"An Nguyên, đã lâu không gặp." Xa Vân Hề ôn nhu chào hỏi, trước mắt là một người đàn ông thanh lịch. Nhiều năm như vậy, hắn vẫn anh tuấn, hiện tại càng thêm chính chắn. "Đã lâu không gặp, Hề Hề." Phạm An Nguyên cười khẽ nhìn Xa Vân Hề, trong đôi mắt mang phần tình cảm khác. Sáu năm không gặp, gặp lại lần này cả hai đã không còn thân phận như trước. Sáu năm qua, có thể hòa tan không chỉ là tình cảm mà còn có thể hòa tan cả hồi ức. "Anh cũng tới đây tham gia sao?" Tháng trước ở trên đường, trên màn hình nói hắn ở đây diễn tấu, hẳn là vừa diễn xong. Xa Vân Hề đã buông bỏ quá khứ, tuy rằng vẫn chưa triệt để, lòng vẫn nhói đau. Vết thương cho dù có kết vẩy nhưng nếu chạm đến vẫn còn cảm giác nhức nhói. Trước đây đã từng tưởng tượng cảnh hai người gặp lại nhau, liền như vậy không hẹn mà gặp, Xa Vân Hề lại thấy thoải mái rất nhiều. Tình yêu đã không còn, lưu luyến nữa chỉ là quả đắng, hà tất chấp nhất. "Ừ, chỉ là không nghĩ tới có thể gặp em ở đây." Phạm An Nguyên nhìn cô gái mình đã từng yêu, qua nhiều năm nàng vẫn như trước, không có thay đổi gì, liệu tình yêu có còn hay không? Nhớ năm đó mình theo đuổi nàng một phen khổ cực, thời gian yêu nhau kéo dài 2 năm. Bởi vì mình từ bỏ, hiện tại lại đi đòi hỏi có phải là đã muộn. Nàng không phải người thích chờ đợi, bên cạnh nàng có phải đã xuất hiện người nào đó thích hợp rồi hay không? Phạm An Nguyên sáu năm qua mỗi giờ mỗi khắc đều Xa Vân Hề, năm đó nàng vô duyên vô cớ biến mất. Chính mình tìm đã lâu, cho rằng là tại mình nói lời chia ta nên nàng mới sẽ rời đi. Nhiều năm như vậy tìm kiếm, từ đầu đến cuối không phát hiện được dấu chân của nàng. Chính mình vẫn chấp nhất đến cùng là tại sao, giờ khắc này gặp gỡ, lẽ nào là ông trời thông cảm sự khổ cực của mình mà mang nàng tới bên cạnh mình? Tình yêu còn không? Năm đó bản thân mình đã phạm vào sai lầm, nàng có thể tha thứ sao? Nhìn Xa Vân Hề nụ cười hồn nhiên, Phạm An Nguyên trong lòng không nói ra được thống khổ. Hắn không thích nụ cười của Xa Vân Hề lúc này, nụ cười ấy bên trong không có hình bóng của hắn. Cùng Xa Vân Hề hai năm, hắn rất rõ nàng. Nàng đối với người xa lạ vĩnh viễn biểu thị đều là ôn nhu, không nhiều nhiệt tình, cũng sẽ không mang theo thêm một phần tưởng nhớ. "Tôi cùng quản lí công ty đến đây, tôi còn có chuyện phải đi." Xa Vân Hề trong lòng khó chịu, đối mặt với Phạm An Nguyên tuy không yêu say đắm như trước đây, nhưng vẫn rất khó xử không muốn cho ai nhìn thấy. Dù sao cũng đã chia tay, cuộc đời của mình vì hắn mà bị hủy. Sự tình không phải hắn làm, nhưng cùng hắn có quan hệ. Một là đã làm tổn thương con tim của nàng, hai là đã phá hủy giấc mơ của nàng, nàng còn