sĩ ngây ngẩn cả người,

Hai người trầm mặc một hồi lâu,

Cuối cùng, Lâm bác sĩ thở dài, nói:

"Mặc kệ anh lựa chọn cô gái kia, tôi cũng thừa nhận tôi có lỗi với anh, nhưng anh cũng không nên đùa cợt tôi như vậy, hoặc là, trong lòng anh có oán giận, đúng không?"

Chu Trạch nhún vai, "Tôi thật sự là Chu Trạch, tôi đã bị tai nạn xe cộ chết rồi, nhưng không giải thích được tại sao lại tỉnh dậy, đi đến trên người chồng cô. Tôi không biết cô bình thường có xem tiểu thuyết kịch không, tóm lại xảy ra chuyện như thế này rất hiếm thấy."

"Anh nói cái gì...Chính là cái gì." Lâm bác sĩ phụ họa nói.

Nhưng Chu Trạch rõ ràng, nghĩ rằng cô ấy sẽ cho anh một liều thuốc tâm lý, miễn cưỡng thêm chút, sẽ mang anh dem vào bệnh viện tâm thần.

Xa xa, âm thanh xe cảnh sát truyền đến, tòa cao ốc bệnh viện bên kia cũng lập tức sôi nổi.

"Tôi đi nhìn xem." Lâm bác sĩ đứng lên, ý định gạt bỏ chuyện mình sang một bên, dưới cái nhìn của cô, chồng mình chịu một đả kích không nhỏ.

Nhưng chính vì vậy, mà trong lòng của Từ Lạc sinh ra nhiều áy náy.

Vẫn đang nghe lén chờ khi Lâm Vãn Thu đi rồi, nữ thi mới đi tới sau lưng Chu Trạch, nói:

"Ông chủ, vì cái gì mà cô ấy nhìn anh là nấm móng?"

"Hay là để cô ấy nhìn xem cô có phải không mát?" Chu Trạch hỏi ngược lại.

Nữ tử thi cong miệng lên, nói: "Dường như cũng không phải không được, tay cô với tới sờ một chút, cũng nên đã hiểu."

"Tôi muốn duy mỹ một chút." Chu Trạch nói, "Tận lực thả lỏng một chút."

"Sĩ diện khác người." Nữ thi lúc này bạo gan một chút trêu đùa ông chủ nhà mình.

"Đúng, chính là sĩ diện, lúc trước còn cùng tiểu thư khuê các hẹn hò, lúc đó chẳng phải sĩ diện cãi láo sao?" Chu Trạch duỗi lưng một cái, "Đi, theo tôi đi vào."

"Đi bệnh viện?"

"Nói nhảm, bên kia có chuyện lớn như vậy, nhất định là có sự cố lớn, người bị thương cũng không ít, các bác sĩ cấp cứu không đủ. Những bác sĩ thực tập kia nhất định không đủ kinh nghiệm, không thể ứng phó được cục diện này."

Chu Trạch nói xong cùng với nữ thi đi vào bệnh viện, Sau đó trực tiếp đi vào phòng y tế thay quần áo.

"Thế nhưng ông chủ, chuyện đó và anh có quan hệ gì?"

Chu Trạch lựa chọn một chiếc áo trắng phù hợp với dáng người của mình, sau đó đeo khẩu trang vào,

"Tôi đời trước chính là một bác sĩ, Lâm bác sĩ lúc đó chính là thực tập sinh."

"Khà khà, thầy trò yêu nhau." Nữ tử thi cũng khoác một chiếc áo màu trắng, kèm theo một chút kích động nói: "Ông chủ, tôi phải làm gì?"

"Cho ta cái BgM." Chu Trạch kéo bao tay nói.

"BgM?" Nữ tử thi sửng sốt.

"Bởi vì tôi muốn bắt đầu trang bức."

Chu Trạch hít thở thật sâu, sau đó thở ra,

Cảm giác quen thuộc,

Tôi đã trở về.

......

"Bác sĩ, bác sĩ, hãy giúp đỡ con trai tôi, xem nó có bị làm sao không?" Một người phụ nữ đang cùng với y tá bế theo một đứa trẻ hỏi.

"Đừng vội, tôi đi gọi bác sĩ."

Nữ y tá có chút gấp, công trình kiến trúc có sự cố, nên có rất nhiều người bị thương, bác sĩ phụ trách đều đang tiến hành giải phẫu.

Lúc này, Chu Trạch đi tới, theo sau là cô y tá mặc áo trắng Bạch Oanh Oanh.

"Anh là?" Nữ y tá có chút kinh ngạc nhìn Chu Trạch, không nhận ra người bác sĩ này, bệnh viện nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, nhưng ít nhất cũng nhớ hết mặt khi gặp nhau.

Chu Trạch không để ý tới ánh mắt của y tá, trực tiếp đến trước mặt của đứa trẻ mười lăm tuổi.

"Bác sĩ, hãy xem con trai tôi, nhanh lên đi." Người phụ nữ có chút kích động, có thể không nhìn ra bác sĩ trước mặt là ai.

Đứa trẻ đã đến rất lâu, nhưng không có bác sĩ đến khám, nên rất sốt ruột, đứa trẻ cũng không ngừng kêu la.

Chuyện này cũng bình thường,đây là điều rất bình thường, hiện nay nguồn lực y tế rất eo hẹp, ở các thành phố thông thường đều như vậy, càng không nói đến những bệnh viện lớn ở một số thành phố như Bắc Kinh Thượng Hải Quảng Châu, nếu không có cơ chế phù hợp chuỗi đăng ký trong ngành sẽ sụt giảm không có được nguồn nhân lực mong muốn.

Chu Trạch đưa tay để lên đầu đứa trẻ, miệng vết thương mũ nồi phía bên phải gần lỗ tai.

"Không sao, miệng vết thương rất nhỏ, đừng khóc." Chu Trạch đối với đứa trẻ nói.

"Này..." Người phụ nữ sửng sốt một chút, cái này đã xong?

Sau đó nói: "Nhưng tại sao nó lại ra nhiều máu như vậy?"

"Bộ phận đầu người chính là nơi nhiều máu, chỉ cần một vết thương nhỏ sẽ chảy khắp mặt, nhìn thì nghiêm trọng lắm nhưng thực tế không sao."

Chu Trạch đưa tay chỉ y tá,

"Trước tiên hãy đi xử lý vết thương nạn nhân một chút."

"Ách..được." Nữ y tá gật đầu, cô chỉ có thể nghĩ đây là bác sĩ.

Bởi vì thời điểm này sẽ không có người thường nào mặc áo bác sĩ đi vào.

Đúng lúc này, những nhân viên khiêng cáng cứu thương từ trong thang máy đi ra, bên cạnh có một bác sĩ thực tập, nhìn có vẻ rất khẩn trương.

Chu Trạch lập tức đi qua, hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Bản năng thực tập sinh trả lời "Sư phụ": "Người bệnh mất hết ý thức."

Ánh mắt Chu Trạch ngưng đọng, lập tức ngồi xuống bên cán bệnh nhân hét đẩy vào phòng hồi sức tim.

"Nhanh, đẩy vào phòng cấp cứu!"

Lúc này, những nhân viên cùng y tá nhanh chóng đẩy xe cứu thương vào trong, lối đi nhỏ nhưng có nhiều người bệnh nên chỉ có thể vội vàng nhường đường.

"Những người phía trước tránh đường!" Chu Trạch hô.

Vừa mới xử lý xong một ca bị thương Lâm bác sĩ xoa xoa mồ hôi trên trán đi ra, nhìn Chu Trạch ngồi chồm hổm trên xe cáng thương để làm phục hồi tim, cả người sửng sốt.

Sau đó lập tức chạy đến bên cạnh,

Anh ta cũng đến cùng,

Nơi này chính là bệnh viện!

Đến phòng cấp cứu, Chu Trạch trực tiếp ra lệnh: "Đẩy giúp xe, chuẩn bị bình khí quản chọc vào!"

"Vâng." Thực tập sinh lên tiếng, xung quanh mấy y tá thực tập cũng trả lời, cũng liền làm theo mệnh lệnh.

Bọn họ giúp nhau đều nghĩ anh ta chính là bác sĩ mới, trên thực tế đây là hiểu lầm lớn, đương nhiên, tình huống khẩn cấp, cộng thêm ngữ khí của Chu Trạch quả thật làm cho người khác không nghĩ là

"bác sĩ giả."

Chu Trạch đứng bên giường bệnh, tự mình chọc bình vào quản,

Song đưa tay về phía bên trái mép mở ra: "Rút đạo tia."

"Vâng." Nữ y tá lập tức đem đồ vật đưa tới cho Chu Trạch.

Chu Trạch hướng về bác sĩ thực tập nói: "Nghe vị trí."

"Được."Bác sĩ thực tập lúc trước rất khẩn trương nhưng lúc này cũng không khẩn trương lắm, bác sĩ trẻ tuổi hầu hết đều như vậy, kỹ thuật vượt qua thử thách, nhưng đích thực không thể một mình đảm đương nhiệm vụ, chỉ thích hợp nghe theo chỉ huy là làm việc thôi.

Hắn mang ống nghe bệnh, bắt đầu nghe vị trí, rồi nói với Chu Trạch: "Vị trí bình thường."

Chu Trạch gật đầu, nói: "Thay người, tiếp tục đè."

"Vâng."

Một y tá lập tức thay thế tiếp tục làm công việc phục hồi tim.

