Phong Vân

Chương 3: thế giới mới

Trong căn phòng thoang thoảng hương lan nhẹ, ánh sáng ấm áp chiếu qua khe cửa. Thịnh Hân mở đôi mắt, nhíu mày bởi ánh sáng xung quanh. Cửa phòng mở ra, một thiếu nữ tầm 16 tuổi bước vào.

-Thiếu chủ. A. Không phải là Phách Linh vương. Người tỉnh rồi-. Thiếu nữ nói rồi từ từ bước tới bên nàng.

-Ngươi là A Lan.- Nàng tự thốt ra. Dù nàng chẳng quen người trước mặt. À nàng không quen nhưng cơ thể này lại biết.

Nàng cũng dần hiểu được tình huống của bản thân. Nhưng nàng không ngạc nhiên, không vui vẻ hay đúng hơn nàng chẳng có cảm xúc gì. Hiện tại nàng cần sống ở đây. Rồi tìm em gái nàng. Chỉ thế thôi. Nên:

-Ngươi có phải là kẻ trung thành?. Nàng hỏi.

-Xin người hãy tin nô tỳ. Người là người cứu em thoát khỏi Quỷ Lệ nhai. Là chủ nhân xuất em. Dù người có giết em thì em sẽ mãi trung thành với người. A Lan hoảng hốt, sợ hãi nói. Nàng ấy từng là nô lệ sống trong bóng tối, bị đánh đập, nhục mạ. Nhưng chủ nhân đã cho nàng ánh sáng, cứu nàng thoát khỏi nơi đó.

-Được. Ta tin ngươi. Vậy hãy trả lời tất cả những gì ta hỏi. Không được thắc mắc. Nàng nói. Nàng tin vì biểu cảm ấy sẽ không lừa nàng. Nàng đã thấy rất nhiều kẻ lừa lọc. Nàng tin nhận định của mình.

"Vâng". Rồi nàng ấy kể cho nàng biết về thế giới mới này.

Đây là Huyễn Thiên thế giới. Có ba đại lục: Chân Nguyên, Lục Phiến, Tuyết Vân. Nơi này thuộc Chân Nguyên đại lục, nằm ở phía bắc đại lục. Tách biệt với thế giới bên ngoài qua Thiết Liên Trùng vực. Bởi các dòng linh khí xung khắc, hỗn độn. Thế giới này tôn sùng cường giả. Người thức tỉnh gọi là Nguyên Linh sư. Họ tự luyện thiên khí, tinh phách. Còn một số thiên tài có thêm nguyên hồn.

Còn nàng là Mục Lan Thịnh Hân. Còn gái của thánh chủ. Sức mạnh lúc đó của nàng là thức tỉnh truyền thừa. Truyền thừa là nhận một phần nguyên hồn lực của người đi trước. Những người cùng chung dòng máu, tương thích nguyên hồn mới có thể thức tỉnh. Truyền thừa nàng nhận là Phách Linh nguyên hồn. Đó là truyền thừa của thánh tôn người lập ra Vạn Quỷ, và trở thành thần.

-Phách Linh thiên vương. Chủ thượng gọi ngài đến đến Thức Linh điện. Một nữ nhân tầm 31 tuổi tuy rằng cúi đầu kính cẩn nhưng khí chất trang nghiêm.

-Được. Ta đã biết.

Nàng đứng dậy bước ra căn phòng. Nhìn bầu trời xanh rộng lớn với ánh mắt kiên định. Nàng không tin vận mệnh. Nhưng nếu nó tồn tại nàng sẽ phá hủy nó mà tự định đoạt số phận của mình.