có thể lấy thái độ gì để chời đợi vào một tình yêu đã chết. "Được rồi, tạm biệt, anh ở thành phố này, có thời gian chúng ta uống ly cà phê đi." Phạm An Nguyên muốn giữ lại tình cảm này, sáu năm qua hắn đã gặp nhiều phụ nữ, nhưng không có người nào khiến hắn yêu, cho dù vừa mắt cũng chưa xuất hiện, tình cờ nằm mơ, vẫn là mơ thấy bóng dáng hạnh phúc của Xa Vân Hề. Hắn lúc trước đầu óc đần độn rồi mới đưa ra lời chia tay, hắn lúc trước nhu nhược, năng lực bảo vệ người yêu của mình một chút cũng không có. Có phải vì vậy đã làm tổn thương đến nàng rất nhiều rồi không. Nàng đã từng như thiên sứ lạc xuống trần gian, mỗi phím trắng đen nàng đánh lên như linh hồn của nàng vậy, hòa nhập cộng hưởng vào nhau, khiến người ta nghe xong cảm giác tâm hồn thư thái, nhẹ nhàng. "Em gái của ta không có thời gian cùng anh tán gẫu uống cà phê." Nhìn cái người không xứng đáng làm đàn ông, Xa Hựu Hề không còn bình tĩnh nữa. Từ lâu trong đôi mắt toát ra lửa đỏ, tỏ rõ sự phẫn nộ làm cho nàng mất đi bình tĩnh vốn có. Xa Hựu Hề không nghĩ tới lại gặp phải người đàn ông này ở đây, lúc trước vốn đã muốn tiêu diệt hắn, nếu không phải em gái mình ngăn cản, mình sẽ không mềm lòng mà chỉ đoạt công ty của cha hắn. Nghĩ đến em gái mình ở phòng cấp cứu máu me khắp người, đó đối với Xa gia là một ác mộng. Xa gia liều mạng bảo vệ Hề Hề, lại vì người đàn ông này đến sinh mạng suýt chút nữa cũng không còn. Em gái mình từ nhỏ đã coi đàn dương cầm như tính mạng, thời điểm ra khỏi phòng cấp cứu, em ấy đã không còn có thể đánh lên những ca khúc yêu thích nhất. Từ đó, ở trong nhà, đàn dương cầm trở thành vật cấm kỵ. Bộ đàn dương cầm em ấy yêu nhất, hiện tại ở phòng chứa đồ đã sáu năm nay, sáu năm qua, mẹ mỗi lần đi lau đàn đều khóc thật nhiều. Mẹ tự trách chính mình, làm mẫu thân không bảo vệ được cho con gái của mình, để con gái của mình mất đi giấc mơ, trong lòng bà hết sức hổ thẹn. Sáu năm qua, người ở Xa gia đều cẩn thận từng li từng tí một, mỗi người không ai muốn nhắc đến quá khứ. Cho dù bất cứ thứ gì có quan hệ đến đàn dương cầm đều giấu đi, những giải thưởng từ lâu trở thành lãng quên trong góc nhà. Một người không có ước mơ, cuộc sống em ấy còn ý nhĩa gì. Không thể nào tưởng tượng được nếu như mình cũng có một ngày không chạm được đến máy ảnh, hoặc không còn nghe đước tiếng lách tách bấm máy ảnh, mình sẽ làm sao sống sót ngày tháng còn lại? Nếu như thật sự biến thành như vậy, mình tình nguyện chết đi, cũng không muốn tiếp tục quãng đời còn lại. Nghe xong Xa Hựu Hề, Phạm An Nguyên xoay mặt nhìn. Vừa rồi cùng Xa Vân Hề nói chuyện, quên rằng bên cạnh nàng còn có một người khác. Vị nữ nhân xinh đẹp này cùng