Thời điểm này y tá nhìn vào màn hình bên cạnh, cả kinh nói: "Người bệnh thất rung rẫy."

Chu Trạch ngẩng đầu. "Chuẩn bị trừ rung động."

"Hiểu rõ."

Bác sĩ thực tập lấy kéo cắt bỏ y phục trên người bệnh nhân, Chu Trạch thay thế y tá tiếp tục phục hồi tìm, đồng thời nói:

"Nạp điện 200 tiêu."

"Rõ." Nữ y tá chuẩn bị tốt, sau đó nó: "Nạp điện xong."

Lúc này, Lâm bác sĩ vén rèm đi đến, trông thấy hình ảnh tổ chức cấp cứu kia.

Không sai, là Từ Lạc, là chồng của mình.

Lâm bác sĩ đưa tay chỉ vào chu Trạch, cô rất phẫn nộ, không biết cuối cùng chồng mình có vấn đề gì, anh ta tự nói mình là Chu Trạch, mình nghĩ anh ta đã bị động kinh, nhưng cũng không được phép đem tính mạng bệnh nhân ra đùa cợt!

"Chuẩn bị phóng điện, tránh ra!" Chu Trạch nhắc nhở đối với những người xung quanh, sau đó nhìn chằm chằm liếc nhìn Lâm bác sĩ.

Lâm bác sĩ run lên, một loại cảm giác quen thuộc lan khắp người cô,

Hình ảnh quen thuộc,

Giọng nói quen thuộc,

Tác phong quen thuộc,

Ở thời điểm này, cô không thể nói ra lời nào được.

Lần đầu trừ rung, Chu Trạch tiếp tục phục hồi tim, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.

Nhưng tình huống không có chuyển biến tốt, Chu Trạch nói: "Lại một lần nữa, nạp 200 Jun!"

"vâng." Nữ y tá chuẩn bị, sau đó nói: "Nạp điện hoàn tất."

"Tránh ra."

Chu Trạch lại một lần nữa nhắc nhở tiến hành trừ rung.

Điện giật, cả người bệnh nhân rung động một chút.

Bác sĩ thực tập bên cạnh tiếp tục làm phục hồi tim,

Chu Trạch nhìn màn hình, có biểu hiện khôi phục bình thường.

"Khôi phục công suất, kéo điện tâm đồ." Chu Trạch nói với bác sĩ thực tập kế bên.

"Được."

Thực tập sinh ngay lập tức đi chuẩn bị, sau đó đem báo cáo điện tâm đồ đưa cho Chu Trạch.

Chu Trạch nhìn thoáng qua, nói: "Cấp tính tâm ngạnh, liên hệ với nội tâm khoa, chuẩn bị máy Pci."

"Được, hiểu rõ." Thực tập sinh lau mồ hôi, thở một hơi nhẹ nhõm.

Chu Trạch lúc này từ phòng cấp cứu đi ra,

Lâm bác sĩ đứng ngay ở bên ngoài, nhìn anh, mang theo chút hoài nghi, không dám tin, kèm theo chút kích động, đồng thời, cũng có chút sợ hãi.

Chu Trạch trực tiếp quát lớn:

"Đứng đó thất thần làm gì, nhiều người bệnh như vậy, còn không mau đi cứu!

Muốn khóc hay muốn sợ thì hãy đợi chút nữa trở về giường mình ôm búp bê mà khóc."

Lâm bác sĩ lúc này khóc lên,

Lúc trước hắn,

Cũng dùng thái độ như vậy mà giáo huấn mình.

Sau một hồi,

Lâm bác sĩ trực tiếp xông đến, hai tay ôm lấy Chu Trạch, dán mặt mình trực tiếp lên ngực Chu Trạch.

Chu Trạch ngây ngẩn cả người,

Anh ta dự đoán rất nhiều điềui thẳng thắn của Lâm bác sĩ,

Sợ hãi?

Tan vỡ?

Sợ hãi?

Nhưng duy chỉ có hình ảnh này anh không ngờ tới,

Khó dạy,

Cái này là yêu thương nhớ nhung sao?

Cái này có ổn không?

Chu Trạch vẫn luôn rất ngạc nhiên, mình lúc trước sống độc thân không có để ý một người nào không biết tại sao lại có thể thu phục được trái tim bác sĩ Lâm, người vẫn còn là một cô bé dễ thương.

Hiện tại dường như cô ấy đã hiểu được một chút,

Lâm bác sĩ không mắc hộ chứng Stockholm ( thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc)?

Giáo huấn, mắng chửi, ngược lại cô ấy sẽ thích mình?

Tuy nhiên, loại bệnh này phụ nữ cũng sẽ dễ tiếp nhận tình cảm dễ dàng hơn so với người bình thường, có thú vị không?

Khà khà;