Xa Vân Hề có mấy phần tương tự. Nghe nàng nói, Xa Vân Hề là em gái của nàng, các nàng là tỷ muội sao? Phạm An Nguyên nhìn nữ nhân này có chút quen mặt, dường như đã gặp nơi nào rồi? Nhìn cả người trên dưới ăn mặc là biết nàng ta xuất thân bất phàm. Nếu như đúng là tỷ muội, cách ăn mặc của Xa Vân Hề giờ khắc có vẻ hơi chênh lệch. Lúc trước cùng Xa Vân Hề hẹn hò, vẫn luôn cho rằng nàng xuất thân trong gia đình bình thường. Bởi vì nàng thỉnh thoảng ra ngoài làm thêm, hàng năm học phí cũng là dựa vào học bổng trường học. Nhưng bây giờ, hoàn cảnh này khiến hắn ngạc nhiên. "Cô là..." Phạm An Nguyên ấp úng hỏi. "Tôi là chị của Xa Vân Hề, Xa Hựu Hề, nhị tiểu thư của Xa gia, em gái của tôi là tam tiểu thư của Xa gia." Xa Hựu Hề nói vẻ mặt mặt cực kỳ nghiêm túc, trong lòng nàng đang có lửa. Nhìn thấy người đàn ông này, nàng muốn đến đòi mạng của hắn. Phạm An Nguyên vừa nghe Xa Hựu Hề giới thiệu, trong lòng hơi hồi hộp một chút. Chỉ cần nhắc tới Xa gia, ở cái thành phố này ai mà không biết đến tập đoàn Hân Duyệt. Chỉ cần nói đến Xa gia, mọi người liền nghĩ đến Hân Duyệt, tập đoàn vang dội cả một góc trời. Mờ mịt nhìn Xa Vân Hề và Xa Hựu Hề, Phạm An Nguyên bắt đầu hoài nghi mình có phải là nghe lầm. Xa gia tam tiểu thư, ở đại học lại dựa vào học bổng mà sống sao? Xa gia tiền có thể đứng hàng phú hào thế giới, vì sao lúc Xa Vân Hề học đại học lại cực khổ như vậy? Trong lòng thật nhiều nghi vấn, hắn không biết nên làm gì. Hắn yêu nữ nhân này hai năm, thân phận nàng hiển hách như vậy mà hắn không hề hay biết, vẫn cho rằng nàng là cô cô bé lọ lem. Hắn chia tay nàng cũng là vì người trong nhà hắn ghét bỏ gia cảnh của Xa Vân Hề. Bây giờ nhớ lại chuyện xưa, thật không thể nghĩ thông suốt. Sáu năm trước, công ty của cha hắn đóng cửa bởi vì thiếu nợ, đâu đâu cũng có người tìm đòi nợ, sau đó trốn ra nước ngoài. Sự nghiệp của hắn lúc ấy vừa khởi đầu, nhưng dù thế cha ở nước ngoài cũng không thể phát triển nên mọi việc đều trông nhờ vào sự tiếp tế của hắn. Sáu năm trước, cô gái hắn yêu thì biến mất, cha hắn trong một đêm trở nên trắng tay còn thua cả ăn mày. Chỉ trong một tháng, cuộc đời hắn biến hóa đến long trời lở đất. Giờ khắc này biết thân phận của Xa Vân Hề, hắn thật hiếu kỳ đi. Xa Vân Hề đàn dương cầm so với hắn còn giỏi hơn, vì sao sáu năm nay nàng đột nhiên biến mất, cũng không còn xuất hiện trong giới âm nhạc? "Hề Hề, đây có thật không?" Phạm An Nguyên muốn xác định lại lần nữa, hắn không muốn lần thứ hai tự biến mình thành đứa ngốc. Lúc trước từ bỏ người mình thương nhất, hắn đã đủ ngu ngốc rồi, nếu như không làm rõ được thân phận của nàng, hắn làm sao theo đuổi nàng lần thứ hai? "Ân, xin lỗi, lúc trước không có nói cho anh biết." Xa Vân Hề sở dĩ không nói cho hắn, là bởi vì không muốn bởi vì thân phận của mình mang áp lực đến cho hắn, hắn có lòng tự ái của nam nhân, thân phận của hai người cách xa rất lớn, tương lai nếu sự nghiệp phát triển thì người ta sẽ nói hắn dựa dẫm vào thế lực của Xa gia mới sẽ có thành tựu như vậy. Quá khứ đã qua, Xa Vân Hề không muốn nhắc lại. Đã không cách nào thay đổi, cần gì phải suốt ngày vạch trần vết sẹo kia, làm cho tất cả mọi người đều thống khổ. Phạm An Nguyên sững sờ nhìn Xa Vân Hề, nàng xin lỗi là chân thành. Có lẽ nàng vì biết tính cách của hắn mới làm như vậy. "Không có chuyện gì, đã qua rồi. Nhìn thấy em hiện tại rất tốt, anh cũng yên tâm." Nở nụ cười tao nhã trả lời. Cô gái này vì hắn đã làm bao nhiêu chuyện, còn hắn đã vì nàng được cái gì? Thời gian qua hắn đã không ngừng tìm kiếm nàng. Do hắn quá yến hèn nên không giữ được tình yêu, lần này có phải nên dũng cảm, truy lại tình yêu một lần nữa. "Đừng ở đó diễn vở mèo khóc chuột giả từ bi, bản thân đã làm gì, chính mình không biết sao? Bây giờ giả vờ quan tâm, thật dối trá." Xa Hựu Hề xem thường nhìn Phạm An Nguyên, nàng chán ghét hắn vô cùng. "Tỷ tỷ" Xa Vân Hề xoay mặt gọi Xa Hựu Hề, chị gái của nàng lại móc câu nữa rồi, như vậy chỉ làm cho mọi chuyện tệ hơn mà thôi. Nghe Xa Hựu Hề nói chuyện kích động như vậy, Phạm An Nguyên không rõ vì sao, nhíu mày. Bị người ta sỉ nhục, trong lòng hắn rất khó chịu, hắn đắc tội nhị tiểu thư Xa gia lúc nào mà nàng tỏ thái độ ấy với mình, từ mới vừa bắt đầu đã nồng nặc mùi thuốc súng. "Nhị tiểu thư, tôi có phải là đắc tội với cô không a." Xa Vân Hề ở đây, Phạm An Nguyên vẫn phải lễ phép khi hỏi. "Tôi cùng hoàng tử dương cầm có thể không quen, còn về chuyện vì sao đắc tội ư?" Nhìn Phạm An Nguyên nhẫn nhịn cơ giận, Xa Hựu Hề trong lòng không vừa mắt, vậy không cần phải nể mặt nữa. "Tỷ tỷ, chúng ta đi." Xa Vân Hề ngưng mi kéo cánh tay Xa Hựu Hề, ngước mặt, áy náy nói: "An Nguyên, tỷ tỷ tôi hôm nay tâm tình không tốt lắm, anh bỏ qua cho." Tỷ tỷ bữa nay ăn hỏa dược sao, cả người bốc mùi thuốc súng. "Anh không để ở trong lòng, Hề Hề, em có việc vậy đi làm đi." Phạm An Nguyên nhìn Xa Vân Hề khó xử, trong lòng bối rối. "Vậy chúng ta đi trước." Xa Vân Hề kéo Xa Hựu Hề xoay người rời đi, Xa Hựu Hề vốn còn muốn nói thêm, bị muội muội như thế lôi kéo, lời còn chưa kịp nói ra. Xa Vân Hề và Xa Hựu Hề chân trước mới vừa đi, sau lưng liền xuất hiện một nữ nhân tóc xoăn dài nâu đậm, trên người mặc một bộ váy ngắn bó sát màu đỏ, mắt phượng. Nàng đi tới trước mặt Phạm An Nguyên, vẻ mặt lạnh lùng. Khắp toàn thân toả ra khí tức nữ vương.